Kết quảĐồng quy vu tận!
Hạ Vũ và Jess dùng phương thức như vậy để kết thúc trận đối kháng giữa hai người! Kết quả đối kháng của hai đại BOSS cũng dự báo kết quả đánh giá của hai bên.
Khi còn đang mải xem Hạ Vũ và Jess cùng “૮ɦếƭ”, lính quân xanh còn chưa kịp phản ứng thì dao găm trong tay Kỷ Hàn đã lướt ngang qua cổ tướng lĩnh quân xanh, đồng thời tuyên bố hắn đã tử vong. Sau đó, khi Kỷ Hàn định phóng lên cắm cờ vào nơi đã được chỉ định trong căn cứ quân xanh thì binh lính quân xanh lúc này đã hồi hồn trở lại sao có thể trơ mắt mà để cô thực hiện như ý nguyện được được, bèn ào lên như ong vỡ tổ. Kỷ Hàn mất một phen đấm đá tơi tả, nhưng hai đánh một không chột cũng què, tuyên bố hy sinh!
Còn phía bên doanh trại quân đỏ, đội tập kích bất ngờ do Jess tuyển ra quả nhiên đã không phụ sứ mệnh được giao phó, thẳng chiếm được doanh trại đội đỏ. Tuy Tần Dịch có một tay bản lĩnh bắn tỉa hơn người, nhưng quân xanh cũng đâu có ngồi không, sau khi Tần Dịch hạ được ba tên địch thì cũng bị trúng một phát súng, mất đi sức chiến đấu. Quân xanh cắm cờ vào vị trí được chỉ định xong lập tức muốn tìm và tiêu diệt thủ lĩnh quân đỏ, nhưng sau khi vào lều chỉ huy thì mới phát hiện tướng quân đỏ đã bị dời vị trí từ lâu, không biết đã được dấu chỗ nào. Lúc này, Vua Cua cùng mấy người khác vừa quay trở về, hai bên lại triển khai một trận chiến đấu nữa. Bắn qua bắn lại, hai bên đều ૮ɦếƭ và bị thương một số, cuối cùng bắn đến viên đạn cuối cùng rồi mà cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn đối phương. Cuối cùng hai bên dùng cách đơn giản nhất là đấu võ mồm:
Bên này hô: “Các đồng chí quân xanh nghe đây, đầu hàng thua một nửa, quân đỏ sẽ đối đãi tử tế với tù binh.”
Bên kia hét lại: “Anh em quân đỏ, đầu hàng đi! Người thắng cuối cùng là chúng ta!”
Hét qua la lại, cuối cùng không biết ai phát biểu một câu: “Má nó, đi ra đấu tay đôi đi!”
Vì thế, ban đầu là bắn nhau, giờ diễn biến thành đánh lộn tập thể, đánh đến quên trời quên đất, vui sướng đầm đìa, anh một đấm tôi một đá, mặt người nào cũng xanh xanh tím tím, nhưng vẫn không thể đánh cho đối phương hoàn toàn nằm úp sấp hết!
Mãi cho đến khi mặt trời mọc, một đám người đánh đến mệt ngất ngư ngã trên mặt đất, thỉnh thoảng lại đấu võ mồm, cảm giác khoái chí như giang hồ luận võ mà bất hòa cãi nhau vậy.
Kết quả cuối cùng của trận đấu là kết quả mà các vị lãnh đạo cấp cao hy vọng nhất: đánh huề!
Quân đỏ tuy Gi*t được tướng lĩnh đối phương nhưng không thể cắm cờ mình lên, quân xanh thì ngược lại, tuy cắm được cờ nhưng lại không Gi*t được tướng lĩnh đối phương. Thống kê thương vong hai bên, số người còn lại có vẻ không nhiều nhưng luận theo sức chiến đấu mà nói, hai phe đều ngang tài ngang sức!
Kết quả như vậy là tốt nhất!
Nhóm lão làng ngồi trên đài nhìn đám binh lính bên dưới mặt mũi đầy màu xanh xanh tím tím thì trên mặt đầy vẻ hài lòng, nghĩ rằng đám nhóc này coi như vẫn có bãn lĩnh, không làm cho bọn họ rước lấy phiền toái! Nếu trận đấu này thua, bọn họ cũng khó trả lời với lãnh đạo. Tuy nói đây chỉ là một trận đấu mang tính chất hữu nghị, nhưng dù gì cũng liên quan đến vấn đề thể diện chứ; còn nếu là thắng, chẳng may Mỹ hay các nước khác vớ lấy lý do vớ vẩn nào đó đề cập đến việc thanh sát νũ кнí của Trung Quốc, rồi dùng phương cách bình mới rượu cũ mà buộc Trung Quốc cắt giảm νũ кнí nhằm làm suy yếu lực lượng quân sự của Trung Quốc thì sao!
Hòa nhau là tốt nhất! Hòa nhau là tốt nhất!
Kỷ Hàn nhìn sắc mặt mấy vị lãnh đạo thì không cần đoán cũng biết bọn họ đang nghĩ gì… có chừng có mực là tốt nhất.
Cô nheo mắt nhìn Hạ Vũ và Jess đang bắt tay nhau phía trước, trao đổi qua lại mấy lời khách sáo đại loại như “Trận đấu này đã thật” hay “Chúng tôi rất khoái phương thức này” v.v… Mấy lời nói hời hợt này khiến cô bất giác nhớ lại lúc nãy, lúc cô nhìn thấy Hạ Vũ và Jess đồng quy vu tận, tuy biết rằng đó chỉ là giả vờ, nhưng trong lòng vẫn không nén được mà kinh ngạc một chút…
Giống như là, cô thật sự thấy anh ૮ɦếƭ trước mặt cô!
Tay Kỷ Hàn bất giá nắm lại thật chặt!
“Sao vậy?”
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam trầm thấp, Kỷ Hàn hoàn hồn lại mới phát hiện mọi người đã giải tán tự khi nào rồi. Những người khác đều đi hết, còn Hạ Vũ thì đi đến trước mặt cô.
Kỷ Hàn cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại một câu: “Không có gì!”, sau đó xoay người định rời đi.
Hạ Vũ kéo lấy cổ tay cô, kéo cô đi theo anh. Giờ này trên sân huấn luyện đã có không ít binh lính đang tập luyện, Kỷ Hàn không thể giãy dụa gây ra động tĩnh quá lớn, đành để anh kéo tới một chỗ vắng vẻ.
Hạ Vũ nhìn đỉnh đầu cô một lúc lâu, thấy cô vẫn giữ nguyên tình trạng không ngẩng đầu lên liền chủ động nâng đầu cô lên: “Nói đi, sao vậy?” Lúc nãy còn tốt lắm mà, sao giờ lại thế này? Anh còn đang định để hai người cứ tiếp tục chậm rãi phát triển như vậy, một ngày nào đó cô sẽ tiếp nhận anh lại một lần nữa.
Kỷ Hàn bị buộc phải ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy trong cặp mắt quanh năm suốt tháng chẳng để lộ một chút cảm xúc nào giờ hiện rõ ảnh ngược của cô, ngoài bóng dáng của cô, còn có một chút chần chừ và bất an…
Là vì cô sao?
Phát hiện này khiến Kỷ Hàn hơi giật mình.
Thấy cô lại ngây ra, Hạ Vũ nhịn không được lại muốn phát hỏa. Từ sau khi gặp được cô, anh cảm thấy tính tình của mình từ lạnh lùng đến có thể đông ૮ɦếƭ người trước kia chuyển dần sang xu thế nóng nảy bộc phát: “Tiểu Hàn, em có bất mãn gì với anh thì nói ra đi! Đừng nghẹn trong bụng…”
“Gì?” Ngạc nhiên chưa! Thế mà cô lại có thể nghe được những lời như vậy được thốt ra từ trong miệng anh nên có cảm giác không thích ứng kịp, lại cảm giác chưa bao giờ khổ sở như vậy: “Thật ra, cũng không có gì…”
“Cái gì?” Câu nói kế tiếp của cô nhỏ đi, hầu như là lí nhí trong miệng, khiến anh bất giác nhích lại gần cô vì muốn nghe cho rõ.
“Chỉ là không muốn nhìn thấy anh…”
“Không muốn thấy anh?” Mặt Hạ Vũ sầm xuống, lập tức không chút nghĩ ngợi bác bỏ đề nghị của cô: “Không được!”
“Không được cái đầu anh á!” Kỷ Hàn nhìn cái mặt đen như đít nồi của anh thì biết rằng anh hiểu lầm: “Bà đây nói không muốn nhìn thấy anh hồi nào, ý bà đầy là nói không muốn nhìn thấy anh ૮ɦếƭ ngay trước mặt.” Cho dù là giả.
Kỷ Hàn rống xong, liền im bặt.
Hai người đồng thời câm như hến, không khí như vậy làm cho cả hai bên đều không được tự nhiên…
Không phải không thoải mái, mà là cảm thấy có một loại cảm giác ê ẩm chua xót ngọt ngào…
“Em… Em đi đây!” Cuối cùng, Kỷ Hàn là người đầu tiên không chịu nổi bầu không khí này! Cô cho là da mặt mình đủ dày đủ thản nhiên, nhưng bây giờ mới biết núi cao còn có núi cao hơn, dáng vẻ sừng sững như núi thái sơn của cái tên họ Hạ kia thật sự đã khiêu chiến đến điểm mấu chốt của cô.
૮ɦếƭ tiệt… Bà đây chạy lấy người là được chứ gì.
“Tiểu Hàn!”
Kỷ Hàn vừa bước ra một chân thì trên lưng đã có một cánh tay quấn lấy, lôi ngược cô vào, toàn thân rơi vào một vòng ôm ấm nóng. Cánh tay trên lưng cô cuộn thật chặt, xiết cô khá khó chịu!
Anh vùi đầu vào hõm vai cô: “Tiểu Hàn, cuối cùng em cũng…”
“A?” Kỷ Hàn bị phản ứng kích động của anh dọa cho nhảy dựng, cảm xúc kịch liệt như vậy của một người lạnh lùng như Hạ Vũ ngàn năm mới có một đó nha.
“Cuối cùng em… lại để ý anh rồi.” Hạ Vũ cũng không hiểu cảm xúc của mình lúc này là thế nào, mất đi mà tìm lại được chăng? Tự tay anh, nhiều năm trước, đã đẩy cô bé toàn tâm toàn ý với anh ra khỏi sinh mệnh của mình, mà bây giờ, cô cuối cùng cũng nguyện ý tiếp nhận lại anh, để ý anh.
Kỷ Hàn phản ứng chậm nửa nhịp giờ mới hồi hồn mà ngẫm lại, câu nói cô vừa rống ra kia nghe kiểu nào hình như cũng giống như là… thông báo.
“Ai… Ai để ý anh.” Kỷ Hàn cà lăm phủ định phắt câu giải nghĩa của anh, có điều ngữ khí chẳng có chút thuyết phục nào.
“Anh để ý em.” Lúc này, Hạ Vũ đã nói được rất rõ ràng: “Thật sự rất để ý em, tiểu Hàn.” Anh xoay người cô lại: “Trước kia anh không tốt, không hiểu rằng cảm giác kháng cự lại em đó là vì sợ sẽ thích em, có lẽ… có lẽ lúc đó anh cũng đã thích em rồi, nhưng chỉ vì sự có mặt của tiểu Tĩnh khiến cho anh mơ hồ về phương hướng tình cảm của mình.”
“Tiểu Tĩnh…” Đây là một người mà Kỷ Hàn vẫn không muốn đối mặt, trong tiềm thức cô cứ có cảm giác mình đang lấy trộm thứ gì đó của Hạ Tĩnh.
“Cô ấy bây giờ tốt lắm, cuộc sống rất hạnh phúc.” Hạ Vũ nhìn cô: “Em đi rồi, anh mất một thời gian mới nghĩ thông suốt. Anh che chở tiểu Tĩnh như vậy, thật ra là muốn che chở thứ mà mình không thể có mà thôi.”
Sinh ra trong Hạ gia, anh không có được thời thơ ấu, chỉ có hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác được giao cho anh như nhiệm vụ. Cho nên, khi tiểu Tĩnh vào Hạ gia, trong tiềm thức anh luôn muốn đem mong ước của chính mình ký thác vào cô ấy, dùng khả năng của mình đi yêu thương che chở cô, đến nỗi khiến anh nghĩ rằng mình yêu cô ấy…
“Cho đến khi em xông vào. Khi đó, em thật ngoan ngoãn, lại rất độc lập, hoàn toàn không giống với tiểu Tĩnh,” Hạ Vũ chậm rãi nói: “Anh có thể cảm nhận được sự chuyển biến trong thái độ của em với anh. Ban đầu chỉ là muốn đùa với em, càng về sau càng bất giác bị em hấp dẫn… Thoạt nhìn đều tưởng em là một cô gái hiền lành ngoan ngoãn, nhưng trong ánh mắt sẽ bất giác toát ra một chút kiên cường và cô đơn …”
“Anh kháng cự em, nhưng bất tri bất giác lại bị em hấp dẫn.” Hạ Vũ nhớ lại những ngày mâu thuẫn đó: “Vô tình, khi đó tiểu Tĩnh lại nói với anh cô ấy thích một người đàn ông khác… Tỉnh lại sau một trận say khướt, nhìn thấy em đang ngủ bên cạnh anh…” Nhớ tới hành vi mà chính bản thân anh cho là vô cùng vô liêm sỉ, Hạ Vũ lại hận không thể tự đá cho mình mấy đá, “Sau đó anh trốn tránh em, kháng cự tất cả những tin tức liên quan đến em… Bây giờ ngẫm lại, lúc đó chẳng qua là anh đang kháng cự chính mình… Bởi vì anh không sẵn sàng, cho nên anh lựa chọn trốn tránh, làm một đào binh.” Anh cười tự giễu: “Một Hạ Vũ trên chiến trường mọi việc đều dám đương đầu, thế mà lại là một đào binh… Sau đó lại xảy ra một việc làm cho anh đình chỉ ý định đi tìm em. Chỉ hy vọng em có thể sống tốt!” Dù sao hành vi năm xưa của anh cũng đã thật khốn nạn rồi.
Kỷ Hàn chú ý tới, lúc anh nói giọng sơ lược “Đã xảy ra một việc” kia, thần sắc trong mắt thật trầm trọng.
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói chuyện bằng giọng như tự bạch, lại vừa như “thú tội” như vậy.
Hơn nữa còn nói một hơi thật nhiều như vậy, thật sự… khiến cô kinh ngạc. Hóa ra… Hạ Vũ cũng chỉ là một người đàn ông bình thường!
Trong đầu Kỷ Hàn đột nhiên có ý nghĩ như vậy.
Anh không phải siêu nhân, cũng không phải thần tiên, mà chỉ là một người đàn ông bình thường.
Cho nên cũng sẽ do dự, cũng sẽ mâu thuẫn, cũng sẽ trốn tránh… Nhưng anh như vậy mới thật giống một người bình thường, không phải sao.
Mới không có vẻ khó tiếp cận như vậy.
Kỷ Hàn nhìn người đàn ông trước mặt, xem thấu vẻ lo lắng cùng mong chờ dưới lớp vỏ bình tĩnh của anh, khiến cho chỗ mềm mại nhất trong lòng cô cũng biến thành mềm nhũn, vươn tay ra, ôm lấy thắt lưng anh…
“Mẹ kiếp! Buồn nôn ૮ɦếƭ người!”
“Khốn thật! Chịu không nổi, tớ nổi hết da gà gai ốc rồi.”
“Kỷ Hàn, cô… cô lập trường quá yếu rồi.”
…….
Đột nhiên, sau một bờ tường thấp thò ra một cái đầu, rồi một cái đầu nữa. Mặt Kỷ Hàn và Hạ Vũ lập tức liền đen như hắc ín, mấy tên khốn ૮ɦếƭ tiệt này đều trốn sau chỗ nó nghe lén trực tiếp tại chỗ hết rồi.
“Thấy chưa! Cháu đã nói là nhất định cuối cùng Kỷ Tiểu Hàn cũng thất bại mà. Giao tiền, giao tiền.” Kỷ Duệ không thèm nhìn ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống thịt người của Kỷ Hàn mà xoay người bắt đầu lấy tiền! Đen tình đỏ bạc mà, câu này quả nhiên đúng thật! Tình mẫu tử của cậu và Kỷ Tiểu Hàn đã bị kẻ thù bên ngoài xen vào, đương nhiên phải gỡ gạc chút ít ở sòng bạc chứ.
“Tiểu Hàn Hàn ——” Mặt Thi công tử lúc này y như một ông chồng bị đá: “Sao cô lại dễ dàng tha thứ ngay cho Hạ ma đầu như vậy…” Đang nói thì bị ánh mắt của Hạ Vũ quét qua, liền nuốt trở về, ngoan ngoãn móc tiền ra giao cho anh nhỏ Kỷ gia.
“Đội trưởng Hàn à, tôi tưởng cô khí khái lắm cơ.” Tần Dịch cũng là người thua, một vài binh lính khác cũng đều bày ra vẻ mặt ai oán. Kỷ Hàn nhìn thấy mà da mặt co rút kịch liệt, con mẹ nó, có phải cô cầm dao hay súng uy Hi*p bọn họ nhất định phải đi đánh cược đâu…
“Hạ lão đại, tôi mua anh thắng đó nhe!” Vẻ mặt Vua Cua rất đắc ý: “Tôi thấy anh được lắm!” Quả nhiên là đúng.
Kỷ Duệ liếc mắt thâm ý nhìn Kỷ Hàn một cái: “Kỷ Tiểu Hàn, vậy là mẹ sẽ chấp nhận ông ta đấy à?”
Kỷ Hàn lập tức ngẩng đầu, ưỡn иgự¢, rời khỏi vòng tay của Hạ Vũ: “Đương nhiên không!”
“Cho nên, Kỷ Hàn thua, Hạ Vũ cũng thua, các người đều thua, nhà cái ăn hết!” Nói xong liền giật luôn tiền trong tay Vua Cua, “Đi thôi, Kỷ Tiểu Hàn, đêm nay anh đây mời em ăn cơm.”
“Duệ ca, mẹ yêu con ૮ɦếƭ mất. Mẹ được mấy phần?” Kỷ Hàn lật đật bám theo sau, quăng đám người kia ra sau đầu.
“Không phần nào hết, tiền này anh đây cực khổ lắm mới kiếm được.”
“Đừng keo kiệt vậy chứ, không có mẹ phối hợp, con có thể ăn thông hai đầu được sao?”
……
Trong không khí truyền lại tiếng tranh cãi của hai mẹ con, khiến mọi người ở đây nghe được đều nghiến răng nghiến lợi ken két.
“Hạ lão đại, đàn ông đàn ang gì mà dỏm è.” Thi công tử lắc lắc đầu, mọi người gật đầu như băm tỏi đồng ý.
Ông chồng bị hai mẹ con người nào đó bỏ qua một bên thu hồi vẻ dịu dàng tình cảm trên mặt, thay vào đó là vẻ mặt hàn băng chính hiệu ‘Hạ thị’, cứng rắn phun ra ba chữ: “Nhưng tôi thích!”
Ba chữ coong coong mạnh mẽ đập cho mọi người câm như hến không nói gì được.
Khỉ thật, đương sự người ta thích là được rồi, bọn họ làm quần chúng vây xem còn nhiều chuyện làm gì nữa chứ, ai về nhà nấy mà tìm ✓ú mẹ đi!
“A —— Hạ lão đại, anh không đồng tính luyến ái à.” Vua Cua đã đi được nửa đường lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
“Con cua…” Thanh âm Hạ Vũ ra vẻ vô cùng xót xa luyến tiếc, đi đến bên cạnh choàng tay lên vai cậu chàng, “Chúng ta đi luyện mấy quyền xem ai giống đồng tính luyến ái hơn đi.”
Một đám người ૮ɦếƭ nhát yên lặng nhìn theo Vua Cua đang rời đi, mắt điếc tai ngơ trước tiếng gào khóc kêu cứu thảm thiết của cậu…
“Các người không có tinh thần đồng đội hả?” Vua Cua vẫn chưa từ bỏ ý định mà cố níu lấy thân cây ven đường nhất quyết không buông.
Tinh thần đồng đội?
“Không có!” Mọi người trăm miệng như một trả lời.
Sáng sớm hôm nay, Vua Cua đã hoàn toàn triệt để minh bạch về vấn đề liệu Hạ Vũ có phải là dân đồng tính hay không, thế cho nên thật lâu về sau, có người lại hỏi cậu chàng về vấn đề này, cậu chàng liền lập tức nổi trận lôi đinh: Cậu nha, cậu mới là đồng tính, toàn tiểu khu nhà cậu đều là đồng tính. Nếu Hạ lão đại mà là đồng tính luyến ái thì trên thế giới này không có người nào là đàn ông thực thụ nữa rồi. (Cho dù Hạ Vũ đồng tính, tuyệt đối cũng là ‘công’).
*
“Thanh Trạch!”
Ăn xong cơm chiều, Kỷ Hàn tìm đến Thi Thanh Trạch.
“Gì đó?”
“Tối qua anh bị đánh ngất xỉu rồi mang vào trong xong, không phát sinh chuyện gì nữa sao?” Kỷ Hàn vẫn nhớ rõ trận đánh tối qua, quân xanh “đối đãi đặc thù” với Thi Thanh Trạch thế nào: “Tôi thấy họ lôi anh vào trong lều chỉ huy, còn mấy người đã ૮ɦếƭ khác bên đội mình thì chỉ bị kéo sang cột vào một bên.”
Thi Thanh Trạch nhíu mày hồi tưởng lại. Hôm qua sau khi bị đánh ngất, anh hoàn toàn không có ấn tượng nào về những chuyện xảy ra sau đó.
Kỷ Hàn ra hiệu anh đưa tay ra, xăn tay áo lên, cầm tay anh lật qua lật lại săm soi kỹ, theo ánh sáng đèn mà tìm được một điểm đỏ nhỏ xíu trên tay phải: “Nhìn đi!”
Thi Thanh Trạch cúi đầu quan sát kỹ mới phát hiện ra trên cánh tay mày có thêm một điểm đỏ lạ này: “Đây là cái gì?”
“Tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm.” Kỷ Hạ kể lại mọi chuyện một lần cho anh.
Sau khi cô cũng “hy sinh”, đám lính phía Mỹ cũng buông cô ra ngay. Lúc cô từ trên đất đứng lên, nhớ tới Thi Thanh Trạch đã bị đưa đến một lều khác liền đi qua định tìm. Vừa tới cửa thì thấy một người mặt quân phục lính Mỹ từ bên trong đi ra, trong tay hình như đang cầm cái gì đó. Lúc ấy cô đang chăm chăm lo tìm Thi Thanh Trạch nên không hỏi thăm mà chạy thẳng vào trong lều, thấy Thi Thanh Trạch vẫn đang còn hôn mê, nhưng xác định là anh không bị đối đãi gì khác thường —— Thật ra lúc đầu cô lo lắng sợ Thi Thanh Trạch bị đám lính XXOO gì không, chẳng phải trong tin tức thường truyền bá về sở thích ngược đãi kiểu này của lính Mỹ gì đó sao, hơn nữa Thi Thanh Trạch lại có gương mặt xinh đẹp như vậy, nên thật sự là cô có hơi lo lắng.
Sau khi hồi tưởng lại kỹ càng, cô mới nghĩ ra cái mà người đó cầm trong tay là một cái kim tiêm bằng đồng! Cho nên mới tới tìm anh để xác nhận một chút.
“Không có cảm giác gì khác lạ sao?” Kỷ Hàn nhìn chằm chằm vào lỗ kim nhỏ, thầm nghĩ phải nói với Hạ Vũ chuyện này.
Thi Thanh Trạch thử vận động gân cốt rồi lắc lắc đầu: “Không, hết thảy đều bình thường, hình như… còn đặc biệt có tinh thần hơn trước nữa. Chẳng lẽ tên kia tiêm cho tôi dinh dưỡng gì đó à?”
Kỷ Hàn liếc trắng mắt: “Việc này nên nói với Hạ Vũ mới được.” Nếu cần thiết thì phải tìm bằng được tên kia mà hỏi cho ra.
Thi Thanh Trạch từ chối cho ý kiến, nhún vai, tỏ ý tùy cô xử lý. Hai người lại nói nhăng nói cuội thêm một lúc. Lúc ra về thì ᴆụng phải Eric.
“Hi!” Eric vẫn biểu hiện vẻ hứng thú nồng đậm với Kỷ Hàn, với sự gặp mặt ngẫu nhiên khó mà có được này đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội: “Bảo bối Kỷ, thật khéo.”
“Hi ——” Kỷ Hàn cố gắng nhịn xuống ý muốn trợn trắng mắt, đối với việc hắn mở miệng là bảo bối, ngậm miệng là cưng à, cô đã chẳng còn sức lực đâu mà đi sửa miệng hắn nữa rồi. Bất quá vừa cần thì gặp được hắn: “Eric, có chuyện cần hỏi anh.” Kỷ Hàn mô tả đại khái về đặc thù cơ thể của người nọ cho hắn nghe: “Người này tên gì vậy?”
Eric căn cứ vào miêu tả của cô, lục lọi trong đầu một lúc về từng người trong đám lính được sang đây huấn luyện: “Không, bên tôi không có người này.” Hắn gõ gõ ngón trỏ vào môi: “Đầu tiên, chiều cao là không đúng. Người phía chúng tôi tới lần này đều là to cao dềnh dàng, cô nói người đó chỉ cao hơn cô khoảng nửa cái đầu, bên chúng tôi không có người như vậy.”
Kỷ Hàn nghe hắn nói như vậy mới sực nhớ về phương diện chiều cao thì người đó đúng là không giống người phương Tây, mà mang nhiều nét phương Đông hơn.
“Sao vậy?” Xem bộ dáng khốn quẫn của cô, Eric liền hỏi Thi Thanh Trạch.
Thi Thanh Trạch kể lại đại khái sự việc với hắn. Vừa nói xong, Eric đã bắt lấy tay anh, đẩy tay áo lên. Vừa nhìn thấy lỗ châm nhỏ màu đỏ, sắc mặt hắn liền tối sầm xuống, sau đó lập tức xoay người chạy đi.
“Eric?” Kỷ Hàn cùng Thi Thanh Trạch bị phản ứng của hắn làm nhảy dựng, vội vàng chạy đuổi theo: “Eric, sao vậy?”
“Quân bên chúng tôi lần này sang đây huấn luyện đúng là đều to cao,” Eric vừa chạy vừa nói, “Nhưng… trước đó, có tìm tại Nhật Bản một người phiên dịch Trung Quốc, dáng người hắn đúng là người Á châu.”
Tuy rằng nói Mỹ – Nhật là đối tác chiến lược song phương chặt chẽ, nhưng cũng chẳng đáng phải đến nỗi ngay cả một người phiên dịch cũng không tìm ngay tại Trung Quốc mà mang từ Nhật qua… Kỷ Hàn nghĩ thầm trong lòng.
Ba người vội vã co giò co cẳng chạy thẳng đến chỗ mà theo Eric là nơi phiên dịch viên kia đang ở. Eric cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp đạp bung ra mà đi vào. Kỷ Hàn bị động tác тһô Ьạᴏ của hắn làm cho hoảng sợ. Tuy là người nọ rất có khả năng là kẻ đã tiêm bậy cái gì đó vào Thi Thanh Trạch, nhưng… cũng không đến nỗi cần hung ác như vậy chứ.
“Fuck!”
Căn phòng trống rỗng làm cho Eric văng ra mấy câu mắng thô tục, sau đó lấy di động ra gọi cho vài người. Kỷ Hàn nghe được hắn đang hỏi những người kia xem phiên dịch viên có qua bên chỗ bọn họ không.
“Tên kia đã chạy.” Eric gọi điện cho Jess, hỏi hắn số điện thoại công ty lúc trước họ mướn phiên dịch viên, sau đó lại tiếp tục gọi điện qua đó. Sau khi có được đáp án, sắc mặt hắn càng thêm khó coi: “Phiên dịch viên kia bị đánh tráo, người đi theo chúng tôi tới đây không phải là người mà chúng tôi muốn thuê bên công ty kia trước đây. Tôi vừa gọi điện sang hỏi, bên công ty đó nói sau đó bên chúng tôi có người gọi điện thoại sang hủy bỏ hợp đồng thuê người.”
Kỷ Hàn và Thi Thanh Trạch liếc mắt nhìn nhau…
“Eric, mũi tiêm kia là cái gì vậy?” Xem hắn thật sự kích động, chứ nếu không đã không hành động như vậy! Cảm xúc của hắn như vậy khiến Kỷ Hàn có hơi bấn an… Chẳng lẽ Thanh Trạch thật sự bị tiêm cái gì lạ vào?
“Không được, việc này ta phải nói với Lão Hạ ngay.” Eric không trả lời vấn đề cô hỏi mà đột nhiên quay đầu chạy ra khỏi phòng.
Lão Hạ?
Toàn quân khu, người có thể gọi danh hiệu kiểu này, cũng chỉ có một người.
Thế mà bây giờ Eric dám gọi thẳng ‘Lão Hạ’ như thế á?