Chuyện ma ở Bệnh viện ( hạ )Mãi cho đến khi hai mẹ con an toàn gặp lại nhau, chui vào trong xe, Kỷ Hàn mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Duệ ca, vừa rồi rất cám ơn con.” Nếu không nhờ thằng nhóc này thông minh thì chắc cô đã bị bắt quả tang rồi.
Kỷ Duệ thắt dây an toàn, liếc cô một cái trắng mắt: “Nếu vừa rồi không phải con nhanh mắt thấy trên khóa cửa kia có một vết xước vì bị cạy thì mẹ đã bị bắt từ lâu rồi.” Không thấy Kỷ Hàn đâu, cậu liền đoán ra ngay cô cô này chắc đang đi giở trò trộm cắp, cộng thêm việc lúc nãy mẹ gợi chuyện với cô y tá về Trương Minh Đức nên cũng không khó để cậu đoán rằng mẹ đang muốn tìm kiếm thông tin của hắn. Lợi dụng lúc cô y tá vào nhà vệ sinh, cậu bấm đường dây nóng của bệnh viện, hỏi xem bác sĩ Trương Minh Đức có ở đó hay không để hẹn trước, nhân viên trực ban tra xét một lúc rồi nói với cậu rằng bác sĩ Trương đã đi ra ngoài!
Cho nên, cậu liền giả vờ đi tìm mẹ, nhưng trên thực tế là hỗ trợ mẹ bằng cách nhìn chằm chằm ra cửa theo dõi tình hình bên ngoài. Cho nên, khi thấy Trương Minh Đức trở về, cậu mới túm lấy cô y tá mà nói muốn lên tầng 3.
Kỷ Hàn mỉm cười, nói ngọt với cậu vài câu, đại loại là đại ân đại đức của Duệ ca tiểu nhân xin ghi nhớ trong lòng trọn đời không quên linh tinh lảm nhảm gì đó, bất quá mấy câu này vẫn khiến cho anh nhỏ nhà họ Kỷ vô cùng thuận tai.
“Thế nào rồi? Có phát hiện được gì không?”
Kỷ Hàn vừa lái xe vừa nói với cậu những gì mình đã phát hiện được trong văn phòng Trương Minh Đức, đương nhiên không bỏ qua việc tự ca ngợi chiến công vĩ đại của mình khi áp dụng phương pháp mở mã khóa mà cậu đã dạy để mở mã máy tính của Trương Minh Đức. Đang huyên thuyên vô cùng cao hứng, di động đột nhiên vang lên, nhìn xuống thì thấy màn hình hiện lên hai chữ: Hạ Vũ.
“Ơi…” Kỷ Hàn nhận cuộc gọi, mở loa ngoài.
“Em đang ở đâu vậy? Anh vừa gọi về nhà nhưng không thấy ai nghe máy.”
Giọng nói quen thuộc làm cho Kỷ Hàn cảm thấy rất thoải mái: “À — em với Duệ ca đang ở bên ngoài.”
“Tiểu Duệ hôm nay không phải đi học sao?”
Thôi xong! Khi không lại tự đưa mình lên họng súng. Kỷ Hàn bây giờ mới nhớ ra hôm nay là thứ Sáu chứ không phải là thứ Bảy. Tuy con trai rất lợi hại, nhưng đối với Hạ Vũ thì hai chữ “Kỷ luật” phải tuyệt đối nghiêm chỉnh chấp hành, ví dụ như… trong việc đi học của Duệ ca. Anh cho rằng tuy Duệ ca rất thông minh, nhưng nếu đã tự chọn việc đến trường để đi học thì phải tuân thủ các quy định của nhà trường, ngày nào phải đi học thì không được nghỉ, chứ không được hành động tùy hứng theo cảm xúc của mình, muốn đi thì đi, không muốn thì ở nhà. Có trời làm chứng, ngay cả thầy cô giáo từng chủ nhiệm Kỷ Duệ cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này! Thầy cô giáo chủ nhiệm mấy năm qua đều xem Kỷ Duệ như bảo bối nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cho cậu tự do 360 độ hoàn toàn, nói lời hoa mỹ rằng thì là: một đứa trẻ thông minh giống như Kỷ Duệ vậy thì chính cậu đã tự biết có chừng có mực trong lòng, người lớn chúng ta không tất yếu phải can thiệp vào nhiều làm chi, cứ để cho cậu phát triển theo ý cậu thích thì ngược lại sẽ rất tốt, người lớn chỉ cần có mặt trong một số thời điểm tất yếu để góp ý dẫn đường là được.
“Ha ha ha –” Kỷ Hàn cười gượng: “À… chuyện này thì… “
Kỷ Duệ liếc mắt xem thường, chu miệng nói xen vào: “Kỷ Tiểu Hàn kéo con đi cùng, nói là đi mua quà tặng cho chú…”
“Quà tặng?”
Đầu dây bên kia kinh ngạc, không hiểu vì sao lại đột nhiên xuất hiện hai chữ quà tặng này.
“Đúng vậy! Quà sinh nhật cho chú.” Kỷ Duệ giải thích thêm.
…
Đầu dây bên kia lập tức im lặng, một lúc sau mới truyền đến thanh âm: “… Lần sau không được viện cớ này nữa!”
SAFE!
Nghe giọng điệu này của Hạ Vũ, Kỷ Hàn biết là mình đã an toàn, giơ ngón cái lên với con trai. Thằng nhóc này đầu óc cũng nhanh nhạy thật chứ, cô còn chưa kịp nghĩ đến ý tưởng này: “Có chuyện gì không?” Cô vội vã chuyển chủ đề, hỏi xem anh gọi có việc gì.
“… Không.”
Không?
Kỷ Hàn híp mắt: “Thật sự không có việc gì à?” Không thể nào nha, với một kẻ luôn quan tâm đến hiệu suất như Hạ Vũ, không có khả năng làm mấy chuyện vô ích này!
“… Ừ.”
Không bình thường! Kỷ Hàn đưa mắt hỏi con xem có biết chuyện này là sao không? Kết quả lại nhận được một ánh mắt xem thường của cậu, đồng thời không tiếng động dùng khẩu hình nói ra hai chữ: ngu ngốc! Sau đó thằng quỷ kia liền quay đầu quay mặt ra ngoài ngắm cảnh, không thèm quan tâm đến cô nữa.
A, khốn kiếp!
“Sao không nói gì?”
“A… Nói… Nói đây…” Nói cái gì bây giờ: “Vậy… anh, anh thích nhận quà gì?”
“Chỉ cần em mua, cái gì cũng được.”
Ôi chao ui?
Đây gọi là lời ngon tiếng ngọt sao?
Khóe miệng Kỷ Hàn giương lên vui vẻ, đương nhiên lời vừa rồi của Hạ Vũ làm cô thỏa mãn cực kỳ: “Vậy thì em sẽ đi mua…” Cô cười ha ha, rồi sau đó lại hỏi anh công việc bên đó có suôn sẻ không. Hạ Vũ liền kể cho cô nghe một số tình huống, trong đó có một ít chuyện hài về lính đợt này, làm cho Kỷ Hàn nghe mà thấy vui vẻ vô cùng. Hai người cứ như vậy mà nói chuyện phiếm anh một câu em một câu, cho đến khi bên Hạ Vũ có người đến gọi thì anh mới ngắt điện thoại!
Trò chuyện xong, Kỷ Hàn nhìn thời gian cuộc gọi, thế mà đã hết nửa giờ rồi! Thật à? Cô đã nói lâu như vậy sao, sao không cảm thấy gì hết!
“Sắp già xuống lỗ hết rồi mà còn học đòi bọn thanh niên nấu cháo điện thoại… Hừ ——” Bên cạnh truyền đến một giọng nói khinh thường, nhất là tiếng ‘Hừ’ cuối cùng kia nghe vừa kiêu ngạo vừa chát như sung, làm cho Kỷ Hàn phát giật cả mình!
Hả ——
Đây… Đây là nấu cháo điện thoại trong truyền thuyết đó sao?
Cùng Hạ Vũ… Nấu cháo điện thoại?
Kỷ Hàn méo xệch miệng, đột nhiên cảm thấy phát hiện này còn kỳ tích hơn so với bảy kỳ quan trên thế giới. Hồi còn đi học, cô thường xuyên nhìn thấy đám học sinh bồ bịch với nhau cầm di động trên tay, gọi một cuộc kéo dài cả giờ đồng hồ, lúc đó cô còn chẳng hiểu tại sao người ta lại có thể nói một cuộc điện thoại mà lâu như vậy… Hơn nữa, có vẻ như cũng chẳng nói chuyện gì quan trọng, có thể dùng ba chữ để khái quát, đó là: Nói tào lao. Ai mà ngờ cô cũng sẽ có một ngày nấu cháo điện thoại như vậy.
Nhân sinh nha…
Quả nhiên là kỳ lạ.
“Duệ ca, sao con lại nhớ được sinh nhật của Hạ Vũ?” Nếu không nghe con nhắc nhở thì suýt chút nữa Kỷ Hàn đã quên rằng vài ngày nữa chính là sinh nhật của Hạ Vũ —— nếu là vào vài năm trước lúc cô còn đang thầm yêu anh thì chuyện này tuyệt đối sẽ không thể phát sinh. Lúc ấy cô còn nhớ rõ sinh nhật của Hạ Vũ hơn cả sinh nhật của mình! Sinh nhật của mình có thể không cần ăn bánh kem, nhưng đến ngày sinh nhật của Hạ Vũ thì cô nhất định sẽ đi mua một cái bánh kem về ăn… Giờ ngẫm lại thấy lúc ấy mình khờ khạo đáng yêu gì đâu… Nhưng, những điều mà cô cứ nghĩ rằng sẽ nhớ mãi không quên thì bây giờ lại chẳng còn lưu tâm đến…
Chẳng lẽ câu nói “cái gì không chiếm được thì đẹp nhất, chiếm được rồi sẽ giảm giá trị!” là đúng?
“… Nói đại vậy thôi, ai mà biết khéo vậy chứ.”
“Ồ vậy à —— thật đúng là khéo nha.” Cô còn lâu mới tin.
“Đúng là khéo vậy đấy!” Cậu vẫn tiếp tục kiên trì giữ vững quan điểm rằng đây chỉ là trùng hợp.
Kỷ Hàn giơ tay xoa xoa đầu cậu, mặc kệ cậu thật sự vô tình hay giả vờ vô tình, quan trọng là nhìn nhóc con đang tỏ vẻ không được tự nhiên này coi bộ trong thâm tâm đã chậm rãi tiếp nhận người nào đó rồi…
Còn một điều quan trọng nữa là: “Duệ ca, mẹ phải mua quà gì đây…”
Anh nhỏ nhà họ Kỷ quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt buồn rầu của cô, nghiêm túc trả lời: “Liên quan gì đến con! Hừ ——”
Ngay lập tức, Kỷ Hàn đã muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ thằng oắt thối chỉ biết đốt lửa mà không chịu trách nhiệm dập lửa này.
*
Tuy rằng Kỷ Hàn đã ghi trong lòng việc phải mua quà cho Hạ Vũ, nhưng đồng thời cũng không quên chuyện của tên Trương Minh Đức kia.
Cô quyết định đầu tiên nên bắt tay vào tìm hiểu những người có tên trong file WORD đầu tiên trong máy tính của Trương Minh Đức. Tối hôm đó, sau khi từ bệnh viện về, cô liên lạc với Lý Trạch, đồng sự từng làm việc chung trong sở cảnh sát trước kia, nhờ anh hỗ trợ kiểm tra thông tin về những người trong danh sách đã được cô sao lại này.
A, quên nói ở đây, sau khi chân của Hạ Vũ bình phục, độc Mα túч trong người Kỷ Hàn cũng đã được loại bỏ, bọn họ lại cùng nhau trở về căn chung cư mà hai mẹ con nhà họ Kỷ đã ở trước đây. Cho nên bây giờ Kỷ Hàn là nhân viên ngoài biên chế của Cục Cảnh sát, chính tại đơn vị nơi cô đã từng công tác trước kia —— tóm lại, đi một vòng lớn rồi cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát. Nhân sinh có đôi khi kịch tính như phim thế đấy.
Ngày hôm sau, Lý Trạch đã gửi qua bưu kiện những thông tin mà cô cần!
Hầu hết là nam giới, người Trung Quốc cũng rất nhiều, cho nên việc trùng tên trùng họ không hiếm. Muốn tìm một người tên Trương Tam thì quơ đại cũng có thể ra được một mớ mấy chục người, trai gái già trẻ lớn bé đều có. Kỷ Hàn vốn tưởng rằng việc tìm kiếm này sẽ không dễ dàng, nhưng… rất nhanh sau đó cô liền phát hiện ra rằng, thật ra những người mà cô muốn tìm rất đơn giản! Bởi vì…
Họ đều là người ૮ɦếƭ!
Cầm một danh sách tên những người đã ૮ɦếƭ cùng những tin tức liên quan.
Ở quốc gia này mỗi giờ mỗi phút mỗi giây đều có người ૮ɦếƭ, có thể là tự sát, bị Gi*t hoặc gặp chuyện ngoài ý muốn.
Kỷ Hàn hỏi Lý Trạch, có thể tìm được nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của những người này không, đáp án nhận được chính là những người này đều đã gặp chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà chi tiết việc họ ૮ɦếƭ thế nào thì tư liệu trong cục cảnh sát cũng không được nêu đầy đủ. Chuyện này Kỷ Hàn cũng biết, những tư liệu có trong cục cảnh sát phần lớn chỉ nói đến nguyên nhân sự cố mà thôi, còn về phần chi tiết phía sau thường sẽ không được ghi chép lại rõ ràng, trừ khi người đó có liên quan trong một vụ án thật sự quan trọng. Mà những người ૮ɦếƭ trong danh sách cô đang cầm trên tay này không hề có thân phận gì đặc biệt, mà trái lại… họ đều là những người dân bình thường.
Để có thể lấy được thông tin về bệnh trạng của những người này thì hoặc là phải đến bệnh viện tìm kiếm tư liệu về ca bệnh của họ, việc này hiển nhiên là không thể thực hiện được. Cho nên Kỷ Hàn lựa chọn một cách khác…
Lái xe đến địa chỉ Lý Trạch cung cấp, Kỷ Hàn tìm được nhà cũ của một người thuộc danh sách này. Phần lớn những người này đều ở tại những vùng nông thôn, chỗ nào xa quá cô tạm thời không đi, mà đi đến trước những nơi gần nhất.
Tuy rằng đi điều tra về người đã ૮ɦếƭ không khác nào khơi lại nỗi đau của những người thân, nhưng… trong lòng cô có rất nhiều nghi ngờ cần được sáng tỏ.
Trước mắt là một căn nhà ngói nông thôn đơn sơ và giản dị, Kỷ Hàn đi vào đánh tiếng hỏi có ai ở nhà không. Chỉ một lúc sau, một bà cụ tóc hoa râm, lưng còng đi ra, quần áo màu xám bao lấy cơ thể gầy gò xương xẩu. Bà nheo mắt nhìn người đứng ngoài cửa, hỏi ai đấy.
Kỷ Hàn tiến lên, lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, đây có phải là nhà của Lý Lệ Linh không?”
Vừa hỏi xong, cô có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể gầy gò của bà cụ giật mình một cái, đôi mắt ᴆục ngầu càng thêm ảm đạm. Bà gật đầu nói đúng là nơi này, sau đó hỏi Kỷ Hàn có chuyện gì không? Kỷ Hàn đi tới, kéo bà cụ ngồi xuống một chiếc ghế dựa, nói mình là bạn học của Lý Lệ Linh —— trong hồ sơ, tuổi của Lý Lệ Linh cũng xấp xỉ tuổi cô, cho nên lấy thân phận bạn học là cực kỳ thích hợp. Về phần lý do đến đây cô cũng đã nghĩ chu đáo, cô nói mình là một nhi*p ảnh gia tới nơi này để chụp ảnh, nhớ tới nhà của Lý Lệ Linh cũng ở đây nên tới đây nhìn xem, nói là đã lâu không được gặp bạn học rồi.
Cô vừa nói xong, nước mắt bà cụ đã thi nhau rơi xuống, cầm lấy tay Kỷ Hàn, cực kỳ bi ai khóc lớn. Lúc này, một người đàn ông trung niên từ bên ngoài tiến vào, vừa thấy tình hình này liền hét lớn một tiếng với Kỷ Hàn, hỏi bà lão chuyện gì xảy ra. Bà cụ buồn bã nói thân phận của Kỷ Hàn và mục đích cô đến đây, người đàn ông kia nghe vậy mới hết vẻ thù địch, rút ra một điếu thuốc, châm rồi hút liên tục.
Sau khi trò chuyện, Kỷ Hàn biết bà cụ này là bà ngoại của Lý Lệ Linh, người đàn ông trung niên kia là cậu của Lý Lệ Linh. Lý Lệ Linh mất cha mẹ trong một trận hỏa hoạn, cô được bà ngoại một tay nuôi lớn. Theo lời hai người, Lý Lệ Linh từ nhỏ đã là một cô bé hiểu chuyện và rất nghe lời, thành tích học tập cũng tốt, thậm chí còn là cô gái duy nhất trong thôn thi đỗ đại học Y. Lúc nghe tin này cả nhà bọn họ ai cũng phấn khởi và tự hào, còn được trong thôn khen thưởng nữa… Nói đến đây, khuôn mặt nặng trĩu của người đàn ông trung niên vì những ký ức tốt đẹp này mà nhẹ nhõm không ít.
Lý Lệ Linh lên Đại học học hành rất chăm chỉ, giành được không ít học bổng, còn đi làm thêm bên ngoài, cho nên trên cơ bản không dùng đến tiền của gia đình, mà trái lại còn thường gửi tiền về nhà.
Sau khi tốt nghiệp xong thì lại được nhận vào công tác trong một bệnh viện lớn, tiền lương và đãi ngộ rất cao… Không ai ngờ rằng đột nhiên có một ngày, bọn họ nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện, nói Lý Lệ Linh hiện đang cấp cứu ở bệnh viện…
“Nói là uống thuốc tự sát!” Cậu Lý rít mạnh một hơi thuốc, sau đó vứt điếu thuốc xuống đất rồi lấy chân giẫm nát: “Một cô gái trẻ đang yên đang lành sao lại có thể tự sát chứ…”
“Lệ Linh lúc đó chắc đang công tác ở bệnh viện thành phố phải không ạ.”
“Cũng không phải… một bệnh viện lớn nào đó… Lúc ấy người trong thôn ai cũng bảo nhà chúng tôi có phong thủy tốt, nuôi dưỡng được một cô bé tài giỏi như vậy. Nào biết…” Nói tới đây, hốc mắt cậu Lý lại đỏ thêm, nhìn người mẹ già đã đi vào trong phòng: “Lệ Linh từ nhỏ đã quấn quýt bên mẹ tôi, lúc nó vừa đi, bà cụ không chịu nổi liền bệnh nặng một trận, luôn luôn lầm bầm cằn nhằn rằng Lệ Linh bị ૮ɦếƭ oan, nói rằng Lệ Linh có quay lại tìm bà, nói với bà lòng tham đã dẫn đến nông nỗi này gì đó…”
Kỷ Hàn đứng dậy, hỏi có thể vào thắp cho Lý Lệ Linh một nén hương được không. Cậu Lý liền dẫn cô vào căn phòng mà bà cụ đang ngồi.
Ở nông thôn, một số căn nhà cũ thường mang đến cảm giác u ám, giống như căn nhà của hai mẹ con nhà bà Lý đây. Đó là một căn nhà vuông vức, trên lợp mái ngói cũ kỹ, nhìn là biết nó đã trải qua bao nhiêu mưa gió thời gian, bên trong có một mùi ẩm mốc, ánh sáng yếu ớt lờ mờ. Cô đi theo cậu Lý vào nhà chính, sau đó lại rẽ vào một căn phòng nhỏ khác, căn phòng vừa nhỏ vừa u ám, cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng được che bằng một mảnh vải bố càng làm cho không khí trong phòng tăng thêm vài phần ghê rợn.
Di ảnh của Lý Lệ Linh được treo trên tường phía Bắc, trước tấm ảnh đen trắng bày một vài loại hoa quả đơn giản và hai ngọn bạch lạp (đèn cầy trắng) đang cháy leo lét. Kỷ Hàn vừa nhìn vào gương mặt trên tấm ảnh đen trắng được phóng lớn kia thì sợ đến mức thiếu chút nữa thì hét lớn ra tiếng ——
Trên tấm ảnh đen trắng là một cô gái xinh đẹp có nụ cười ngọt ngào, với mái tóc dài bay bay. Cô gái còn rất trẻ, đôi mắt kia, cái mũi kia, cái miệng cùng mái tóc đen dài kia… Kỷ Hàn vô cùng quen thuộc…
Cô gái này là người luôn xuất hiện trong giấc ngủ của cô mấy ngày qua, khiến cô ngủ cũng không ngon giấc!
Ánh nến chập chờn chiếu lên tấm ảnh đen trắng càng làm tăng lên “sức sống” cho cô gái trong tấm ảnh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra khỏi tấm ảnh kia mà nhào vào cô.
“Kỷ tiểu thư!”
Kỷ Hàn hồi thần lại, cậu Lý đã cầm trong tay ba nén hương đã được châm lửa đưa cho cô. Hai người thắp hương xong, Kỷ Hàn không dám nán lại lâu trong phòng nhỏ nữa mà đi ra ngoài sân. Khung trời trong sáng rộng mở làm cho cô có thể thở phào nhẹ nhõm, không còn bị đè ép đến nghẹt thở như vừa nãy trong phòng nữa. Cậu Lý phát hiện sự khác thường của cô, hỏi thăm xem cô có ổn không, nói sắc mặt cô sao mà trắng bệch thế.
Kỷ Hàn nào dám kể với ông về giấc mộng kia, chỉ nói trong người có hơi khó chịu bởi không ngờ Lệ Linh lại xảy ra một chuyện như vậy, cũng an ủi bọn họ hãy cố nén bi thương.
“Lúc ấy… nhà mình không có hỏi vì sao Lệ Linh lại uống thuốc tự tử sao?” Tuy rằng cảm thấy câu hỏi khá riêng tư, nhưng Kỷ Hàn vẫn hỏi.
“Cảnh sát nói có thể là tình cảm giữa hai vợ chồng son gặp vấn đề, rồi kết án qua loa cho xong.” Cậu Lý gượng cười: “Người trong thành phố đều phải dùng tiền để giải quyết công việc, không có tiền thì chẳng việc gì ra việc gì.”
Kỷ Hàn nghẹn lời, không thể phản bác.
Quả thật, hiện giờ cách làm việc ở một số cục cảnh sát nếu không có người quen ở cấp cao hơn hoặc tiền dùng đúng chỗ thì thường thường cũng chỉ kết án qua loa, hoặc là cứ kéo dài hết ngày này sang ngày khác. Vấn đề này cô không thể nào can thiệp được, cô chỉ có thể làm hết sức mình để không thẹn với lương tâm.
Nói chuyện thêm một lúc nữa, Kỷ Hàn chào tạm biệt. Cậu Lý tiễn cô ra cửa. Lúc Kỷ Hàn muốn lên xe, ông đột nhiên nói thêm một chuyện. Ông nói Lý Lệ Linh vừa đi làm không bao lâu thì lúc về thăm quê đã mang theo một đống lớn quà cáp. Khi đó ông và bà ngoại có nói cô vừa mới đi làm không nên tiêu xài hoang phí, nên để dành tiền để làm của hồi môn sau này. Nhưng Lý Lệ Linh gạt đi, bảo chuyện tiền nong không thành vấn đề, còn nói về sau sẽ còn kiếm được thật nhiều tiền để gửi về xây nhà mới cho bà ngoại. Lúc Lý Lệ Linh trở về còn lái xe nữa, nói đó là xe mượn của bạn.
Lúc ấy bọn họ cũng chỉ nghĩ rằng cô tìm lý do nói cho qua chuyện, sau đó tuy số lần Lý Lệ Linh về nhà ít đi nhưng thỉnh thoảng cũng gửi cho gia đình một ít tiền, bảo ông cố gắng chăm sóc bà ngoại cho thật tốt…
“Tôi vẫn không dám nói chuyện này với mẹ tôi… Lệ Linh quả đúng là tuổi trẻ tài cao, nhưng… một cô gái trẻ làm sao có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy.” Cậu Lý ngập ngừng: “Sau đó, tôi có nghe nói… thời buổi này, những kẻ có tiền ở thành phố rất thích tìm những cô gái trẻ vừa tốt nghiệp giống Lệ Linh để cặp bồ chơi… Cung cấp cho các cô rất nhiều tiền…”
Kỷ Hàn biết ông muốn ám chỉ điều gì, chính là hai từ đang rất thịnh hành ngày nay: Bao nuôi.
Đây vốn là một từ ngữ không mấy khi được nói thẳng ra bởi nó không tốt đẹp gì, nhưng thời buổi bây giờ thì hai từ này đang được sử dụng rất nhiều. Nếu chỉ là một từ ngữ để nói thì không sao, nhưng việc nghiêm trọng là ở chỗ có một số sinh viên thanh niên trẻ đã đem hai từ này thành một dạng “nghề nghiệp”, cho rằng việc được người khác bao nuôi cũng là một cách kiếm tiền, một loại “công tác” tôi trả giá bằng xinh đẹp và tuổi trẻ anh trả giá bằng tiền tài. Một loại suy nghĩ băng hoại như vậy trong xã hội hiện này thật sự làm cho người ta thổn thức vô hạn.
Kỷ Hàn an ủi rằng Lệ Linh thông minh như vậy, sẽ không làm cái việc ngốc nghếch này đâu. Sau đó, liền lái xe rời đi.
Tuy nhiên… chuyến đi đến Lý gia này đúng là đã giúp cô thu hoạch được không ít.
Một ngày này, cô đã đến thăm rất nhiều nhà, tất cả đều là những gia đình có điều kiện kinh tế bình thường, nguyên nhân cái ૮ɦếƭ cũng vô cùng tương tự… Bị thương nặng đưa tới bệnh viện, các ca cấp cứu đều rõ ràng thành công, nhưng sau vài ngày lại đột nhiên tử vong, phía bệnh viện đưa ra lý do rằng bị nhiễm trùng hoặc biến chứng sau phẫu thuật…
Một vấn đề như vậy nếu xảy ra nhiều lần thì nhất định phải bị xét xử, nhưng… lợi hại là ở chỗ, rõ ràng chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần, nhưng đều bị dập tắt từ trong trứng nước! Nguyên nhân chủ yếu vẫn là: lấy trứng chọi đá, không thể tiếp tục được! Như đã nói phía trước, những gia đình này đều có điều kiện kinh tế bình thường, hiển nhiên là không có cách nào đấu lại với một bệnh viện lớn như bệnh viện thành phố. Hơn nữa, gia đình nạn nhân cũng không có đủ chứng cứ để có thể khởi kiện, mà quan trọng hơn là… Bọn họ cũng không hề nghi ngờ gì bệnh viện, bởi chẳng phải bệnh viện đã hết lòng cứu chữa rồi đó sao?
Có một số sự việc bạn chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài của nó. Thời điểm một sự việc phát sinh thì bạn chỉ chăm chăm nhìn vào một việc này thôi, mà bạn lại không nghĩ đến chuyện, trước hoặc sau thời điểm này liệu có thể có một việc tương tự xuất hiện hay không. Như thế, đương nhiên bạn sẽ không đem hai sự việc liên hệ lại với nhau. Đối với người thân của những người đã mất, tình huống chính là như vậy, bọn họ chính là một sự việc xảy ra đơn lẻ kia mà thôi.
Hiện tại, Kỷ Hàn đang đảm đương nhân vật khởi xướng, kết nối các điểm sự kiện lại với nhau, từ đó phát hiện sự bất thường trong đó.
Phát hiện thấy sự bất thường, đương nhiên sẽ phải đi tìm sự thật.
Như tính cách trước nay của cô, việc cô có thể làm thì cô sẽ cố gắng hết sức để không thẹn với lương tâm.
Lần này, cô cảm thấy như ᴆụng phải một vụ án rối như tơ vò, Lý Lệ Linh là nhân tố mấu chốt, cô phải bắt đầu từ đây.
Sau đó cô quay về, đến thẳng Cục Cảnh sát tìm Lý Trạch, hy vọng có thể lấy được hồ sơ tài liệu chi tiết hơn về Lý Lệ Linh. Lý Trạch không nói hai lời liền lập túc đi xử lý. Kỷ Hàn hàn huyên một hồi với các đồng nghiệp trong cục cảnh sát, các đồng nghiệp đều hỏi có phải cô đang tự mình điều tra một vụ trọng án hay không, sau đó chuẩn bị sẽ được ‘bỗng nhiên nổi tiếng’ như trước kia.
Kỷ Hàn cười nói nào có chuyện đó, nói rằng cô bây giờ đang nửa dưỡng lão rồi. Dù sao việc này chưa được chính thức lập án, cho nên không cần cảnh sát chính thức nhúng tay vào, bằng không còn có thể làm trái với một số trình tự —— ba cái quy định trình tự gì gì đó có đôi khi thật sự là thứ dùng để trói chân trói tay người ta.
May là xưa nay Kỷ Hàn chưa bao giờ để ý những quy định này, ngay như trong Cục Cảnh sát lúc ấy mọi người đều nói, anh đừng có mà lôi ba cái quy trình quy định gì đó ra mà cãi với Kỷ cảnh quan làm chi, cô ấy sẽ nhân đó mà đùa giỡn lưu manh với anh, mà anh cũng đừng đùa giỡn lưu manh với Kỷ cảnh quan, cô ấy sẽ càng lưu manh hơn anh cho xem.
Cho nên cô ma lanh lợi dụng thân phận của mình để chui chỗ trống, muốn lấy được những tài liệu này, sau đó sẽ bắt đầu phân tích điều tra.
“Đội trưởng Hàn, có phải có vụ án gì hay ho đúng không.” Lúc nãy vừa rời đi để tìm tài liệu, giờ Lý Trạch mới trở về đi tới bên cạnh cô: “Có cần tôi giúp gì không?”
“Bây giờ còn chưa cần, đến lúc cần thiết tôi chắc chắn sẽ gọi cậu.” Kỷ Hàn vỗ vai anh, kêu anh cứ đi làm chuyện của mình đi, còn cô thì tự ngồi xem hồ sơ cuộc đời của Lý Lệ Linh. Cậu chàng Lý Trạch này làm việc rất đáng tin cậy, đã đưa cho cô một túi hồ sơ dày cộp khá nặng, bên trong có ghi lại tất cả những sự việc liên quan đến Lý Lệ Linh.
Nhìn sơ qua, Lý Lệ Linh hoàn toàn đúng như lời cậu Lý kể về cô, nơi công tác đầu tiên sau khi tốt nghiệp là tại bệnh viện thành phố. Đây có thể nói là một điều may mắn bởi bao nhiêu sinh viên ngành Y tốt nghiệp ra trường giỏi lắm thì cũng chỉ có thể tìm được một chân công tác không công trong bệnh viện để tích lũy kinh nghiệm, rồi sau đó tham gia vào hàng loạt các cuộc thi khảo tay nghề một chọi mấy chục linh tinh gì đó, cuối cùng mới có thể được nhận vào làm việc tại bệnh viện thành phố.
Cô xem phần thành tích học tập của Lý Lệ Linh, thành tích đúng là rất tốt, nhưng như thế không đủ để có thể làm cho cô vừa tốt nghiệp xong là có được ngay một công việc tốt như vậy, nhất là trong thời buổi luôn chú trọng đến việc đi cửa sau hay con ông cháu cha như hiện nay, một cô gái xuất thân từ nông thôn như cô ấy lại càng không có khả năng.
Kỷ Hàn nhìn đơn vị lúc cô ấy đi thực tập, bởi vì có thành tích rất xuất sắc nên cô ấy được phân công đến thực tập tại bệnh viện thành phố, lúc đó… bác sỹ hướng dẫn cho cô ấy, đúng như Kỷ Hàn nghĩ, chính là Trương Minh Đức.
Kỷ Hàn gõ gõ mặt bàn, quả nhiên rất đáng để suy nghĩ nha. Cô xem xét một vài tài liệu khác, chú trọng vào trường đại học mà Lý Lệ Linh theo học, tra tìm trong kỷ yếu tất cả các sinh viên có thành tích xuất sắc, tên của Lý Lệ Linh quả nhiên có ở trong đó. Cô tìm được một vài cái tên khác, sau đó kiểm tra chéo các thông tin liên quan, cuối cùng tìm được một người bạn học đã đến thực tập tại bệnh viện thành phố cùng đợt với Lý Lệ Linh.
Kỷ Hàn gọi điện thoại cho người đó, lần này cô dùng thân phận cảnh sát, nói thẳng rằng cô cảm thấy cái ૮ɦếƭ của Lý Lệ Linh năm đó có điều bất thường, muốn tìm cô ấy để phối hợp điều tra. Sau đó, hai người hẹn nhau đến một quán trà, hơn bốn giờ chiều, Kỷ Hàn gặp được bạn học của Lý Lệ Linh.
Người bạn này tên Vương Nhã Phân, ngoại hình không xinh đẹp bằng Lý Lệ Linh, dáng vẻ bình thường, hiện đang công tác trong một bệnh viện tư.
Ngồi xuống một lúc, người phục vụ đã đem trà và bánh mà hai người gọi lên xong, Kỷ Hàn còn đang suy nghĩ không biết nên mở miệng thế nào thì Vương Nhã Phân đã nói trước, thần sắc trên mặt vừa có vẻ khinh thường vừa vui sướng khi nhìn người khác gặp họa: “Tôi biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, cô ả đó…” Có lẽ đột nhiên nhớ đến thân phận đặc thù của Kỷ Hàn, cô ấy liền sửa lại lời nói: “Lúc ấy tôi đã nghĩ rằng cái ૮ɦếƭ của Lý Lệ Linh chắc chắn là có vấn đề rồi.”
“Cô nghĩ thế nào?”
“Trên cơ bản, cô ta không hề trong sạch.” Vương Nhã Phân bĩu môi, vẻ mặt thần bí nói: “Cô ta chính là một hồ ly tinh được người ta bao nuôi.”
“Hả?” Kỷ Hàn tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô có biết cô ấy được ai bao nuôi không?”
“Còn ai vào đây.” Vương Nhã Phân uống một ngụm trà: “Cái tên bác sỹ Trương kia chứ ai. Lúc thực tập, cô ta suốt ngày ca ngợi bác sỹ Trương thế này bác sỹ Trương thế kia, không có việc gì cũng chạy vào văn phòng anh ta, ngoài miệng thì nói là có vấn đề muốn học hỏi, nhưng cửa văn phòng đóng lại thì ai mà biết được bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Chuyện như vậy không thể nói lung tung, có lẽ cô ấy thật sự có vấn đề muốn hỏi.”
“Tôi không hề nói lung tung… Tôi đã tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ ôm ôm ấp ấp một chỗ đó.” Mặt Vương Nhã Phân đầy vẻ chắc chắc: “Hai người bọn họ chắc chắn là có loại quan hệ kia!” Nói xong, lời tiếp theo liền trở nên giận dữ: “Cũng bởi vì lúc ấy chuyện của hai người bị tôi phát hiện, cho nên sau đó trong bảng nhận xét và đánh giá sau khi thực tập của tôi, tên họ Trương kia làm khó tôi đủ kiểu, cuối cùng làm cho tôi chỉ được điểm trung bình, mất cơ hội tốt trong sự nghiệp.” Nói đến đây Vương Nhã Phân liền nghiến răng nghiến lợi, vốn dĩ cô có thể có được một cơ hội nghề nghiệp rất tốt.
“Sao cô ta không ngẫm lại, một cô gái trẻ xuất thân từ nông thôn không tiền không quyền như cô ta làm sao có thể đấu lại vợ của tên bác sỹ kia, người ta là con gái của Viện Trưởng, chỉ cần lấy tiền quăng là có thể ném ૮ɦếƭ cô ta rồi.” Nói đến đây, trên mặt Vương Nhã Phân không dấu được vẻ hả hê: “Đã vậy còn đòi so sánh với người ta! Họ Trương kia là một kẻ khôn khéo cỡ nào chứ, sao có thể vì cô ta mà đắc tội với con gà mái đẻ trứng vàng trong nhà mình.”
“Vợ của bác sĩ Trương… cũng biết chuyện này sao?”
“Tên họ Trương kia tuy khôn ngoan, nhưng vợ của anh ta cũng không phải ngu ngốc.” Xem ra Vương Nhã Phân không hề có thiện cảm với Trương Minh Đức, mở miệng ngậm miệng đều kêu là tên họ Trương, nhưng cũng đúng thôi, nếu thật sự vì Trương Minh Đức làm khó mà cô ấy mất đi cơ hội nghề nghiệp: “Hơn nữa phụ nữ ai cũng rất mẫn cảm, biến hóa của người đàn ông bên gối thì ít nhiều gì cũng biết chứ. Có một thời gian, vợ của tên họ Trương kia đến bệnh viện rất nhiều, không chừng là tới để giám sát. Lúc ấy, cô gái nhà giàu đó còn tuyên bố trước mặt mọi người, cô nói: ‘Tôi biết chồng tôi ngoại hình tốt, tính tình cũng tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là khẩu vị cũng tốt, bạ cái gì ăn cái đó như chó hoang lưu lạc ngoài đường, ngay cả đồ ăn thừa trong thùng rác cũng ăn. Nhưng mà, chỉ sợ là có một số người không nhận thức được thân phận và vị trí của mình, suốt ngày chỉ biết ôm mộng xa vời, mà đã là mơ mộng thì cũng sẽ có lúc phải tỉnh giấc, đến lúc đó coi chừng tỉnh mộng lại thành công dã tràng…’” Vương Nhã Phân bắt chước giống y như đúc giọng điệu của vợ Trương Minh Đức, rồi nói: “Lúc ấy thật sự làm cho tôi vui muốn ૮ɦếƭ. Không bao lâu sau thì Lý Lệ Linh xảy ra chuyện, tôi đoán…” Vương Nhã Phân ghé sát vào Kỷ Hàn, nhỏ giọng nói: “Có khi là vợ của tên họ Trương kia cuối cùng không chịu nổi mà quyết định ‘hạ đòn sát thủ’ trừ bỏ kẻ thứ ba không chừng.”
“Chuyện này không thể nói năng lung tung…”
Vương Nhã Phân trắng mắt liếc cô một cái: “Tôi cũng không nói là thật sự thuê người trực tiếp Gi*t cô ta… Nhưng cô nghĩ mà xem, Lý Lệ Linh trẻ tuổi như vậy sao có thể là đối thủ của người ta, người phụ nữ kia chỉ cần giở chút mánh khóe, khiến cho Lý Lệ Linh tinh thần sụp đổ, sau đó chịu không nổi quyết định uống thuốc tự sát là được rồi.”
“…” Đó cũng là một khả năng. Kỷ Hàn miễn cưỡng cười, quả thật thế giới tình cảm của những người này thật phức tạp.
Lúc hai người đang trò chuyện, ngoài cửa có người đi vào, chiếc chuông gió treo ở cửa phát ra tiếng leng keng, có lẽ xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Kỷ Hàn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy người kia.
Thật đúng là… Không khéo không thành sách nha!
Khóe miệng Kỷ Hàn bất giác co rúm lại, trong lòng cảm thán trái đất này sao lại nhỏ như vậy, đi đến đâu cũng có thể gặp nhau.
“Thật là trùng hợp, Kỷ tiểu thư, cô cũng tới nơi này uống trà à.” Trương Minh Đức đi tới chào hỏi, sau đó nhìn thấy Vương Nhã Phân ngồi cùng với Kỷ Hàn thì hơi kinh ngạc, bất quá cũng chỉ thoáng qua rồi được ông ta giấu đi rất nhanh, thay bằng một nụ cười tự nhiên: “Vương Nhã Phân đây mà, đã lâu không gặp.”
Vương Nhã Phân cười hơi mất tự nhiên, nhưng những năm gần đây lăn lộn không ít trong xã hội rồi nên bình tĩnh vươn tay: “Bác sĩ Trương, đã lâu không gặp.”
“Hai cô…” Trương Minh Đức quan sát qua lại hai người: “Hai người biết nhau à?”
Kỷ Hàn sợ Vương Nhã Phân nói hớ, vội ςướק lời: “Đúng vậy! Bác sĩ Trương cũng hẹn bạn ra đây uống trà sao?”
Trương Minh Đức lại nhìn các cô thêm một chút, rồi nói phải qua bên kia, có bạn đang chờ. Kỷ Hàn thấy ông ta đã đi xa mới cùng với Vương Nhã Phân ngồi xuống, nhỏ giọng dặn dò cô ấy vài câu, nói với cô ấy rằng Trương Minh Đức không hề biết thân phận thật sự của cô…
Sau khi hai người ra về, Kỷ Hàn ngồi lên xe nhưng không lập tức rời đi mà ngồi lại quan sát tình hình bên ngoài. Từ góc độ của cô vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí mà Trương Minh Đức và người ông ta hẹn, nhưng người kia lại quay lưng về phía cô nên cô không nhìn thấy khuôn mặt của hắn… Tầm mắt của Kỷ Hàn chuyển đến chiếc xe sang trọng cách đó không xa…
Người thì cô không nhận ra, nhưng chiếc xe này cô đã từng nhìn thấy!