Chương 121

Tác giả: Vũ Thị Dực

Tay nghề nấu ăn của Đồ Nhĩ Tư đã chinh phục hoàn toàn mọi thành viên trong nhà Du Lệ, rốt cuộc cũng thành công vào ở trong nhà Du Lệ.
Du Lệ thấy chỉ bằng tay nghề nấu ăn của Đồ Nhĩ Tư, cô tự nguyện mời anh ta làm đầu bếp, nấu ăn hàng ngày cho họ, còn thân phận Ma tộc, trước mặt thức ăn ngon thì hoàn toàn có thể làm lơ đi vậy.
Đồ Nhĩ Tư tới Hoa Quốc hôm sau đã chạy tới xem mặt tiền cửa hàng, chuẩn bị mọi công việc để khai trương.
Tuy đã có được chứng minh thân phận do thiên sư cấp, nhưng Du Lệ vẫn lo lắng con ma Đồ Nhĩ Tư này cứ chạy ngang nhiên khắp đế đô Hoa quốc sẽ khiến thiên sư để ý, vì để yên tâm bảo Chử Hiệt dẫn dắt anh ta vài ngày.
Đồ Nhĩ Tư nghe thấy Du Lệ an bài, vô cùng cảm động, chỉ hận muốn đầu rơi máu chảy vì cô.
Du Lệ: Không cần đầu rơi máu chảy vì cô đâu, cứ kiếm thật nhiều tiền cho Chử tiên sinh là được.
Chử tiên sinh không lay chuyển được ý cô, đưa cô đi trường quay trước, rồi mới lái xe đưa Đồ Nhĩ Tư tới cửa hàng.
Đồ Nhĩ Tư ngồi ở ghế phụ, vô cùng cao hứng sờ xe hàng hiệu, biết đây là xe của Du Lệ, càng cảm thấy mình ôm đùi đại ca có bạn gái cực nhiều tiền là đúng.
Đợi lúc Chử Hiệt lái xe có hình có dạng lên đường, Chử Hiệt lại ngạc nhiên một trận, “Chử tiên sinh, anh học lái xe lúc nào vậy?”
Nên biết là trước khi về nước, Chử tiên sinh vẫn chưa biết lái xe, vẫn do anh ta lái xe đưa họ ra sân bay.
Chử Hiệt âm trầm đáp, “Mới học, cậu ngồi cho vững nhé”
Đồ Nhĩ Tư:??????
**
Du Lệ không biết là sau khi mình vào đoàn phim rồi, Chử tiên sinh thế mà lại tự mình lái xe đưa Đồ Nhĩ Tư tới cửa hàng, nếu cô mà biết chắc chắn phải bảo Đồ Nhĩ Tư cảnh giác trước, tuyệt đối đừng để Chử tiên sinh lái xe, đến cả chuyện để anh xác định địa bàn cũng không được nữa.
Du cô nương không biết nên lúc tối về nhà đã thấy một nhân sĩ tàn phế.
Mà vị thân sĩ tàn phế này thân tàn nhưng lòng kiên định đang làm bữa tối trong bếp cho họ.
Mùi đồ ăn thơm nức bay trong không khí, mùi hương đó bay thẳng một đường ra ngoài, khiến hàng xóm láng giềng chịu không nổi cứ đi đi lại lại trên ban công, muốn nhìn xem có gia đình nào đang nấu ăn mà thơm vậy.
Du Lệ nhìn về phía phòng khách, Chử tiên sinh và tiểu Hắc Cầu ngồi đợi cơm yên ổn ở đó, tự dưng hỏi, “Đồ Nhĩ Tư sao thế?”
Đồ Nhĩ Tư chân què vừa xào xong đĩa cải trắng với dấm mang tới, trước khi quay lại nghe thấy Du Lệ hỏi thì bảo, “Tôi không sao, tiểu thư Du đừng có lo”
Du Lệ cau mày, “Chẳng phải là hôm nay đi xem mặt tiền cửa hàng à? Sao tự dưng lại biến thành vậy hả? Ai đánh anh đó?”
“Không có, không có, không ai đánh tôi cả, chỉ là…” Đồ Nhĩ Tư nhìn thoáng qua Chử Hiệt, lắp bắp không biết trả lời ra sao.
Du Lệ hoài nghi nhìn họ, ánh mắt dừng trên người bạn trai nhà mình.
Bạn trai cô nhìn cô vô cùng chính trực, không chột dạ chút nào.
Nhưng càng vậy Du Lệ càng cảm thấy có vấn đề, hơn nữa vấn đề nằm ở trên người bạn trai nhà cô, xị mặt nói, “Chử Hiệt, anh thành thật nói em biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra hả?”
Đồ Nhĩ Tư nghe thấy có vẻ không ổn, chạy vội vào bếp, vừa nấu vừa vểnh tai lên nghe.
Đến Tiểu Hắc Cầu cũng khẽ động nhảy xuống sofa, cả bốn chân đều rón rén tiến thẳng tới dưới bồn hoa ở hành lang, ghé nằm vào đó run rẩy.
Chử Hiệt thấy bạn gái bắt đầu trở nên hung ác, đành rũ mắt xuống, ho khẽ một cái bảo, “Hôm nay anh lái xe đưa Đồ Nhĩ Tư đi xem mặt tiền của cửa hàng….”
Mặt Du Lệ biến sắc, giọng vống cao lên, “Lại gây tai nạn xe cộ hả? Có bị thương không?”
Cô sốt ruột gỡ quần áo trên người anh, cứ sợ anh bị thương mà không nói gì.
Chử Hiệt nhân cơ hội đó ôm lấy cô, xoa xoa lưng cô, bảo, “Anh không sao, chỉ có Đồ Nhĩ Tư bị thương chút”
Thực tế, nếu Đồ Nhĩ Tư không phải là Ma tộc da dày thịt béo thì không những bị thương chút mà có thể còn nằm viện nữa rồi.
Du Lệ thở phào, Đồ Nhĩ Tư hiện giờ vẫn còn có thể nấu ăn ở bếp, có thể thấy vết thương không nặng lắm, chỉ có một vết tím tái trên mặt trông rất đáng thương.
“Anh lái xe tốc độ cao à? Tình hình thế nào?”
“…. Cửa xe ghế phụ bị văng ra, lúc đó Đồ Nhĩ Tư bị quăng ra ngoài xe, còn những chỗ khác vẫn ổn” Chử tiên sinh vẫn thành thật đáp.
Du Lệ, “….”
Du Lệ đúng là đã thưởng thức qua kỹ thuật lái xe siêu cao của Chử tiên sinh rồi, lúc đó lái đi cực nhanh, suýt nữa xe đã bay ngang đi, Đồ Nhĩ Tư bị văng thẳng ra thế chắc bị thương nặng lắm chứ?
Du Lệ lập tức chạy vào bếp xem Đồ Nhĩ Tư.
Trên mặt Đồ Nhĩ Tư có một vết thương lớn, vẫn cười với cô, “Tiểu thư Du yên tâm đi, tôi không có sao hết, trước đây tôi còn bị thương nặng hơn giờ nhiều, nhưng vẫn không sao, huống chi còn có Bud nữa đó”
Bud là vật cưng của anh ta, chắc chắn có năng lực trị liệu vết thương cho chủ nhân nhà mình.
Du Lệ thấy anh ta không sao, cũng yên tâm hẳn, sau đó nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ, sau này không bao giờ cho phép Chử tiên sinh lái xe nữa.
Chử Hiệt, “….”
Đồ Nhĩ Tư thấy cô sau khi uy Hi*p đại ma đầu xong, vô cùng oai phong lẫm liệt lên lầu đi tắm, trong mắt ngập tràn sùng bái, thấy tiểu thư Du lợi hại quá đi, cũng chỉ có cô ấy mới có bản lĩnh dạy dỗ đại ma đầu dễ bảo thế này mà chẳng dám nói gì. Nếu không với năng lực của Chử tiên sinh ai dám quát mắng trước mặt ngài ấy chứ?
Còn Chử tiên sinh lại báo một chiếc xe hàng hiệu hỏng nữa, trừ Đồ Nhĩ Tư đau lòng ra, Du Lệ cũng không để tâm, thấy người không sao là ổn.
Với chuyện này, Đồ Nhĩ Tư cảm thấy Du cô nương này quả nhiên là yêu chiều đại ma đầu vô hạn, vốn chẳng coi tiền là gì hết.
Anh ta cũng muốn tìm một bạn gái như thế, cho dù là con người cũng không sao cả.
Tuy bị thương nhưng Đồ Nhĩ Tư vẫn nấu một bàn ăn phong phú, đẹp mắt để mừng cái ngày cửa hàng sắp được khai trương.
Du Lệ nghe vậy, không nhịn được cười, “Vẫn chưa khai trương đâu, anh chúc mừng trước làm gì?”
Đồ Nhĩ Tư cười ha ha một cái, thật ra đây chẳng phải là đang tìm một cớ để Chử tiên sinh ăn ngon hay sao? Giờ Chử tiên sinh là đại ca của anh ta, là chủ nhân tương lai, dĩ nhiên phải lấy lòng ngài ấy cho tốt, đỡ để ngài ấy lại tìm một đàn em Ma tộc khác thay thế vị trí của anh ta.
Trước đây sau khi Đồ Nhĩ Tư bị Chử Hiệt tẩn cho một trận, cũng chỉ bởi do thực lực Chử Hiệt cường đại, nên mới chạy tới ôm đùi anh, hoàn toàn không biết rõ đối tượng mình ôm đùi là tồn tại thế nào.
Mãi cho đến khi nhận được điện thoại Chử Hiệt, sau khi chạy thẳng một chuyến tới thành A trát Bỉ Đặc, mới biết được Chử Hiệt có tên trong Ma tộc là “Áo Phỉ Nick”, hơn nữa có địa vị tương đương với thành chủ A Trát Bỉ Đặc, nhưng thực lực còn cao hơn thành chủ A Trát Bỉ Đặc nữa, là một Cổ Ma.
Tuy Đồ Nhĩ Tư không sinh hoạt nhiều ở Ma giới lắm, nhưng cũng có nghe tới truyền thuyết về mấy vị Cổ Ma trong Ma giới, tuy anh ta cũng không có nghe thấy hoàn toàn về cái vị Cổ Ma Áo Phỉ Nick này, nhưng từ hành động của A Kỳ Bác Nhĩ Đức thì theo trực giác biết Chử Hiệt chắc chắn còn là một tồn tại lợi hại hơn cả đại nhân Tắc Long nữa, nếu không A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng không kiêng kỵ với ngài ấy như thế, thậm chí còn tự nguyện lấy đồ A Trát Bỉ Đặc cho ngài ấy.
Phát hiện ra đủ loại, khiến Đồ Nhĩ Tư càng thêm trung thành, chỉ hận lúc nào cũng muốn đặt lão đại trong tim trong phổi, nịnh hót anh, ổn định vị trí đàn em đứng đầu của mình.
Du Lệ ăn một miếng thịt vịt thơm, không kìm được híp mắt, nhớ tới gì đó, hỏi, “Đúng rồi, hai người bị tai nạn ở đâu, có bị cảnh sát bắt không?”
Đồ Nhĩ Tư đáp ngay, “Không ạ”
Còn đến mức vì sao không có, đương nhiên là lúc bị tai nạn xe, Đồ Nhĩ Tư đã trực tiếp cuốn cả người và xe vào trong màn sương đen, bỏ trốn mất tăm, đợi lúc cảnh sát tới đây xem, ở hiện trường đã không còn vết tích nào. Tuy nói không cần thả ma khí ra thế giới con người, nhưng hết cách rồi, vì mặt mũi Chử Hiệt, cũng không để mình ngày đầu tiên tới Hoa Quốc hôm sau đã bị khai trương bằng tờ phạt, đành phải đi thông đạo nhanh và tiện là ổn.
Du Lệ, “…” Tốt nhỉ, hai người được lắm.
Chử tiên sinh cúi đầu ăn cơm, không dám nói gì.
Du Lệ nhìn thoáng qua Chử tiên sinh im lặng, gõ gõ mặt bàn, nói, “Chưa có bằng cấm lái xe”
Chử tiên sinh vô cùng ngoan ngoãn đáp ừ một câu, không nói gì về chuyện này.
Đồ Nhĩ Tư nhìn hai người, thầm nghĩ với kỹ thuật lái xe kinh hãi như Chử tiên sinh này, đoán chừng sau này phải lâu lắm mới có bằng lái được, quả nhiên ma vẫn là ma mà.
Để rời sự chú ý đi, Đồ Nhĩ Tư vội nói ngay, “Tiểu thư Du à, tôi thấy mai có thể khai trương được rồi ạ”
“Thật sao? Sao anh lại vội đến vậy?” Du Lệ nghi ngờ hỏi.
Đồ Nhĩ Tư cười cười, “Yên tâm đi ạ, vội như thế là do tôi đã tìm được một sinh viên làm thêm giúp tiếp đón khách hàng rồi ạ”
Còn chuyện ở bếp thì không để cho con người nhìn thấy, nếu không sẽ phát hiện ra cái gọi là bánh mì ấy quả thật là ném từng quả sóng bà vào lò nướng mà có, vậy chẳng khôi hài lắm à?
Du Lệ cũng không can thiệp sâu vào chuyện cửa hàng, chỉ bảo, ‘Nếu cần giúp gì cứ nói”
“Cảm ơn tiểu thư Du, tôi sẽ vậy” Đồ Nhĩ Tư nói đầy cảm kích.
Cơm chiều ăn sạch bong, Du Lệ ôm bụng nằm quay đơ trên sofa. Tuy cô đã kiềm chế lắm rồi, lần nào cũng chỉ bảo là ăn hai miếng thôi, ai ngờ không chịu nổi đồ ăn Đồ Nhĩ Tư làm quá nhiều, tự dưng lại ăn đến no căng.
Chử Hiệt ân cần xoa bụng cho cô, cứ như mong cô mau chóng quên mất chuyện hôm nay đi, đừng nhắc lại nữa.
Ăn no căng và nằm quay đơ trên sofa như thế còn có cả Tiểu Hắc Cầu nữa.
Bụng nó cứ tròn vo, bốn chân xòe ra, giống y quả cầu mèo luôn.
Đồ Nhĩ Tư pha một ấm trà sơn tra tới, thấy bộ dáng đáng yêu của Tiểu Hắc Cầu, không kìm được thò móng vuốt ra xoa bụng cho nó.
Tiểu Hắc Cầu hí mắt liếc một cái, bố thí lật bụng lại để cho tên quan sạn xoa.
Đồ Nhĩ Tư vừa xoa bụng tiểu Hắc Cầu, vừa nói đến tin tức anh ta tra xét được, “Tiểu thư Du à, nghe nói quỷ htus máu được phái đến Hoa Quốc tìm cô thất bại liên tục, đám lão đại quỷ hút máu bên kia tức giận lắm, còn phái thêm quỷ hút máu cao cấp tới, cô nhất định phải cẩn thận đó. Còn có Ma tộc…”
Du Lệ ngồi thẳng người lên, nhìn anh ta chằm chằm hỏi, “Ma tộc à?”
Đồ Nhĩ Tư đáp, “Tiểu thư Du còn nhớ rõ Tháp ௱ôЛƓ không?”
Du Lệ ngẫm nghĩ, bừng tỉnh bảo, “Là thuộc hạ Ma tộc bên cạnh đại nhân Tắc Long kia á?”
“Đúng đó, nghe bảo Tháp ௱ôЛƓ cũng được phái đến Hoa Quốc tìm hai người đó” Đồ Nhĩ Tư nói, “Nhưng cô yên tâm đi, đầu óc Tháp ௱ôЛƓ không tốt cho lắm, tưởng làm loạn ở Hoa Quốc không dễ đâu. Huống chi đây là đế đô Hoa Quốc, là tổng bộ của tổ Dị Văn, hắn dám làm loạn ở chỗ này à”
Du Lệ nói cực chậm rãi, “Thêm một tháng nữa chúng ta lại tới ngoại cảnh quay phim, lúc đó cũng sẽ đi Tây Bắc”
Đồ Nhĩ Tư à một câu, lập tức chẳng biết nói gì. Đột nhiên Chử Hiệt kéo Du Lệ đứng lên bảo, “Không sao, có anh rồi”
Sau đó kéo cô ra khỏi nhà, đi bộ tiêu cơm dưới tiểu khu, tránh bụng cô khó chịu.
**
Cuối cùng cửa hàng Sóng Bà cũng khai trương.
Ngày khai trương ấy, mùi thơm của quả sóng bà bay rất xa, hấp dẫn vô số khách tới tận cửa, quả sóng bà chuẩn bị sẵn không đủ, chưa tới buổi chiều đã hết sạch.
Hôm sau, Đồ Nhĩ Tư lại chuẩn bị nhiều bánh mì hơn, nhưng vẫn phải đóng cửa sớm y thế.
Chuyện làm ăn ở tiệm bánh mì rất nóng sốt, ngày nào cũng thế, trời vừa hạ nhiệt độ, làm ăn ngày nào cũng không tồi, thu về khá lớn có vẻ rất ổn định.
Đồ Nhĩ Tư đảm đương chức cửa hàng trưởng cũng không tồi.
Ngày hôm sau, Đồ Nhĩ Tư đã ở trong tiệm bánh mì Sóng Bà, còn Chử Hiệt thì ngày nào cũng đi cùng Du Lệ tới đoàn phim, mỗi ngày trôi qua rất yên bình.
Tới tháng tám, Du Lệ nhận được thiệp cưới của Giang Úc Linh mời cô tới làm phù dâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc