Phù — Cả ba người không hẹn mà cùng thở phào một hơi. Lúc này, Kỷ Lương mới phát hiện ra, vì cô quá căng thẳng mà quên cả thở, иgự¢ hơi đau đau, nhìn bóng hình trước mặt… Trong đầu cô đã từng nghĩ đến chuyện đánh cho anh hôn mê rồi kéo đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không làm thật. Là vì tin tưởng anh nhất định có thể làm được sao? Tấm lưng này, to lớn như có thể che chắn được hết tất cả nguy hiểm vậy. Dưới chỉ thị của Hạ Vũ, Hắc Tử dời quả bom ra ngoài. Bên ngoài đã có rất nhiều cảnh sát kéo dây cảnh giới. Cả phân xưởng rộng lớn bỗng chốc chỉ còn hai người họ, sự im lặng khiến người ta cảm thấy xấu hổ. “Đi thôi, ra ngoài thôi!” Kỷ Lương tắt đèn pin, cả gian phòng tối om, càng không nhìn được rõ ánh mắt anh khiến lòng cô hơi hoảng hốt, đang định bật lại đèn pin —. Lạch cạch— Một bàn tay to, thô ráp, ấm áp kéo tay cô qua, đèn pin trong tay cũng rơi xuống đất. Kỷ Lương còn chưa kịp phản ứng, thì một lực ấn rất mạnh ở lưng đẩy cô về phía trước, rơi thẳng vào một Ⱡồ₦g иgự¢ to rộng. Nụ hôn của Hạ Vũ vừa vội vàng, vừa mãnh liệt, giống một cơn lốc cuốn lấy Kỷ Lương, nhanh chóng, càn quét, chiếm cứ tất cả… Đầu lưỡi khẽ đẩy cánh môi cô, đảo qua tất cả các góc trong khoang miệng Kỷ Lương. Nụ hôn của người đàn ông này, vẫn không hề dịu dàng, không hề lãng mạn một chút nào cả. Vừa thô lỗ, vừa mạnh bạo khiến cho không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của anh, lại khiến người ta cảm thấy… yên tâm. Tay Kỷ Lương không biết đã đặt lên hai vai anh từ lúc nào, hùa theo nụ hôn của anh, vòng tay của anh, khi hai hơi thở dung hoà vào nhau còn phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt, tim đập mạnh. Lúc này, bọn họ không cần cái gì mà hôn nhẹ nhàng, dịu dàng nữa. Chỉ có nụ hôn cực kỳ thô lỗ, bạo ngược này mới có thể khiến cho sự hoảng loạn trong lòng cô dịu xuống, để nói cho họ biết, bọn họ đã vượt qua cái ૮ɦếƭ, vẫn còn sống. “Ưm…” Một âm thanh khe khẽ vô thức vang lên, lọt vào tai đàn ông, thật sự là như đổ thêm dầu vào lửa, là sự thôi thúc lửa tình mãnh liệt nhất, khiến cho khả năng tự chế ngự, tự giữ bình tĩnh của anh bỗng chốc hoàn toàn biến mất. Cách một lớp quần áo, hai bàn tay anh bắt đầu мơи тяớи sau lưng cô, khiến cô run rẩy, sau đó, lại linh động chui vào vạt áo cô. Mất đi sự ngăn cách của vải vóc, bàn tay thô ráp tiếp xúc một cách thân mật nhất với làn da mịn màng sau lưng. Mỗi lần chạm vào, đều khiến cô tê dại, khiến cô không kìm được tiếng ՐêՈ Րỉ mê người… A… Một tiếng rên khẽ vang lên, anh ấn cô vào góc tường! Vách tường sau lưng
lạnh như băng, còn phía trước là thân hình nóng như lửa của anh, hai chiều nóng lạnh trái ngược nhau. Kỷ Lương hé mở đôi mắt mơ màng, dưới ánh sáng lờ mờ chiếu vào lưng anh, cô không nhìn thấy rõ nét mặt anh, chỉ thấy ánh mắt như toả sáng, trong bóng tối, nó càng toả ra ánh sáng như muốn đoạt lấy trái tim cô. Một cảm giác ấm áp ẩm ướt truyền đến từ dưới cổ, nếu nói là hôn, thì chi bằng, nói là cắn nghe đúng hơn… Kỷ Lương muốn đẩy anh ra, nhưng anh nhanh hơn, áp chế hai tay cô vào sau lưng mình, khiến cho cô hoàn toàn bị anh vây lấy… “Lương…” Anh vuốt ve da thịt của cô, gọi tên cô. Hơi thở phả vào làn da cô, nóng đến ngứa ngáy. “Buông… buông tay!” Âm thanh của Kỷ Lương lúc này, không có chút mạnh mẽ nào, mềm mại khiến cho người nghe có cảm giác “muốn mà còn chối”. “Mặt dây chuyền đó…” Anh không buông ra, trái lại, còn không biết mệt mỏi tiếp tục lưu lại dấu vết trên cổ cô, lại ʍúŧ sâu một cái: “Em vẫn còn giữ…” Kỷ Lương sợ run người, cụp mắt xuống, không nhìn anh. Anh… vẫn còn nhớ rõ… Mặt dây chuyền đó, là sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ ở Đông Nam Á, đột nhiên nhớ Hạ Tĩnh từng nhắc sắp tới sinh nhật của Kỷ Lương, nên ma xui quỷ khiến thế nào lại mua quà cho cô. Mặt dây chuyền, rất có phong cách của Hạ Vũ, đơn giản, chỉ là một sợi bạc uốn thành một chữ đơn giản, là tên cô “Lương”. Lúc ấy, khi anh tặng cô món quà này, cô mừng rỡ không thể kiềm chế được, lập tức đeo lên, mặt dây màu bạc đeo vào sợi dây đỏ, lạnh lẽo dán vào da cô, lại khiến cô nóng toàn thân, cả con tim cũng nóng vô cùng. Mặt dây này, đã theo cô suốt mấy năm qua, trở thành một thói quen. Kỷ Lương cười gượng, cố tình bỏ qua ý “vẫn còn giữ” mà anh nhắc đến, ra vẻ bình tĩnh nói: “May mà hôm nay có mặt dây này, nếu không, chúng ta đã bị nổ ૮ɦếƭ rồi.” Hạ Vũ thấy cô cố tình tránh né cũng hơi tức giận, nhưng lại cảm thấy không biết làm sao. Dù là đối mặt với cô bé nhu thuận động lòng người trước kia, hay là người phụ nữ quật cường lại hơi kỳ quặc bây giờ, thì anh cũng đều cảm thấy bó tay không có cách nào. Điểm khác biệt đó là, cô của năm đó, một lòng mê muội anh, còn cô hiện giờ, lúc nào cũng như cố giữ khoảng cách. “Sếp, đã xong rồi—.” Hắc Tử đi rồi lại quay lại, to giọng nói, chưa thấy người đã thấy tiếng. Kỷ Lương thấy hai người vẫn giữ tư thế này, vội vàng giãy ra khỏi vòng tay của Hạ Vũ, sửa sang lại quần áo. Vừa xong thì Hắc Tử đi cùng một đám người đến. Tiểu Bạch cũng chạy đến nơi, nhìn Kỷ Lương, nhướng mày rồi huýt sáo một cái: “Còn có
hứng vậy à?” “Cái gì?” Kỷ Lương chưa kịp phản ứng, nhất thời không thể hiểu được hắn nói gì. Tiểu Bạch dùng tay chỉ chỉ vào cổ mình: “Nhìn rất rõ mà!” Cố tình “gây án” ở chỗ đó là mục đích gì? Tuyên bố quyền sở hữu à? Lúc này Kỷ Lương mới nhớ ra hành động của Hạ Vũ ở cổ mình vừa rồi, mặt cô nóng bừng lên, dùng tay che cổ, lườm hắn một cái: “Không biết là phi lễ chớ nhìn sao?!” “Đúng vậy, đúng vậy, chị dâu nói thế nào thì là thế ấy.” Tiểu Bạch nghiêm nghỉ, làm một động tác chào cô theo đúng nghi thức tiêu chuẩn của quân đội. “Ai là chị dâu nhà cậu!” Kỷ Lương phủ nhận ngay. “Ai đáp lời thì là người đó. Anh thấy đúng không, sếp?” Nói xong, còn quay sang chứng thực với Hạ Vũ. “Không phải!” “Đúng!” Hai người đồng thanh. Kỷ Lương trừng mắt lườm anh một cái, sau đó không thèm để ý đến bọn họ, đi thẳng ra ngoài. “Sếp, vẫn chưa thu phục được à?” Tiểu Bạch đi sát lại gần Hạ Vũ, huých vai anh, vẻ mặt nhiều chuyện: “Thế này là không được đâu, con cũng đã lớn vậy thồi, trên hộ khẩu vẫn không ghi tên bố. Có cần tôi bày cho anh mấy chiêu không?” Hạ Vũ vốn không định để ý tới hắn, nhưng lại nhớ ra, tên Tiểu Bạch này là một tay tán gái rất sành sỏi, chưa biết chừng lại có thể dùng được, vì thế, liền cứng giọng nói: “Nói nghe thử xem?” “Thật ra, cũng rất đơn giản,” Tiểu Bạch cười cười: “Đầu tiên, anh phải xác định xem, cô ấy có phải là rất để tâm đến anh hay không…” “Đương nhiên là rất để tâm…” Hạ Vũ không cần suy nghĩ, trả lời ngay. Tiểu Bạch lườm anh một cái khinh bỉ, rồi quyết định đổi cách khác: “Có muốn nhìn dáng vẻ ghen tuông vì anh của cô ấy không?” “Ví dụ?” Hạ đại gia anh, tuyệt đối sẽ không thẳng thắn thừa nhận rằng anh muốn xem — tâm lý đó, chỉ có mấy tên nam sinh nhóc con mới có. “Là thế này, chờ sau khi xử lý xong chuyện ở đây, chúng ta thuận đường đi đến…” Tiểu Bạch ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói kế hoạch của mình. … Nguy cơ của Nội Đằng đã được giải quyết, những kẻ có ý định kích động bạo lực trong đám người biểu tình cũng đã bị bắt gọn. Việc khống chế tình hình biểu tình tại thành phố S giờ là chuyện của cảnh sát địa phương, nhưng vẫn có chuyện Hạ Vũ phải tự mình làm. Khi Dương Mục bị còng tay, áp giải từ trong nhà ra, Hạ Vũ đã chờ sẵn ở cửa. Dương Mục nhìn dáng vẻ không có chút ý tốt nào của anh liền nói: “Hạ Vũ…” Nhưng còn chưa nói xong, thì nắm đấm của Hạ Vũ đã tung ra, đập thẳng vào khuôn mặt đã bị Kỷ Lương đánh cho bầm dập, khiến cả người hắn bay thẳng sang bên cạnh. Cũng đủ thấy, lực đấm mạnh đến thế nào. “Hạ Vũ, anh… *** —.” Tay Dương Mục bị còng, nên căn bản không thể đánh trả, còn đang ngã trên đất, chưa kịp đứng dậy, hắn liền hoảng sợ nhìn Hạ Vũ đang tiếp tục đi tới. Hắn vội vàng quay sang cảnh sát cầu cứu: “Các anh… các anh còn không mau ngăn anh ta lại… anh ta muốn đánh ૮ɦếƭ tôi… Mau ngăn anh ta lại…” Mấy tay cảnh sát bên cạnh còn đang giật mình vì tình huống đột ngột phát sinh này, lại nhìn dáng vẻ như sát thần của Hạ Vũ, vất vả lắm mới lấy được dũng khí chạy tới ngăn người lại. Nhưng Hắc Tử và Tiểu Bạch đã nhanh chân hơn, chặn đường họ: “Các anh em, cứ yên tâm, không ૮ɦếƭ người đâu.” Tiểu Bạch lại bổ sung: “Gã này suýt nữa đã Gi*t ૮ɦếƭ toàn bộ người dân của thành phố S, giờ đập hắn có vài cái thì đã sao.” Nghe hắn nói vậy, mấy tay cảnh sát nghĩ cũng thấy đúng. Gã này suýt nữa đã hại hết mọi người trong thành phố S, cả nhà bọn họ từ già đến trẻ cũng đều là người thành phố S. Lúc đó, nếu không ngăn cản kịp thời, thì bây giờ cửa nát nhà tan rồi. Nghĩ vậy, họ đột nhiên cảm thấy cú đấm vừa rồi của Hạ Vũ rất đẹp, rất tuyệt. Sau đó, mấy người không hẹn mà cùng quay người, làm ra vẻ không biết chuyện gì xảy ra. Nhìn tình hình này, Dương Mục biết lần này mình chạy cũng không thoát, liền đưa lợi thế cuối cùng của mình ra làm vật trao đổi: “Hạ Vũ, tôi có một tin, anh có muốn biết không?” Hắn quăng mồi: “Có liên quan đến người phụ nữ kia.” Hắn hướng mắt nhìn Kỷ Lương đứng sau lưng Hạ Vũ. Nắm đấm của Hạ Vũ đang lao tới, bỗng dừng lại giữa chừng: “Tin gì?” “Phải giao hẹn trước, anh không được đánh tôi nữa!” Nắm đấm của anh ta cứng như đá tảng, đấm hắn một cái đã khiến hắn đau muốn ૮ɦếƭ rồi. Hắn biết lần này hắn bị Nội Đằng phản bội, thành kẻ mang tội với Quốc gia. Nhưng chỉ cần cho hắn quay về Đế Đô, với quan hệ của hắn, chắc chắn hắn cũng vẫn có thể giữ lại mạng sống của mình. Nhưng giờ mà rơi vào tay Hạ Vũ, thì dù không bị đánh ૮ɦếƭ cũng sẽ tan xương. “Nói đi!” Dương Mục nhìn anh một cái, nuốt nước bọt, rồi nhỏ giọng nói với Hạ Vũ: “Có phải cô ta đã động chạm đến ông lớn nào không? Lần này, có người chỉ thị xuống, phải bắt cô ta chịu tiếng xấu thay người khác!” Hạ Vũ nhíu mày: “Nói rõ!” “Tình hình cụ thể thì tôi cũng không biết.” Dương Mục nói: “Các người chỉ bắt tôi, không bắt gã cao to kia, nếu bắt gã thì có lẽ sẽ có nhiều tin hơn.” “Gã đó không phải vệ sỹ của anh à?” “Vệ sỹ?” Dương Mục lắc lắc đầu: “Gã đột nhiên tới tìm tôi, trên danh nghĩa là bảo vệ cho tôi. Nhưng thực tế… chính gã bắt tôi phải ép Kỷ Lương chịu tiếng xấu thay người khác. Nhưng tôi cảm thấy, có người chỉ thị sau lưng gã, gã cũng chỉ chịu trách nhiệm truyền tin mà thôi. Những gì tôi biết cũng chỉ đến thế. Tóm lại, tự anh giải quyết đi!” Người phụ nữ tên Kỷ Lương kia không biết sẽ đưa đến tai hoạ gì. “Ừ!” Hạ Vũ gật gật đầu, thận trọng nói với hắn: “Cảm ơn!” Lúc sau, sắc mặt anh lại trầm xuống, nắm đấm tiếp tục nện xuống người hắn. “F**k! Hạ Vũ, anh là đồ tiểu nhân nói không giữ lời!” Dương Mục không ngờ anh ta lại qua cầu rút ván nhanh như thế, chỉ có thể cong người ôm đầu, không ngừng mắng chửi.
Đánh đã tay, Hạ Vũ mới dừng lại, nói: “Trước giờ tôi vốn là người ân oán rõ ràng. Anh nói cho tôi biết chuyện này, tôi rất cảm ơn anh, còn khoản nợ anh dám đánh cô ấy, tôi đương nhiên phải đòi lại!” Nói xong, anh ra hiệu cho đám cảnh sát có thể đưa Dương Mục – giờ đã không còn đứng dậy nổi – đi!