Hạ Vũ tức giận!Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Kỷ Hàn đã tỉnh lại, thật ra cô còn muốn ngủ, cả người cảm thấy mệt đến kinh khủng, nhưng mà có cảm giác như cả ngọn núi đè lên иgự¢, làm cô thở không nổi, mới làm cho cô không thể không mở to mắt, muốn xem thử vì sao lại thế.
Tay!
Một cái cánh tay đặt ngang trước иgự¢ cô, chính nó là nguyên nhân làm cô không thể nào thở nổi.
Rõ ràng là cánh tay của đàn ông. . . . . .
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Hàn chính là: Roger!
Dù sao ngày hôn qua cũng là cô hăng hái nói ngàn lần muốn cùng anh ta hưởng thụ một đêm vui vẻ. . . . . .
Nhiệt độ của người bên cạnh truyền đến làm cho da Kỷ Hàn không nghe lời mà dựng đứng cả lên! Cô. . . . . . Cô suy nghĩ hơn cả lưu manh, lời nói hơn cả lưu manh, nhưng nếu làm ra những chuyện này, thì cô chính là người nhát gan, không nghĩ tới lần này có thể dám làm như vậy.
Hạ Vũ đâu?
Ngày hôm qua cô nhớ rõ cô là nhìn thấy anh ta cùng Eliza, hai người bọn họ. . . . . .
Nghĩ đến những hình ảnh kia, Kỷ Hàn lại cảm thấy chua xót, Hạ Vũ hắn cũng có thể yêu đương, thì cô đương nhiên cũng có một đêm xuân đẹp đẽ. . . . . .
Chuẩn!
Đúng vậy! Không có gì phải lo lắng . . . . . . Sống gần ba mươi năm, mới có hai lần ăn mặn, thật giống như là người theo chủ nghĩa ăn chay mà. Kỷ Hàn đang suy nghĩ trong lòng, thì người đàn ông bên cạnh trở mình. . . . . .
“Hơ. . . . . .”
Lầm bầm ngáp một cái nặng nề, còn mang theo buồn ngủ, nhưng có thể nghe ra bên trong chưa đựng bao nhiêu là thỏa mãn, càng làm cho tim Kỷ Hàn như muốn vọt đến cổ họng, âm thầm ôm lấy chính mình, cố gắng tạo ra vẻ mặt không quá cứng ngắc, tốt xấu gì người ta cũng cùng cô trải một đêm, không có công lao cũng có khổ lao đúng không, cũng không thể làm cho người ta vất vả cả đêm, sáng sớm cô cũng nên cho người ta cái vẻ mặt chứ. . . . . .
Mang theo ý nghĩ như vậy, Kỷ Hàn xoay người, mang theo nụ cười trên mặt mà cô cho là tự nhiên nhất, sau đó đã mở miệng:
“Buổi sáng tốt lành a, Roger!”
. . . . . .
. . . . . .
Im lặng!
Một cái giường đơn, một cái chăn, hai người, cứ trợn mắt nhìn nhau, không có ai lên tiếng, nhưng Kỷ Hàn lại có thể cảm giác được không khí xung quanh đang lạnh xuống từ từ.
Cuối cùng, người đàn ông rốt cục đã mở miệng, một chữ một chữ, lạnh lùng như băng tuyết:
“Em vừa mới gọi tên ai?”
Sắc mặt Hạ Vũ đen toàn bộ. Anh tin chắc bất kể người đàn ông nào mà nằm trong tình huống này không thể nào mà có thể có vẻ mặt ôn hòa được! Vất vả “Công tác” cả đêm, sáng sớm mở to mắt, nghe được tên người đàn ông khác từ miệng của cô.
“Anh, anh, anh, anh. . . . . .” Kỷ Hàn cà lăm, nói cả buổi cũng không nói được hết câu, hoặc là nói, đầu cô giờ không thể nào mà nặn ra được được một câu bình thường để nói được.
“Anh tên là Roger sao?”
Hạ Vũ soạt một cái ngồi bật dậy, nhìn cô từ trên xuống dưới, cô cô ૮ɦếƭ tiệt này, chẳng lẽ cả đêm đều mang mình ra nghĩ thành tên Roger kia ư?
Nghĩ tới khả năng này, mặt đồng chí Hạ Vũ đã đen thì lại càng thêm đen.
“Không, không. . . . . . Không phải!”
Má ơi! Kỷ Hànthật muốn co giò bỏ chạy! Nhưng hiện tại trên người cô trống trơn, lại bị nhìn chằm chằm, cô như thế nào mà trốn?
“Vậy vừa rồi em gọi tên ai?”
“Tôi, tôi, tôi cho là Roger. . . . . .” Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, nữa câu sau của cô hầu như nằm nghẹn nơi cổ không thể thốt ra !
“Em cho là!” Hét thật to: “Em cho là cái gì hả? Em cho là người hôm qua lăn lộn trên giường với em là cái tên Roger kia sao?”
“Cái này——” Kỷ Hàn bị tiếng quát của anh làm cho sắp ngất đi, vốn là đêm qua cô bị say rượu làm cho đầu óc mờ mịt, sáng sớm lại bị anh làm hoảng sợ, giờ thì anh liên tiếp quát cô: “Anh. . . . . . Anh nhỏ tiếng một chút sẽ ૮ɦếƭ sao, Quát to như thế làm đầu tôi rất đau. . . . . .”
“Em —— Em còn để ý sao!” Tuy rằng vẫn là còn mang lửa giận nhưng âm lượng có vẻ thấp xuống hơn một chút.
“Tôi làm sao mà không để ý? Chính anh không phải cùng với Eliza ở chỗ đó làm như vậy như vậy . . . . . . Tôi sao không thể cùng người khác. . . . . .”
Được rồi, cô bỏ! Bị anh trừng như vậy nên câu nói kế tiếp của cô lập tức : Nuốt vào trong bụng.
“Anh cùng Eliza ra sao?” Nếu cùng Eliza như thế, vậy tối hôm qua ai cùng cô làm như thế kia?
“Còn nói không có, tối hôm qua tôi đều thấy anh với cô ta, hai người ôm nhau . . . . . .”
“Sau đó thì sao?”
Ừ hừ! Hắn rất thích giúp cô khôi phục trí nhớ: “Sau đó anh làm sao mà ở trong này ?”
“Sau đó. . . . . .”
Cũng đúng nhỉ, sao anh ta có thể ở trong này !
Cảm giác của Kỷ Hàn như thấy giữa hai người thiếu thiếu một chuyện gì đó:
”Sau đó. . . . . .” Suy nghĩ nửa ngày, chỉ nhớ có vài điều vụn vặt, tất cả đều là hình ảnh lăn lộn trên giường . . . . . .
Nha —— Schilt!
Kỷ Hàn gõ đầu, đem những hình ảnh không trong sáng đó ra khỏi đầu, sáng sớm, cái đầu quá mức kích thích, làm cho mặt cô không ngừng nóng lên.
“Khụ ——” Nhẹ ho một cái, cô ngước lên nhìn anh:
”Cái kia. . . . . . Ách. . . . . . Thời gian cũng không sớm. . . . . .”
Hai người cứ loạn lên như vậy, bên ngoài trời đã sắp sáng: “Chúng ta cũng nên dậy rồi, không chừng bọn Hắc Tử Tiểu Bạch cũng thức rồi. . . . . . Chúng ta còn phải trở về nhanh. . . . . .”
Tại sao hai lần say rượu đều loạn tính, làm cho người ta phiền chán, Kỷ Hàn nghẹn ngào trong lòng không biết nên nói gì.
Hạ Vũ chớp mắt, thấy cô tránh nặng tìm nhẹ, nhưng lời nói của anh thì đầy vẻ tính sổ:
”Em nói cho rõ ràng đi.”
“Nói. . . . . . Còn có gì đâu để nói ! Không phải đã như vậy, như vậy rồi sao.”
“Như vậy là sao?”
“ONS !”
ONE NIGHT STAND! Tình một đêm!
Mặt Hạ đại thiếu gia khó khăn lắm mới giãn ra, giờ thì vì lời nói kia mà hét to : “Em đem anh trở thành đối tượng tình một đêm sao?”
Cô gái này thật sự là. . . . . . Thật sự là. . . . . . đáng đánh đòn!
“Lại hét nữa ——” Kỷ Hàn che lỗ tai:
”Chứ không phải sao?”
Sau đó theo thừa dịp anh không chú ý, mang theo chăn, từ trên giường lăn xuống dưới, nhặt lại quần áo ném tứ tung, đứng lên chạy vào trong phòng tắm, đưa tay đóng cửa rồi lại khóa trái, cả người mới thả lỏng, thế này mới phát hiện mình vừa rồi lại quá khẩn trương.
Nhìn lại người trong gương, trên người đầy ắp những dấu vết hồng hồng đậm nhạt, cô còn không biết? Mặt nóng lên, mở nước nóng ra rồi ngâm mình vào. . . . . .
Phòng bị trong lòng chợt thả lỏng xuống.
Hạ Vũ. . . . . . Tối hôm qua người cùng cô lăn lộn trên giường chính là Hạ Vũ, chuyện như vậy thật làm cho cô dễ dàng tiếp nhận . . . . . . Cô thử nghĩ nếu như đem Hạ Vũ đổi thành người đàn ông khác, ý nghĩ đó vừa tới, cả người nhịn không được liền rùng mình một cái, trên người nổi lên một mảnh da gà. . . . . .
Đúng thật! Tuy rằng trong lòng có thể nghĩ như vậy, nhưng mà. . . . . . Chấp nhận chuyện này là cả một vấn đề.
Cô thật đúng là người cố chấp mà, Kỷ Hàn tự chế giễu chính mình như thế.
Nhanh chóng vọt đi tắm, khi ra vẫn thấy anh cầm cái ҨЦầЛ ŁóŤ nho nhỏ của cô, thản nhiên ngồi trên giường chờ cô ra.
“Tôi ra ngoài trước đây.” Nếu hai người cùng ra, rất dễ bị người khác đoán lung tung.
“Ngủ xong rồi, em muốn rũ bỏ sao?”
“Ôi chao, ai, ôi —— Đừng nói khó nghe như vậy chứ.” Sau khi tắm rửa, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn, đầu cũng thông suốt không ít:
”Hai chúng ta đều đã là người trưởng thành, nam nữ qua đêm cùng nhau, cũng là chuyện rất bình thường.” Cô nhếch miệng, bộ dáng nhàn nhã:
”Anh cũng mau đứng lên thôi . . . . .” Cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, đã sớm qua cái thời mơ mộng.
“Tiểu Hàn!” Hạ Vũ sầm mặt, nhìn dáng vẻ thong dong của cô, trong lòng giống như có cái gì đó đâm vào, phát hoảng: “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Ách. . . . . .” Còn có cái gì tốt để mà nói chuyện chứ ?
“Tối hôm qua, anh. . . . . . anh không có sử dụng biện pháp an toàn .” Đêm qua anh không uống say đến mức nhũn ra giống như bảy năm trước! Anh rõ ràng có thể cảm nhận được sự ăn ý giữa hai người, cái cảm giác này làm anh sung sướng tràn trề, thậm chí quên luôn làm biện pháp an toàn cho cô.
Kỷ Hàn giật bắn mình, cảm giác thoải mái khi nãy từ phòng tắm đi ra đột ngột biến mất, một chút cảm giác nghẹt thở dâng lên, làm cho cô muốn tươi cười với anh cũng có một chút khó khăn:
”Chuyện này. . . . . . Như vậy đi! Yên tâm đi, tôi sẽ đi mua thuốc ngay.” Cô nở nụ cười :
“Một Duệ ca là đã quá đủ tôi không muốn có thêm.”
“Ai, mẹ kiếp, anh nói cho em biết!” Hạ Vũ nhịn không được lại rống lên: “Em dám đi mua thuốc thử xem!”
Kỷ Hàn nổi giận: “Là chính anh nói không có làm biện pháp an toàn,nếu mà không cẩn thận, lại không uống thuốc thì. . . . . .”
“Vậy thì sinh thôi!”
“Em gái anh sinh thì có!” Kỷ Hàn thật muốn đạp ૮ɦếƭ anh mà, nói sao đơn giản vậy, mang thai mười tháng không phải là anh, người sinh đứa nhỏ chẳng phải là anh, chịu khổ cũng không phải là anh:
”Anh cho là bà đây là máy sinh con sao, sinh rồi lại sinh, tự anh đi sinh đi!”
“Em ——” Gương mặt Hạ Vũ đã có vẻ rất tức giận, đã tự mình cố kiềm chế, bằng không cuộc nói chuyện này sẽ lâm vào bế tắc: “Ý anh không phải như vậy!”
“Vậy ý anh là gì?”
“Anh. . . . . .” Hạ Vũ muốn nói nhưng lời nói lại ứ đọng ở cổ họng.
Kỷ Hàn đợi một lúc thật lâu, nhưng vẫn không đợi được câu sau: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
”Chúng ta kết hôn đi!” Hạ Vũ nói.
Chuyện này lúc trước bọn họ đã từng nói qua, nhưng là sau đó không có nói thêm, Kỷ Hàn không nghĩ tới lúc này anh lại nhắc đến:
”Không cần!”
Cô không chút nghĩ ngợi liền từ chối lời đề nghị của anh.
“Vì sao?”
“Chỉ là không cần!” Kết hôn. . . . . . Đây là chuyện mà trước kia cô mơ ước, nhưng cô bây giờ thì không phải như vậy.
“Em. . . . . .” Vẻ mặt Hạ Vũ có chút thất vọng nhìn cô: “Nếu. . . . . . Có em bé?”
“Không có.”
“Anh nói là nếu. . . . . .”
“Không có nếu ——” Cô sẽ không xui xẻo như vậy đâu! Trúng thưởng một lần đã muốn thật “May mắn”, trúng thưởng hai lần vậy thì rất trái ý trời rồi.
“Em lại muốn đi mua thuốc phải không? Em dám đi mua thuốc anh liền đem em giam trên giường, không cho em ra khỏi cửa !”
“. . . . . .” Kỷ Hàn mở to mắt, như là không thể tin được là mình nghe cái gì: “Tôi. . . . . .”
“Em có thể thử xem!” Anh nói được thì làm được.
“Điên mất ——” Kỷ Hàn âm thầm giơ ngón giữa (*) cho hắn ở trong lòng, lần này là ai chọc ai thế này.
(*) một hành động rất thô tục
“Tối hôm qua em đã nói, anh là của em!” Hạ Vũ đem lời nói tối qua của cô nói lại cho cô nghe.
“Khụ khụ ——” Kỷ Hàn vừa nghe, liền tự mình làm mình sặc:
”Thúi. . . . . . Thúi lắm. . . . . . lời nói buồn nôn như vậy, làm sao có thể là tôi nói .”
Nhưng mà, trong đầu lại thoáng hiện qua một cái hình ảnh, cô ôm anh, nỉ non nói câu nói kia với anh. . . . . .
“Hừ —— có hay không thì tự em suy nghĩ đi, họ Hạ anh đây cũng không nói dối.”
“Không. . . . . . Không có!” Bây giờ cho dù có, cô cũng sẽ không thừa nhận :
”Tôi uống rượu, tôi cái gì cũng không biết, anh đương nhiên có thể tùy tiện nói lung tung rồi. . . . . . Tôi, tôi, tôi đói bụng rồi, đi ra ngoài ăn sáng đi.” Nói xong, liền nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.