Giải trừ nguy cơ!“Tao đợi bảy năm, giờ cũng đến lúc hạ màn rồi…” Uchida nhìn Hạ Vũ, giọng điệu đầy tự đắc: “Bảy năm qua tao trốn chui trốn nhủi khắp nơi, cũng tạo được cho mình một thân phận mới, Naito! Tất cả là vì mày! Mày có thể không đến, như vậy mày sẽ không phải ૮ɦếƭ…” Uchida tự cho là rất hiểu Hạ Vũ: “Nhưng tao biết mày nhất định sẽ đến, bởi vì mày phải ngăn cản tao phát nổ quả bom, bằng không toàn bộ dân trong thành phố này sẽ chôn cùng…”
Kỷ Hàn dùng mắt ra hiệu cho Hạ Vũ, ý bảo Hạ Vũ tiếp tục tranh cãi với hắn ta, còn mình sẽ lẳng lặng dời về phía sau!
“Hạ Vũ, lần này là tao thắng, đúng không!” Uchida thật hưởng thụ cái cảm giác nắm được mọi việc trong tay, bỗng phát hiện Kỷ Hàn vừa đứng cạnh Hạ Vũ giờ lại không thấy đâu: “Cô ta đâu rồi? Con nhỏ đi theo mày đâu, kêu nó ra, bằng không tao liền ấn nút…”
“Hắc —— Naito, tao đây nè!”
Giọng Kỷ Hàn vọng từ trên xuống. Uchida ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô đã đi lên phía trên không biết từ lúc nào. Trong nháy mắt hắn ngẩng đầu lên, Kỷ Hàn đã nhảy xuống, chân hướng hắn đạp một đạp. Uchida vội vàng nhảy tránh. Hạ Vũ cũng nhân khoảnh khắc ngắn ngủn này vọt lại đây, quét chân đá lên cánh tay cầm điều khiển của Uchida…
Ở bên trong này, bọn họ không dám nổ súng, bởi một tia lửa đạn không cẩn thận là có thể châm ngòi đám khí hóa học nơi đây.
“Bộp!”
Điều khiển từ trong tay Naito rớt xuống, Uchida muốn nhào theo đoạt lại điều khiển nhưng Hạ Vũ nhanh hơn đá ngang hai chân hắn, không cho hắn tiếp cận đồ điều khiển. Kỷ Hàn thấy thế cũng muốn phóng qua cầm lấy bộ điều khiển nhưng Uchida đã duỗi hai tay ra túm hai chân cô!
“Mẹ kiếp!” Kỷ Hàn giãy đạp vài cái mà vẫn không thể đá rớt tay Uchida, trong khi bộ điều khiển từ xa kia lại chỉ cách cô có nửa thước. Cô chỉ có thể cố gắng không ngừng rướn về phía trước…
“Cùng ૮ɦếƭ đi.” Naito túm lấy Kỷ Hàn hét lên: “Để đề phòng bất ngờ, quả bom kia tao còn cài thêm hẹn giờ … Còn có vài phút nữa là bom sẽ nổ…”
“Ý mày là quả bom này đó hả?”
Hắc Tử không biết xông ra từ đâu, trong tay cầm theo chuỗi bom đã gỡ xuống. Uchida vừa nhìn thấy thì sững cả người, Kỷ Hàn thừa dịp như vậy đá văng hắn, giãy thoát khỏi vòng kềm tỏa, nhặt điều khiển từ xa lên. Đồng thời lúc đó Hắc Tử cũng vọt qua đạp thẳng một cước lên trên mặt Naito, mạnh đến nỗi làm cho nửa bên mặt Naito biến dạng.
Uchida bị đạp một cú đau đớn, còn chưa kịp hít thở hơi nào thì Hạ Vũ đã đứng lên đá vào bụng hắn một cái. Một cú đá này của Hạ Vũ tập trung hết sức lực nên lập tức làm cho Uchida cảm thấy khoang bụng như bị lửa đốt ra một lỗ lớn, nôn ra một 乃úng máu, sau đó liền ngất đi.
“Tìm bom!” Hạ Vũ hô một tiếng, ba người nhanh chóng tản ra tìm kiếm quả bom hẹn giờ kia.
Thì ra, quả bom trong tay Hắc Tử chẳng qua là ngụy trang. Trước khi xuất phát, Hạ Vũ lệnh cho Râu Dê chuẩn bị khẩn một chuỗi bom, mặc kệ là có giống hay không, nhưng ở trong tình huống vừa rồi thì Uchida quả thật đã bị thất thần vì quả bom giả kia, nghĩ rằng bom đã thật sự bị gỡ xuống. Cũng bởi vậy mà chính hắn lại tạo cơ hội cho bọn họ…
Binh bất yếm trá, chính là như thế.
Ba người nhanh chóng tìm kiếm trong nhà xưởng, nén chặt hô hấp, chân bước thật nhẹ, cuối cùng cũng nghe thấy được thanh âm tích tắc trong một góc nhà… Loại thanh âm này bọn họ đã quá quen thuộc.
Lần theo thanh âm, quả nhiên tìm thấy một đống bom được đặt trong góc, đồng hồ bấm giây đang đếm ngược. Khi họ tới gần, con số màu đỏ trên đồng hồ báo còn 3:26…
Hạ Vũ nhận từ tay Hắc Tử một túi công cụ nhỏ, mở ra, lấy đèn pin bật lên, quan sát đường dẫn dây điện trong quả bom. Trong cái góc mờ tối lúc này, ngoài tiếng hô hấp thật nhẹ của ba người cùng tiếng tích tắc của đồng hồ đếm giây, thì Kỷ Hàn như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Loại tình huống này đối với bọn Hạ Vũ mà nói thì quá bình thường, những lúc bọn họ chấp hành nhiệm vụ thì có khi còn nguy hiểm hơn thế này, nhưng đối với cô mà nói, loại mức độ nghiêm trọng liên quan đến an toàn sinh mệnh của nhân dân cả một thành phố như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Mồ hôi toát ra, chảy xuống từ giữa trán, Kỷ Hàn nhìn thời gian đã gần xuống đến 2 phút mà Hạ Vũ vẫn còn chưa bắt đầu xuống tay, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”
“Uchida không hổ là chuyên gia chế tạo bom!” Hạ Vũ cẩn thận tỉ mỉ quan sát các đường dây điện trong quả bom: “Quả bom này kết hợp giữa bom hẹn giờ điều khiển từ xa hiện đại do Dương Mục đưa cho hắn, hắn còn tự chế thêm bánh răng, trọng điểm là trong đó còn cài thiết bị cân bằng. Không thể di chuyển quả bom, bằng không cân bằng bị phá hủy sẽ lập tức phát nổ.”
Kỷ Hàn nghe mà tót mồ hôi đầy đầu. Naito này quả nhiên là nhân tài, cũng chỉ có kẻ nhân tài như vậy mới có thể đối đầu với một Hạ Vũ biến thái thế kia, mới có thể khăng khăng “Yêu nhau lắm cắn nhau đau” nhiều năm như vậy, đã bảy năm rồi còn không bỏ xuống được! Đương nhiên, ý tưởng kiểu này không nên cho Hạ Vũ biết: “Có biện pháp không?”
Hạ Vũ cẩn thận đưa đèn pin qua cho cô cầm chiếu sáng, sau đó ngoắc tay bảo Hắc Tử lại đây: “Giúp tôi hơi chuyển hướng nó một chút!” Hai người hợp lực thật cẩn thận ổn định xoay cái bom một chút. Hạ Vũ rút từ bao công cụ ra một thanh sắt nhỏ chèn vào giữa cái bánh răng đang chuyển động không ngừng bẩy một cái, tiếp tục làm như thế với bánh răng thứ hai, rồi đưa cho Hắc Tử một cái nhíp: “Cẩn thận một chút, kẹp lấy dây màu đen kia… Nhẹ chút… Đúng…”
Lạch cạch! Cái bánh răng thứ ba cũng bị dừng lại!
“Còn một cái vẫn quay!” Kỷ Hàn nhìn một cái bánh răng vẫn không dừng quay: “Vẫn còn một bánh răng quay!”
“Anh biết!” Hạ Vũ nhìn vào trong bao công cụ, mắng thầm một câu: Fuck, không có thanh sắt mỏng! Lúc này, sau lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cái này… có được không?” Kỷ Hàn nghĩ nghĩ, túm gì đó trên cổ xuống, đó là một chiếc hoa tai hầm hố nam tính làm từ những sợi kim loại cực mỏng.
Hạ Vũ nhìn cái hoa tai, ngẩn ra một chút, sau đó nhận lấy, nhanh chóng bẻ hoa tai thành thanh sắt, chen vào lỗ nhỏ giữa bánh răng cuối cùng, rắc —— rốt cuộc cũng làm bánh răng cuối cùng ngừng lại. Sau đó, anh kẹp lấy một sợi dây điện màu đen, rút ra: “Xong!” Uy Hi*p của bộ phận bánh răng cân bằng của quả bom đã được giải trừ.
Nhưng hệ thống đếm giờ điện tử vẫn tiếp tục đếm ngược từng giây, tiếng tích tắc nghe vào tai lúc này không thể nghi ngờ giống y như thanh âm đòi mạng. Kỷ Hàn nhìn thời gian, còn lại không nhiều lắm, chỉ có 1 phút 39 giây.
“Kỷ Hàn, em đi ra ngoài!” Hạ Vũ không ngẩng đầu lên nhìn cô mà chỉ chuyên tâm tập trung xử lý bước thứ hai: “Hắc Tử, cậu tới chiếu sáng.”
Hắc Tử không tiếng động muốn tiếp nhận đèn pin trong tay Kỷ Hàn nhưng lại gặp lực cản. Kỷ Hàn không buông tay, chỉ đơn giản bình tĩnh trần thuật một câu: “Tôi muốn ở lại!”
“Đi ra ngoài!” Hạ Vũ nói xong cũng không lãng phí thời gian, toàn bộ tinh thần đều tập trung trên đường dây điện dẫn đến bảng điện tử, cầm lấy cái nhíp kẹp một sợi dây màu trắng lên, cắt đứt!
An toàn!
Sau đó lại tiếp tục phân tích dây dẫn thứ hai cần cắt.
“Tôi nói tôi muốn ở lại.” Kỷ Hàn cũng không nhìn anh, mà ánh mắt đặt trên động tác tay anh. Rất khó tưởng tượng, một đôi tay thô ráp cứng cáp mạnh mẽ thế kia vậy mà có thể làm một việc tinh tế đến vậy, cầm cái nhíp nho nhỏ kẹp một sợi dây mỏng manh lên, linh hoạt như vậy vững vàng như vậy, không hề thấy có chút run run nào… Như vậy trong đầu phải có tố chất và tự tin đến thế nào? Cô nuốt một ngụm nước miếng: “Anh cũng đừng tự kỷ cho là tôi muốn cùng ૮ɦếƭ với anh, Duệ ca nhà tôi vẫn còn chờ tôi về tìm ba kế cho nó đó!” Kỷ Hàn mở miệng, nhìn xuống đồng hồ thời gian không còn nhiều: “Còn thời gian mà, đợi chút nữa nếu thấy không thích hợp thì tôi lập tức chạy lấy người. Nể tình xưa nghĩa cũ, nếu anh thật sự có chuyện, tôi sẽ đặt di ảnh của anh trong nhà.”
“Cái cô này…” Hạ Vũ nghe xong lời cô lại không giận, trái lại khóe miệng lại gợn lên một độ cong nho nhỏ: “Anh đây mạng lớn, Diêm Vương cũng không dám bắt, em muốn ૮ɦếƭ cũng phải hỏi anh trước xem có đồng ý hay không. Anh đã nói rồi, đời này trừ anh ra, em cũng đừng hòng có người đàn ông khác. Anh sống thì không thể rồi, anh ૮ɦếƭ cũng không được!”
Đồ bạo chúa!
Ngạo mạn như thế, Kỷ Hàn không thèm trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn anh lại cắt đứt một dây màu xanh và một dây màu hồng nữa.
Chỉ còn lại có hai dây, một đen một đỏ.
Mà đồng hồ đếm giờ cũng chỉ còn 1 phút đếm ngược. Lúc này cảm thấy thời gian trên mặt đồng hồ kia sao chạy đặc biệt nhanh thế, thanh âm cũng thay đổi, không còn tiếng tích tắc như trước mà biến thành tít tít tít tít —— thánh thót đếm ngược thời gian, kích thích thính giác người ta.
“Chọn sao đây?” Kỷ Hàn nhìn hai sợi dây đen đỏ kia, chỉ cắt sai một cái thì không chỉ ba người bọn họ lập tức đến Tô Châu bán muối, mà còn thành tội nhân thiên cổ —— nổ lớn, chất hóa học tiết ra ngoài, mang tai họa đến cho toàn bộ dân chúng thành phố S.
Không phải đỏ thì là đen!
Tuy động tác tay của Hạ Vũ vẫn ổn định, nhưng… áp lực phải chịu nhất định lớn hơn bất luận kẻ nào, nhìn sau lưng anh ướt đẫm mồ hôi thì có thể cảm nhận được, vì áp lực lớn nên anh càng lạnh hơn tĩnh hơn, càng ổn định hơn.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng tít tít tít như thúc giục anh mau hành động.
Cắt dây đỏ hay đen, lúc này không phải là lúc đánh bạc vận khí, mà là phải bình tĩnh phán đoán và hạ tay chính xác. Anh vừa muốn kẹp sợi dây màu đen lên để nhìn thêm một chút thì Kỷ Hàn vì để cho anh nhìn rõ ràng hơn bèn đưa tay cầm đèn pin rề sát vào thêm một chút, một tia phản quang mỏng manh gần như rất dễ bỏ qua nhẹ ánh lên, khiến anh dừng ngay động tác trong tay.
“Sao vậy?” Kỷ Hàn hỏi, hai bên lông mày đã muốn chập lại cùng nhau. Thời gian đã tiến gần tới hai mươi giây cuối cùng, lúc này nếu còn không phán đoán được… Có phải cô cần cân nhắc xem, có nên chặt một tay đánh Hạ Vũ hôn mê, sau đó cùng Hắc Tử tha anh ra ngoài hay không! Cô là người có tư tưởng ích kỷ, làm chuyện như vậy cô cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn lắm! Mạng còn giữ không được, còn nói chi đến chuyện đền đáp quốc gia.
Hạ Vũ hít một hơi, không trả lời, sau đó thật cẩn thận đẩy hai sợi dây đỏ đen sang một bên. Ở bên dưới có một sợi dây đồng tinh tế ẩn sau hai sợi dây đó, nếu vừa rồi Kỷ Hàn mà không rê đèn pin lại gần khiến dây đồng phản xạ ánh sáng thì hoàn toàn không nhận thấy được sự tồn tại của nó.
Nếu không phát hiện sự tồn tại của sợi dây đồng này, mà đi cắt dây đen hoặc đỏ thì…
Hạ Vũ mím môi, thật cẩn thận đưa kìm tới gần dây đồng, Kỷ Hàn và Hắc Tử lúc này mới chú ý tới việc có mặt của sợi dây đồng!
“Thằng chó Nhật khá lắm, gian xảo thế cơ đấy!” Hắc Tử rủa một câu.
Teng —— teng —— teng ——
Thanh âm đếm ngược lại thay đổi, mười giây cuối cùng!
10——9——8——
Kỷ Hàn nhìn chằm chằm con số màu đỏ đang nhảy ngược, Hạ Vũ kẹp dây đồng nâng lên, đã là 8 giây cuối cùng, khi cái kìm trong tay anh chạm vào dây đồng, chỉ còn 6 giây…
Cạch! Đứt!
Teng ——
Chữ số màu đỏ đếm giây trên đồng hồ cuối cùng dừng lại ở con số 00:02.