Chương 137

Tác giả: Vũ Thị Dực

Bên ngoài gió, tuyết đan xen, trong hang là cảnh ấm áp hòa hợp.
Uống mấy chén rượu sữa ngựa vào bụng, Du Lệ thấy cái lạnh trên người cũng tan nhanh, có thể chiến đấu được mấy giờ liền.
Chử Hiệt thò tay ngăn cô rót thêm rượu vào, bảo, “Đừng uống nữa không sẽ say đó”
Du Lệ không tin anh, cô vẫn biết đây là rượu sữa ngựa, nghe bảo là loại rượu có tính ấm, có thể trừ lạnh, giãn gân, lưu thông máu, có đủ loại công hiệu, hơn nữa cô uống cũng không nhiều, vốn không thể say nổi. Cũng không rõ rượu sữa ngựa của trang trại nhà Nhạc Chính Tước được làm thế nào, mùi vị khác hẳn với rượu bên ngoài, cô thấy đây là loại rượu sữa ngựa ngon nhất không kìm được muốn uống thêm mấy chén nữa.
Thấy anh kiên nhẫn, Du Lệ đành thôi.
Thấy cô nghe lời, Chử Hiệt ngược lại không kìm được định chiều cô, lại rót thêm cho cô nửa ly nữa. Cũng chỉ có nửa ly mà thôi.
Du Lệ nhìn nửa ly rượu sữa ngựa, lại nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Chử tiên sinh, cố nhịn cười, đón lấy uống chậm rãi, cảm thấy nửa ly rượu sữa ngựa này uống còn ngon hơn lúc trước gấp mấy lần.
Nhạc Chính Tước ăn nhồm nhoàm thịt bò khô, suýt nữa bị nghẹn vì cảnh chó má này, định nhắm mắt làm ngơ, nhưng trong hang cũng chỉ có một chỗ như thế, chẳng cách nào tránh nổi, đành không kìm được mà làm cái bóng đèn cực to quấy rầy họ, “Rượu sữa ngựa này là do chính tay Trác Già ủ ra, có thấy thơm ngon không vậy? Đợi lúc nào hai người về tôi tặng mấy thùng cho hai người”
Du Lệ biết cái vị Yêu Vương này là một người hào phóng, cũng không từ chối cười bảo, ‘Cảm ơn, nếu ngày nào đó Nhạc Chính tiên sinh tới thành phố chơi, cũng nói một tiếng với chúng tôi, chúng tôi sẽ tiếp đón anh đàng hoàng”
Nhạc Chính Tước cười tủm tỉm đồng ý một câu.
Nghỉ một lúc bọn họ lại tiếp tục xuất phát. Du Lệ nhân cơ hội liếc nhìn giờ trên di động, thấy giờ mới có 5 giờ chiều, nhưng trong núi có vẻ tối đen hoàn toàn, cũng không biết có phải bị ảnh hưởng do bão tuyết không. Trừ đó ra thì tín hiệu di động không có, khiến cô thấy hơi bất an.
Chử Hiệt giúp chỉnh lại mũ cho cô, rồi một tay đỡ cô lên.
Du Lệ theo bản năng ôm lấy cổ anh, cả người như treo trên tay anh vậy, cái kiểu ôm giống y bế trẻ con ấy khiến cô thấy ngượng, cũng không ngờ là Chử tiên sinh lại làm thế.
Cô nhìn nhìn về phía Nhạc Chính Tước, thấy anh ta vốn chẳng để ý, đang dẫn đường phía trước.
“Thả em xuống, em có thể đi được” Du Lệ ghé sát tai anh, dùng giọng nói đủ hai người nghe bảo anh.
Chử Hiệt ôm chặt cô hơn, nói, “Ngoan nào, đường trong núi hơi khó đi, tuyết lại rơi nữa, anh sẽ lo lắm”
“Vậy anh không mệt à?”
“Không, Tiểu Lệ Chi rất nhẹ” Vẻ mặt Chử tiên sinh nói thoải mái.
Du Lệ thật ra không tin anh cho lắm, nhưng thấy anh cứ một tay ôm lấy mình, vẫn thoải mái đi theo Nhạc Chính Tước đang dẫn đường đi trước, nếu để cô tự đi, chắc sẽ liên lụy tới tốc độ của họ, nên bỏ cuộc ôm lấy cổ anh bảo, “Nếu anh mệt, phải thả em ra nhé anh nhé?”
Chử Hiệt ừm một câu.
Tuy Du Lệ không lùn, nhưng Chử Hiệt vẫn còn cao hơn cô một cái đầu, ôm cả người cô đi cũng không thấy sao hết,.
Chử tiên sinh cảm thấy kiên định khi ôm người ngọc vào lòng.
Nhạc Chính Tước đi đằng trước không kìm được trợn tròn mắt, tuy gió tuyết lớn nhưng cũng không ảnh hưởng đến thính giác của anh ta, phía sau là hành vi của một nam một nữ, quả thật như bị chó ngược mà. Là một kẻ độc thân, anh ta vẫn cảm thấy độc thân không sao hết, nhưng mà hai cái người này cứ diễn màn âи áι trước mặt anh ta, hại anh ta không kìm được nghi ngờ, không rõ có phải mình cứ độc thân vậy có tốt không nữa?
Nếu anh ta mà có vợ, một người vợ đáng yêu nhỏ xinh, đi cùng vào thám hiểm trong núi.
Nhạc Chính Tưởng tưởng tượng ra cảnh đó, thấy chắc mình chắc sẽ giống Hề Triển Vương và Chử Hiệt thôi, buộc chặt vợ trên người mới được, nếu không sao đi đâu yên tâm cho nổi chứ?
Bão tuyết dường như không có điểm cuối, nói tuyết lớn liên tục mà nói, đã đem giấu hết toàn bộ trời đất này rồi.
Rồi đôi mắt cũng thấy không rõ chung quanh.
Rồi đôi mắt ấy cũng không còn thấy rõ đường chung quanh nữa.
Mũ choàng che gần hết mặt cô, ngăn cản gió tuyết, Du Lệ thấy không rõ hoàn cảnh chung quanh, chỉ biết họ đi đã rất lâu rồi mà bước chân Chử Hiệt vẫn thong dong, cứ như không biết mệt vậy.
Gió tuyết quá lớn, cô muốn nói chuyện với Chử Hiệt nhưng lại sợ quá nhỏ khiến anh không nghe được, quấy nhiễu anh.
Lúc này ở phía xa vang lên tiếng sói hú, âm thanh truyền trong gió tuyết tới.
Bị gió tuyết làm cho đông lạnh cứng đờ khiến đầu óc hơi đờ đẫn mãi mới có phản ứng, Du Lệ thấy Chử Hiệt ôm cô trên tay chạy nhanh như bay trong núi, gió tuyết ập vào mặt, tuy có mũ ngăn cản nhưng vẫn ảnh hưởng đến phán đoán của cô.
Tiếng sói hú càng ngày càng gần, lúc đầu Du Lệ còn lo lắng không rõ trong núi có phải có sói không, mãi sau mới phản ứng được, ở đây là địa bàn của yêu, cho dù có sói, có mạnh hơn yêu không? Biết đâu chừng những con sói đó thật ra lại là yêu thì sao?
Để chứng minh chuyện Du Lệ suy đoán là đúng.
Lúc một con sói tuyết cao lớn cách ba mét xuất hiện trước mặt, cả người Du Lệ ngây ra.
Lúc này họ đang ở trong một hốc cây khô to, sói tuyết đang đứng kêu ô ô trước Nhạc Chính Tước.
Sau khi Nhạc Chính Tước nghe xong, bảo, “Được, ta biết rồi, đừng để cho gã chạy” Tiếp đó anh ta xoay người nói với Chử Hiệt, “Đường phía trước hơi khó đi, anh tốt nhất nên để tiểu thư Du ở lại”
Chử Hiệt cau mày, lạnh nhạt nhìn lướt qua con sói tuyết kia, thả Du Lệ xuống.
Anh lật mũ chùm Du Lệ ra, phủi mấy bông tuyết dính trên đó, bảo, “Tiểu Lệ Chi à, em ở đây đợi các anh nhé”
Du Lệ cứng ngắc đồng ý một câu.
Nhạc Chính Tước nói với con sói tuyết kia, “Thương Mộc Quyết, tiểu thư Du giao cho cậu đó”
Sói tuyết kêu một tiếng với anh ta, đuôi lắc lắc, tỏ vẻ như chấp nhận nhiệm vụ trông con người này cho nó.
Tiếp đó Chử Hiệt gỡ một cái túi nhỏ bên hông thả lên người Du Lệ, sau đó xoa xoa đầu cô, rồi cùng Nhạc Chính Tước rời đi.
Sau khi một yêu một ma đi rồi, hốc cây trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ có tiếng gió thổi vù vù liên tục bên ngoài.
Trên đỉnh hốc cây giắt một cái đèn, hơn nữa là chiếc đèn điện, cũng không rõ những con yêu đó làm thế nào mà có thể mang điện thông tới tận trong núi thế này. Vừa rồi lúc tiến vào hốc cây, Nhạc Chính Tước đã tiện tay ấn một cái, đèn đã sáng lên ngay.
Sói tuyết quay đầu nhìn về phía Du Lệ, bước những bước uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới chỗ cô, đôi mắt màu hổ phách của sói tò mò nhìn cô,
Thấy con quái vật khổng lồ ấy đang tiến sát về phía mình, Du Lệ có ảo giác như chỉ trong giây lát mình sẽ bị nằm gọn trong bụng của sói. Nhưng cô cũng biết con sói này là yêu, kiểu gì cũng phải cố nhịn, không lộ ra tia sợ hãi, trấn định nhìn nó.
Sói tuyết kêu ngao ô một tiếng với cô, rồi nhìn phải nhìn trái, sau đó tới ngồi xổm ở đó tiếp tục nhìn cô.
Du Lệ, “…..” Chẳng biết có gì đẹp không nữa.
Du Lệ rót một ly rượu sữa ngựa ra, thấy con sói tuyết nhìn sang thì hỏi, “Mày tên Thương Mộc Quyết phải không? Có muốn uống một chén không?”
Sói tuyết kêu ngao một một câu, nhếc mép lên với cô. Tuy cái nhếch mép này trông có vẻ rất hung ác, cứ như sắp ăn thịt người vậy, nhưng Du Lệ cũng coi nó chẳng khác gì những con yêu đã hóa hình, cứ tưởng nó nhìn mình mỉm cười, gỡ một túi rượu sữa ngựa xuống đưa cho nó.
Tuyết Lang dùng hai chân trước đỡ túi, cúi xuống uống rượu sữa ngựa ở miệng túi.
Uống xong, nó không đưa túi cho Du Lệ mà tiếp tục ngồi ở đó nghiêng đầu nhìn cô không chớp.
Du Lệ như bị cả quả núi lớn đè, cố gắng coi tuyết lang như fan hâm mộ, đối mặt với fan, cô lúc nào cũng giữ đúng phong cách một nữ thần, trấn định chống đỡ.
Nhìn lâu rồi lại thấy con tuyết lang này rất ngốc, đặc biệt là bộ lông trắng không tỳ vết kia, quả thật là cứ xù lên vô tội vạ.
Du Lệ không kìm được rốt cuột thò tay về phía nó.
**
Lúc một nam nhân mặc áo da thú bước vào hốc cây, lại nhìn thấy con người và tuyết lang đang ở chơi bên nhau.
Du Lệ liếc thấy một người đàn ông xa lạ tiến vào, cả người cứng đờ, cảnh giác nhìn gã.
Tuyết lang quay đầu ngao một tiếng với người tới.
Người đàn ông tiến vào có ngũ quan góc cạnh, thân hình cao lớn, trông giống một nam tử hán đầy khí khái. Tóc hơi dài túm thành đuôi ngựa, trên tóc quấn ít vải nhiều màu, trang trí như dân tộc thiểu số vậy.
Chắc thấy bộ dạng đề phòng của Du Lệ, người đàn ông có gương mặt khí khái ấy chợt nở nụ cười cứng đờ, bảo, “Tiểu thư Du, chúng tôi là người được lão đại phái tới đây đón. Đúng rồi, tôi là Vân Thố, đó là người anh em Thương Mộc Quyết”
Tuyết Lang cũng kêu ngao một một câu với anh ta, tỏ vẻ tán đồng lời anh ta.
Du Lệ buông lỏng đề phòng, hỏi dò, “Bên họ thế nào rồi?”
“Đã bắt được quỷ hút máu, nhưng có chút chuyện phiền toái, lão đại bảo chúng tôi dẫn cô qua” Vân Thố đáp.
Du Lệ vừa nghe nói ngay, “Vậy đi thôi”
Cô thu dọn đồ, đi ra ngoài hốc cây, nào ngờ vừa ra khỏi, đã thấy Vân Thố lùi lại phía sau cứ như cô là con rắn độc vậy. Du Lệ chẳng nói gì liếc nhìn anh ta một cái, một con yêu có khí khái nam tử hán như thế không tới mức sợ  một người bình thường như cô vậy chứ?
Vân Thố lại cười trừ cứng ngắc, bảo, “Tiểu thư Du, bên ngoài gió tuyết rất lớn, cô đội mũ lên trước đi. Ừm…. Để Thương Mộc Quyết mang cô lên”
Tuyết Lang nghe thấy huynh trưởng nói, nhảy ra ngoài hốc cây, kêu ô ô một tiếng với Du Lệ, nằm rạp người xuống.
Du Lệ nhìn nhìn đôi huynh đệ này, nếu là anh em, thì Vân Thố hẳn cũng là yêu, bản thể chắc là tuyết lang. Cũng không rõ có phải ảo giác của cô không, cứ cảm thấy Vân Thố đang tránh cô.
Ra khỏi hốc cây, sắc trời bên ngoài vẫn tối đen như cũ, không thấy rõ con đường phía trước, nếu cứ vậy mà đi lên đoán chừng chân phải phế bỏ.
Đã có vật cưỡi miễn phí, Du Lệ cũng không từ chối nữa mà bò lên lưng tuyết lang.
Đợi cô ngồi yên, tuyết lang hú lên tiếng sói hú, tung bốn vó chạy tít về phía xa.
Gió tuyết đập tới, hai tay Du Lệ ôm lấy cổ tuyết lang, cảm giác lúc tuyết lang chạy tốc độ, không kìm được mà kiêu ngạo nghĩ, cô chẳng qua cũng là con người cưỡi sói thôi, có ai may như cô không nhỉ?
Tuyết lang chạy rất lâu, chung quanh vẫn tối đen như mực, mãi đến nơi xa loáng thoáng có ánh sáng sáng lên, tuyết lang mới dừng lại.
Du Lệ quay đầu nhìn thấy Vân Thố vẫn bám sát theo sau, lập tức hiểu thêm về tố chất thân thể của yêu, con người ở trước mặt yêu ma quỷ quái thì quả nhiên là quá yếu ớt.
Vân Thố cầm trong tay một cái đèn pin, cố gắng chiếu sáng con đường phía trước cho cô, Du Lệ lập tức thấy cảm động, cảm thấy tuy con yêu này nhìn rất đàn ông nhưng lại không ngờ biết chăm sóc đến vậy.
Ánh sáng đằng trước loang loáng, tốc độ tuyết lang cũng không nhanh, chở Du Lệ hướng thẳng về nơi có ánh sáng.
Gió tuyết vẫn lớn, mãi cho tới khi đến gần, Du Lệ mới phát hiện ra thì ra ánh sáng đó là một chiếc đèn đêm chiếu sáng, được treo trên cao, sáng lấp lóa giữa cảnh gió tuyết, lại có thể để con người bị lạc đường thấy rõ phương hướng.
Vân Thố bảo, “Lão đại và Chử tiên sinh ở đằng trước, địa hình ở đây hơi gập ghềnh chút, tiểu thư Du cẩn thận…”
Vân Thố vừa nói xong, đã thấy tuyết lang chở Du Lệ trượt một cái, cả con sói lướt nhanh phía trước, ngã phịch vào một đám bông tuyết, sau đó cả người lẫn sói đều bị lọt vào trong một khe hẹp bị một đống tuyết lấp đi.
“Ngao ô…”
Tuyết lang phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết đáng thương. Cả người Vân Thố ngây ra, sau đó vội vàng tiến lên, vừa kêu, “Em ngốc, em cố chịu đựng, đừng để nữ thần của anh bị ngã đó!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc