Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 71

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

HẠ VŨ PHẢN KÍCH
Chỗ ở của Hạ Vũ cũng không có gì khác biệt so với mọi người, điểm khác chính là nhiều người sống chung trong một phòng, trong khi Hạ Vũ thì được ở một mình một phòng, cho nên ký túc xá của Hạ Vũ so với chỗ khác nhỏ hơn một ít.
Kỷ Hàn đã từng tới đây một lần, chính là lần đau dạ dày đó. Khi đó bao tử đau đớn khó chịu, làm sao có thời gian để quan sát chỗ ở của anh. Lần này… càng không có thời gian, chỉ cần một bước vào đây, cô liền khẩn trương và cảm thấy run rẩy ở dạ dày rồi.
Muốn ở trong phòng Hạ Vũ tìm ra vật gì đó để tượng trưng, thời gian lúc này không cho phép rồi. Cho nên, Kỷ Hàn đành bỏ qua ý tưởng này, liền đi thẳng vào chủ đề – Tủ quần áo!
Tủ quần áo của Hạ Vũ rất đơn giản, treo một ít quần áo, ҨЦầЛ ŁóŤ được gấp lại chỉnh tề xếp trong ngăn kéo, cũng giống như những người có cá tính nghiêm cẩn khác, màu sắc anh sử dụng chỉ có màu xanh đậm, màu xám, hoặc đen…Về phần kiểu dáng, cũng đều là kiểu tiện lợi cho hành động . . . . . .
Ách…
Cô đang làm gì vậy?
Kỷ Hàn chợt nhận ra mình đang lãng phí thời gian quý báu trong việc quan sát kiểu dáng và màu sắc đồ lót của Hạ Vũ, nhịn không được phỉ nhổ hành vi của chính mình: Kỷ Hàn, mi là sắc nữ!
Sau đó vội vàng chỉnh đốn tư tưởng, vặn nắp bình nước ớt nhỏ vô sắc vô vị vừa mang đến, tuy rằng cô thấy đổ nước ớt vào ҨЦầЛ ŁóŤ là chiêu trả thù rất độc ác, nhưng…
“Em đang làm gì đó?”
Đột nhiên nghe thấy âm thanh ở phía cửa, làm cho tay Kỷ Hàn run lên, bình nước ớt liền đổ hết xuống ҨЦầЛ ŁóŤ …
Xoa xoa tay!
Kỷ Hàn quay đầu lại, thấy Hạ Vũ đã đi vào phòng, vội vàng đem giấu cái chai vào ống tay áo lắp bắp: “Anh…. Sao anh quay lại nhanh như vậy?”
Khóe mắt cô vụng trộm quan sát cái ҨЦầЛ ŁóŤ kia, Duệ ca nói thứ này nó đã xử lý qua, sẽ không giống loại nước ớt thông thường, không chỉ không mùi không vị, hơn nữa còn dễ dàng thấm vào da, hiệu quả gây thương tổn làn da cũng không diễn ra nhanh như vậy… Tóm lại, chính là lựa chọn tốt nhất để chỉnh người.
Nhưng cho dù thấm nhanh, cũng không nhanh đến mức vừa rót vào đã thấm chứ. Kỷ Hàn xem xét vết ướt trên ҨЦầЛ ŁóŤ, lòng bàn chân bắt đầu lên men rồi. Tình huống cẩu huyết bị bắt quả tang tại hiện trường thế này, chắc chắn cô sẽ ૮ɦếƭ rất thảm.
“Bọn. . . . . . Bọn họ không phải nhờ anh dạy bọn họ bắn …. Còn luyện tập kỹ năng gì đó sao?”
Đám người đó đúng là không đáng tin mà, ૮ɦếƭ tạo cơ hội là thế này sao? Ngay cả cơ hội nhỏ cũng chẳng có, mới đó mà đã để anh ta trở lại.
Hạ Vũ nhướng mày, tháo nút áo ở cổ ra cho thoáng:
“Anh không phải loại huấn luyện viên, đã tan việc còn kèm thêm phụ đạo! Có cái gì không hiểu thì trực tiếp tập luyện, luyện tới luyện lui sẽ biết thôi.” Anh nhìn cô: “Nhưng thật ra em. . . . . . Rất biết lợi dụng thời gian nhỉ.”
Biết nhân cơ hội trong nháy mắt đó đã chạy đến phòng anh: “Như thế nào? Đã quyết định lấy thứ gì? Hay chọn thứ gì làm vật tượng trưng chưa?”
“Ha ha ——” Kỷ Hàn cười giả lả:
“Vẫn chưa kịp tìm thì anh đã về. . . . . Có thể tìm được gì chứ?”
“Hửm? Phải không?”
Hạ Vũ tinh mắt phát hiện, ngăn kéo nhỏ của tủ quần áo đã có người chạm tay vào.
“Đương. . . . . . Đương nhiên rồi !” Kỷ Hàn cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút, đừng quá bối rối làm loạn trận tuyến. Nếu như nói Kỷ Hàn ban đầu còn có chút chột dạ vì làm chuyện xấu, hiện tại cũng chỉ còn lại ý định muốn lẩn trốn vì đã lỡ làm xong chuyện xấu. Phát hiện Hạ Vũ đang nhìn chằm chằm vào ngăn kéo nhỏ, Kỷ Hàn vỡ như lơ đãng nhích người rời đi, sau đó đem cánh cửa tủ quần áo đóng lại:
“Nếu anh đã về thì tôi đi trước đây !”
Mặc kệ, chân đã ở tư thế sẵn sàng, chạy trước tính sau.
“Đợi đã ——” Hạ Vũ vươn tay giữ chặt tay cô: “Anh nghĩ anh nên kiểm tra một chút, xem em có lấy thứ gì từ chỗ anh không. “
Tầm mắt của anh ở trên người cô quét qua lại mấy lần:
”Không phải em đã lấy thứ gì của anh rồi chứ?”
Ai thèm chứ!
Kỷ Hàn ở trong lòng mắng một câu, nhưng người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cô định rút tay mình về nhưng không được, hắn nắm tay cô cực kì có kỹ xảo, không làm đau cô nhưng cũng không cho cô có thể đào thoát:
“Tôi ở chỗ này chờ, anh đi kiểm tra xem anh có mất thứ gì không?”
Hạ Vũ cười khẽ, nói: “Vậy chi bằng kiểm tra trực tiếp trên người em có vẻ mau hơn.”
Kỷ Hàn vừa hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, thì đã thấy hoa mắt, khi trấn tĩnh lại được, thì đã bị anh ngăn chận, lưng tựa vào tủ quần áo, hai tay của anh chống lên tủ vây chặt cô bên trong vòng tay anh:
“Này . . . . . . Hạ. . . . . . Hạ Vũ, anh đừng xằng bậy nga!”
Cô thế này là đưa dê đến tận miệng cọp sao, tay Kỷ Hàn để ở иgự¢, cách quần áo đều có thể cảm nhận được hơi nóng phát ra từ trên người anh. Cô bất an nuốt nuốt nước miếng.
“Xằng bậy?” Hạ Vũ nhẹ nhàng cười: “Cái gì gọi là xằng bậy? Cái gì gọi là đừng làm loạn?”
Nói xong, đặt một tay lên trên vai cô: “Em nói thử xem…. Anh nên bắt đầu kiểm tra từ đâu đây?”
Khốn kiếp!
Người này không phải không biết tán tỉnh là thứ gì sao? Không phải từ trước đến nay đều luôn mang vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng như băng giá sao? Sao hiện tại lúc này lại mang vẻ mặt đầy quyến rũ thế này—— Kỳ thật, trên mặt của Hạ đại thiếu gia cũng không thay đổi bao nhiêu, nhưng khi nhìn bộ dáng như chuột chạm phải mặt mèo như thế, làm cho anh không thể nhịn được khẽ cong khóe miệng, nhưng vẻ mặt như thế trong mắt của Kỷ Hàn lại là biến hóa lạ thường. Chỉ vì tất cả những biến hóa của người này, cô đều nhớ chặt trong tim.
Kỷ Hàn nuốt nuốt nước miếng, khống chế được chính mình không bị anh mê hoặc:
“Chuyện gì cũng từ từ nói, thực sự tôi không hề lấy gì cả!”
“Thật không?” Anh dựa sát vào, không khí có chút mờ ám!
” Anh. . . . . . Đừng dựa vào gần như vậy!” Kỷ Hàn không ngừng đẩy anh.
“Sao thế?”
“Hôi quá!”
Đều là mùi mồ hôi. Hai người đều vừa huấn luyện trở về, thân thể đầy mồ hôi, hơi nóng vừa rồi đã đem mùi mồ hôi toát ra
“. . . . . .”
Thân thể đang dựa sát vào cô, lập tức trở nên cứng đờ, cổ tay anh nhúc nhích đưa đến gần cô, đang cân nhắc suy nghĩ xem có nên trực tiếp Ϧóþ ૮ɦếƭ cô hay không. Cô gái chuyên phá hư không khí này. . . . . . Lúc này không phải nên dịu dàng e thẹn, sau đó. . . . . .
Từ lúc ở chỗ Eliza trở về, Hạ Vũ có thể cảm giác được trong lòng Kỷ Hàn còn có anh, nhưng giữa hai người mỗi lần nói chuyện, cuối cùng đều tan rã trong không vui.
Dựa vào cách nói của Tiểu Bạch, là Hạ đại thiếu gia quá mức”Cứng rắn” , sau đó cố gắng bổ sung cho Hạ đại thiếu gia, một đống kiến thức lãng mạn về cách câu dẫn em gái, thí dụ như nên xây dựng không khí như thế nào, nên”Câu dẫn” Kỷ Hàn như thế nào. . . . . .
Trên mặt Hạ đại thiếu gia tuy rằng không hề quan tâm, kì thực trong tiềm thức đã hoàn toàn bị ảnh hưởng. Nói đúng hơn là…. Đã dựa theo để thực hành, kết quả chưa kịp thể hiện đã bị ૮ɦếƭ từ trong trứng nước!!!!
Đang nghĩ tới bước tiếp theo nên làm như thế nào, bên ngoài hành lang dài truyền đến một trận tiếng huyên náo——
“Hạ lão đại, Hàn đội trưởng có ở chỗ anh hay không?”
” Hàn Tử, mau ra đây, tìm cô có việc nè. . . . . .”
. . . . . .
Những thanh âm này không phải là những tên không đáng tin sao, nhưng vào lúc này nghe vào trong tay Kỷ Hàn tựa như những âm thanh đến cứu mạng, Kỷ Hàn cúi người một cái, lòn qua khuỷu tay của anh, nhanh như chớp chạy thoát, Hạ Vũ nhìn theo bóng dáng chạy trốn kia, có chút tức giận, nhưng lại không đè nén được sung sướng. . . . . .
Như vậy cũng không sai. Cô bây giờ đã chậm rãi dám cùng anh cười đùa, dám chống đối anh, như vậy. . . . . . Cũng không tệ.
Nghĩ như thế, sung sướng dâng trào trong lòng, nhớ tới những lời nói phá hư không khí của cô, anh ngửi ngửi mùi trên thân thể, nhịn không được nhíu mày, quả nhiên. . . . . . Mùi mồ hôi hôi quá.
Anh vội vàng từ trong tủ quần áo lấy ra quần áo tắm rửa, đi vào phòng tắm. . . . . .
“Sao rồi, sao rồi?”
“Kỷ Tiểu Hàn, mẹ có thành công không?” Kỷ Duệ cực kì mong đợi, đây chính là vật mà nó đã rất tỉ mỉ điều chế ra.
Kỷ Hàn vừa ra khỏi phòng, đã bị một đám người kéo đi qua, mắt đầy mong đợi nhìn cô chằm chằm, chờ mong đáp án, Kỷ Hàn nhẹ nhàng gật đầu, đám người lập tức tràn đầy kích động. Sau đó đem cảm xúc đè lại, đều tự tìm vị trí tốt, nằm vùng chậm rãi đợi tình huống trong ký túc xá của Hạ Vũ, cho dù đã đói bụng, mùi mồ hôi trên người cực kì không thoải mái, cũng không hề làm giảm niềm hứng thú đợi xem kịch vui của bọn họ
Thời gian từng chút, từng chút một trôi qua. . . . . .
“Kỷ Hàn! Em là cô gái đáng ૮ɦếƭ !”
Một tiếng rống giận rung trời từ trong phòng Hạ Vũ truyền ra, Kỷ Hàn nghe thấy giật bắn cả mình, làm sao còn dám ở lại hiện trường, lập tức kéo con trai chạy lấy người,
Thi Thanh Trạch cũng là người thông minh, biết nơi đây không nên ở lâu, vội vàng lắc mình trốn trước.
Mà những người khác nghe được âm thanh như sấm này, nhất thời giải trừ được cơn oán bị Hạ Vũ đàn áp bóc lột trong thời gian gần đây , một đám cười đến không kềm chế được, thậm chí, vui sướng đến mức hoa chân múa tay , đủ để thấy được trong khoảng thời gian này bọn họ đã oán niệm đến bực nào.
Hạ Vũ cố nhịn cảm giác nóng rát trên nửa thân dưới, chạy ngay ra khỏi phòng ở, nhưng chỉ còn kịp nhìn thấy hình ảnh Kỷ Hàn đang kéo con trai chạy như điên rời đi và cái đám ôn vật không biết sống ૮ɦếƭ là gì kia —— tuy mọi người cũng đã núp rất kỹ, nhưng những người đang hoa chân múa tay vui sướng vô cùng kia khi thấy Hạ Vũ đi ra cũng lập tức lủi trốn đi! Nhưng… làm sao có thể qua mắt được Hạ Vũ, anh chỉ cần nhìn lướt qua là đã thu hết toàn bộ mọi người vào tầm mắt.
Giỏi!
Giỏi lắm!
Thật sự là quá giỏi, đám trời đánh thánh đâm này đúng là —— không biết sống ૮ɦếƭ mà! Dám động đến trên đầu thái tuế.
Mọi người vừa thấy Hạ Vũ kia không giận mà lại mỉm cười —— tuy rằng mặt cười vô cùng cứng ngắc, mới ý thức được hiện tại không phải là lúc nhảy nhót ăn mừng, mà là lúc nên chạy trối ૮ɦếƭ.
“Tất cả tập hợp. Nghiêm!”
Còn chưa kịp chạy đi thì đã nghe Hạ Vũ rống ra lệnh một tiếng, mọi người phản xạ có điều kiện mà tất cả đều dừng lại, dập chân đứng nghiêm. Chính vì thế mà lãng phí mất cơ hội bỏ chạy mất dạng ngàn vàng không mua được này.
“Không tệ!” Khó khi nào được Hạ Vũ thốt ra lời ca ngợi bọn họ như vậy: “Thế mà còn muốn sửa trị đến trên đầu tôi, đã thế còn thành công nữa chứ. Tôi đúng là phải khen ngợi các cậu vô cùng.”
Lời này nói ra làm cho toàn bộ những người nghe được đều nổi gai ốc toàn thân, lập tức cảm thấy gió lạnh ở đâu ra hun hút chui vào gang bàn chân mà chảy luồn theo xương cốt khắp người!
“Thấy lợi phải chiếm ngay, chiếm xong bỏ đi ngay, đạo lý đơn giản như vậy mà còn không biết, cứ thế mà ở lại hiện trường.” Hạ Vũ không lưu tình chút nào trách mắng hành vi ngu xuẩn cực kỳ này của bọn họ.
Đám lớn xác lúc này mới ý thức được đúng là mình đắc ý quá hóa ngu, vài người núp vòng ngoài định nhân cơ hội ᴆục nước béo cò này mà len lén chuồn ra lại bị câu nói tiếp theo của Hạ Vũ đóng đinh tại chỗ.
Hạ Vũ nói: “Bây giờ mà còn muốn chạy? Các cậu tự đánh giá mình quá cao hay là rất coi thường tôi?”
Quét mắt nhìn lướt qua đám người đứng yên như cọc gỗ kia, anh tiếp: “Để các cậu còn dư thừa nhiều tinh lực như vậy là tôi sai. Tôi rất mừng khi thấy các cậu có thể chủ động xin đi Gi*t giặc như vậy, chủ động muốn tôi tăng mức độ huấn luyện như vậy…”
Sau đó, cả đám nghe thấy được tiếng cười của Hạ Vũ, lần đầu tiên trong suốt mấy tháng. Nghe được rồi, cả đám toát mồ hôi hột đầy lưng, cảm thấy cúc hoa căng thẳng, ngẩng đầu, mây đen đã bao phủ mặt trăng ——
Đại cục đã định, Trời cũng muốn diệt bọn họ rồi!
Một đêm này, Hạ Vũ phải chịu đựng một đêm gian nan. Uy lực của nước ớt thật không thể khinh thường, làm cho hạ thân anh nóng rát như lửa suốt cả đêm. Tuy không thể nói là đau đớn, nhưng cảm giác cay nóng kia rất khổ sở, tắm nước lạnh mới bớt được một chút, nhưng sau khi hết lạnh thì cái cảm giác nóng kia lại tiếp tục đánh úp lại. Anh phải tới tới lui lui tắm vài lần nước lạnh mới ổn định được một chút.
Ngày hôm sau, đám đồng chí trong doanh trại huấn luyện từ sáng sớm đã có mặt tập hợp với một tinh thần lo lắng đề phòng. Nhìn thấy khuôn mặt không gợn sóng của Hạ Vũ lại càng làm cho bọn họ hồn vía lên mây.
“30 km việt dã. Chạy!”
Hạ Vũ ra nhiệm vụ.
Khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm! Cái gì, chỉ 30 km chạy việt dã thôi á, bọn họ tưởng… Có phải Hạ ma đầu đã bị nước ớt ngấm vào hôm qua làm cho đầu óc cũng hết dùng được rồi hay không… Suốt thời gian qua bị anh thao luyện như con rối, 30 km chạy việt dã giờ chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, chỉ cần chớp mắt vài cái là đã xử xong rồi.
Nhưng ngay sau đó bọn họ liền phát hiện ra mình hóa ra đã nghĩ về Hạ Vũ quá thiện lương.
Đây không phải là chạy việt dã, đây phải gọi là trèo đèo leo núi. Hơn nữa thời gian lại bị hạn chế, khiến cho bọn họ chỉ có thể liều mạng cắm đầu cắm cổ chạy, sợ chỉ cần vượt quá thời hạn một phút thôi sẽ lại mang tới cho họ một hình phạt nghiêm khắc hơn. May mắn làm sao, thời gian bị Hạ Vũ tra tấn vừa qua, thể năng của cả đám đều đã được nâng cao vượt bực, lần chạy việt dã trèo đèo lội suối này, đám người cuối cùng đã không làm nhục sứ mệnh, toàn bộ vượt qua.
Sau đó, khi bọn họ vừa mới bình ổn hơi thở, nhiệm vụ thứ hai của Hạ Vũ lại tới nữa: “Bơi có tăng tải!”
Lần này, đã rút kinh nghiệm của giáo huấn lần trước, bọn họ biết đây tuyệt đối sẽ không phải là bơi có tăng tải trọng bình thường như mọi lần, nhưng… đến khi biết được thật sự là cái gì, ai nấy đều rơi nước mắt rào rào ——
Tên chó ૮ɦếƭ này không phải là người mà!
Tăng thêm 20 kg không tính là gì, bơi 3000 mét cũng không tính là gì, nhưng vừa tăng 20kg vừa bơi vượt chướng ngại vật 3000 mét đúng là lấy mạng đó.
Nếu nói xong lần chạy việt dã “khởi động” trèo đèo lội suối lúc sáng đám to đầu lớn xác còn có sức lực mà chửi má nó, thì sau khi thực hiện xong bơi vượt chướng ngại vật lần này, ngay cả chửi má nó mọi người cũng chẳng còn khí lực mà làm.
Liên tiếp làm xong hai cái huấn luyện, mọi người cảm thấy mình đã mệt đến muốn nằm úp sấp mà thở nguyên ngày.
“Làm nóng xong rồi phải không.” Hạ Vũ đứng trên vạt đá ngầm, nhìn một đám binh lính đang nằm úp sấp trên bờ cát mà nhẹ nhàng thốt ra một câu khiến người ta bủn rủn chân tay như thế.
“Sếp, chúng tôi sai rồi, chúng tôi biết sai rồi!” Vua Cua không mặt mũi kêu la thảm thiết: “Sếp đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi đi…” Thế này mà mới là ‘làm nóng’, vậy lát nữa còn đến thế nào nữa đây.
“Hạ lão đại, xin ngài thương xót.” Thi Thanh Trạch tứ chi mệt mỏi nằm xụi lơ trên bờ cát: “Cho chúng tôi lệnh hoãn thi hành án tử trước đi!”
Hạ Vũ nhìn Kỷ Hàn đang nằm trên đất, sắc mặt cô cũng có chút trắng bệch rồi, xem ra đúng là mức độ huấn luyện này khó tiêu cho bọn họ thật. Anh không nói gì, nhưng không nói gì chẳng khác nào có nói gì, nghĩ là ngầm đồng ý với lời Thi Thanh Trạch mà cho bọn họ có thời gian để thở. Mọi người phải nắm chắc thời gian đấy, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, nên uống nước thì uống nước đi.
Nửa giờ sau, Hạ Vũ ban bố nhiệm vụ thứ ba: “Chia làm hai tổ nhỏ, lục soát hàng cấm giấu trong ký túc xá của tổ bên kia, bên nào bị lấy ra nhiều hơn là bên thua, người thua…” Câu sau cùng anh chưa nói ra hết, nhưng đám con trời đều biết, thua thì cứ chờ trừng phạt đi.
Chiêu này độc thiệt. Đầu tiên là lúc chia tổ, người cùng ký túc xá nhất định sẽ bị tách ra tổ A và tổ B, vì để không thua, nhất định là phải dùng toàn lực mà moi hết hàng cấm của đồng chí đồng đội nối khố ra, sẵn đây cũng khảo sát năng lực điều tra của mọi người…
Kết quả của nhiệm vụ lần này chính là, gia sản của từng người đều bị lấy ra toàn bộ.
Nhìn đủ mọi loại chiến lợi phẩm màu sắc rực rỡ trên bàn, Kỷ Hàn mới biết ký túc xá nam bên kia thật sự là ngọa hổ tàng long à nha!
“Truyện tranh!” Hạ Vũ rút một cái: “Tạp chí《Playboy》, thuốc lá, mô hình súng… Ừm, đây là…”
“Áo mưa!” Vua Cua nhìn cái gì đó cầm trong tay Hạ Vũ, đau lòng hô lên: “Đó là vật phẩm quý giá của em đó Sếp, Sếp… đừng làm hỏng!”
Trên trán Hạ Vũ hiện rõ mấy vạch màu đen, nhìn đủ loại kiểu dáng thượng vàng hạ cám trong thùng kia, phán: “Tịch thu toàn bộ!”
Vừa nói xong, tiếng khóc thét lập tức vang dội đầy trời đầy đất. Cuộc sống trong quân doanh này giống y như miếu hòa thượng, mấy thứ kia chính là thức ăn tinh thần của bọn hắn, có vài món còn là đồ vật quý giá từ bé đến lớn nữa đó, thí dụ như một hộp ‘áo mưa’ của Vua Cua kia… giờ toàn bộ đều rơi vào tay Hạ Vũ…
“Muốn lấy lại cũng không khó.” Hạ Vũ nói: “Đánh thắng tôi… Mặc kệ các cậu muốn đánh trực diện hay là đánh lén, chỉ cần người nào có thể đánh thắng tôi thì người đó có thể cầm đồ của mình về!”
Nói thì nghe dễ lắm, nhưng… ngẫm lại còn khó hơn lên trời. Nhưng… đàng nào đây cũng là một mục tiêu, nên từ đó về sau, vì để lấy về được vật âu yếm của chính mình, ai nấy mỗi ngày đều liều mạng mà tập luyện, đồng thời cũng vắt hết óc để nghĩ xem nên làm cách nào mới có thể đánh thắng được Hạ Vũ…
Mặt trời chiều ngã về phía tây, các binh đội khác đã xong một ngày huấn luyện, nhưng cạnh bãi biển, các đồng chí thuộc nhóm huấn luyện đặc biệt vẫn còn đứng lại tại chỗ tập hợp xướng quân ca…
Kỷ Duệ đứng dựa tường rào: “Ê, tiểu hắc! Mày coi bọn họ như vậy nhìn ngu không.”
Tiểu hắc là một con mèo trắng được Hạ lão gia nuôi đang nằm phơi nắng xế chiều trên tường rào. Nghe thấy câu hỏi của Kỷ Duệ, nó miễn cưỡng mí mắt ra, sau đó lại khép lại ngay, tùy ý lắc lắc cái đuôi tỏ vẻ đồng ý với lời của Kỷ Duệ.
“Kỷ Tiểu Hàn vốn đã gần như đàn ông rồi, qua thời gian huấn luyện này càng phát triển thiên về hướng đàn ông hơn… Mày nói một chút xem có phải họ Hạ cố ý đúng không.” Cố ý biến Kỷ Tiểu Hàn còn đàn ông hơn cả đàn ông, sau đó sẽ không còn có thằng đàn ông nào dám muốn mẹ nữa —— cưới một phụ nữ mặt mũi dáng người gì đều giống đàn ông cũng không sao, nhưng cưới một phụ nữ bất luận là về tính tình, khả năng hay tố chất cơ thể gì đều mạnh mẽ hơn mình thì chẳng phải thằng đàn ông bình thường nào cũng có thể chấp nhận.
Tiểu hắc nghe câu hỏi của nhóc con xong, vươn móng lên liếm liếm, sau đó lau lau lên mặt mèo của mình, ừm, ngủ đã rồi, giờ rửa cái mặt rồi đợi một chút là có thể ăn cơm chiều.
“Meo meo—— “
Kỷ Duệ còn muốn tiếp tục càm ràm gì nữa đó, con mèo trên tường đã kêu một tiếng rồi nhảy xuống khỏi tường. Nhóc con biết có người đến, quay đầu lại, liền thấy con mèo trắng béo ú kia đang cọ qua cọ lại dưới chân Hạ lão gia.
“Ông Hạ.” Kỷ Duệ nhảy từ trên tường xuống, lễ phép kêu một tiếng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc