Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 61

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Kỷ Hàn phản kích!
“Tao ký —— tao ký —— “
Kỷ Hàn kêu rên thỏa hiệp nên gã đàn ông không bẻ ngón tay cô nữa, cầm 乃út nhét vào tay cô một lần nữa.
“Ký mau đi!” Dương Mục rất hài lòng với việc đầu hàng của cô. Nếu đồng ý sớm một chút thì đâu phải chịu đau đớn xác thịt rồi, chẳng hiểu kiên trì làm gì!
“Được… Tao ký…” Cổ họng Kỷ Hàn rất đau, đều do ly cà phê nóng kia của Dương Mục ban tặng. Bất quá, trong họa có phúc, cà phê kia không phải vừa pha xong, chứ không thì yết hầu của cô đã bị phỏng mất: “Cởi trói ——” cô nói với gã cơ bắp: “Tao thuận tay trái…”
Hắn nhìn Dương Mục, sau khi nhận được sự cho phép của Dương Mục mới nới lỏng một ít dây thừng trên người Kỷ Hàn, cuối cùng còn cảnh cáo cô một câu đừng giở trò gì. Kỷ Hàn buồn cười liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tay phải tao mày muốn bẻ gãy rồi, lũ chúng mày to lớn như thế mà còn sợ tao sao?”
“Đừng khua môi múa mép nữa, bằng không chịu khổ cũng là bản thân thôi.” Dương Mục nhíu mày: “Nhanh ký tên nhận tội đi.”
“Đừng hối, tao có phải không muốn ký đâu.” Kỷ Hàn dùng tay trái cầm 乃út, viết xuống thư nhận tội vài chữ: “OK… Xong.” Cô ra dấu bảo Dương Mục có thể lấy lại thư nhận tội rồi.
Dương Mục cầm tờ giấy lên, nhìn chữ ký của cô: Chị đây ngậm nước có ga phun ૮ɦếƭ mày! Mặt Dương Mục quát lên: “Mày…”
“Muốn lại gần đây cho chị phun à?” Kỷ Hàn lành lạnh trả về một câu, vô cùng vui vẻ nhìn ngắm vẻ mặt đã bị cô chọc tức đến xám ngắt của hắn.
Đùa à, Kỷ Hàn cô tốt xấu gì cũng đã từng làm cảnh sát à nha, cũng biết loại thư nhận tội này một khi ký xuống thì chẳng khác nào cho không biếu không nhược điểm cho đối phương mà. Mà cái tên gọi là Dương tiên sinh này nhìn cũng biết là có hậu phương vững chắc, đến lúc đó cô chắc chắn sẽ phải gánh tội danh trên lưng. Tội này cũng có phải đơn giản là nhốt mười ngày thôi đâu, mà là trực tiếp rơi đầu đó. Cô có ngu đâu mà đi ký cái đó.
“Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Dương Mục phát hỏa, đưa mắt ra hiệu cho gã cơ bắp bên cạnh. Nếu cô muốn ૮ɦếƭ, hắn cũng không ngại gì. Dù sao cái hắn muốn chính là một kẻ ૮ɦếƭ thay, Gi*t cô ૮ɦếƭ rồi nói cô sợ tội tự sát cũng giống nhau cả thôi.
Gã đàn ông nhận được chỉ thị của Dương Mục liền bỏ tay phải của Kỷ Hàn ra, đưa tay lên muốn Ϧóþ cổ cô đến ૮ɦếƭ. Kỷ Hàn lập tức giơ cây 乃út vừa mới dùng để ký tên đâm thẳng mạnh vào mu bàn tay hắn, ‘ót’ một tiếng, cây 乃út đã đâm sâu vào thịt. Thừa lúc tên cơ bắp đau đớn, tay trái Kỷ Hàn đánh thẳng vào mũi hắn —— thành quả của thời gian dài được huấn luyện tại căn cứ là sức mạnh của tay trái cô không hề kém tay phải chút nào.
Một đấm tống ra lập tức trực tiếp chặt gãy mũi hắn. Tên cơ bắp ăn một đấm bất ngờ, không còn giữ được trọng tâm toàn thân nên lảo đảo lùi ra phía sau. Kỷ Hàn thừa cơ đá thêm một đá vào chỗ trọng yếu của hắn ——
“A —— “
Gã đàn ông che hạ bộ của mình, té oạch xuống đất, kêu la không ngừng.
Chậc!
Đó vĩnh viễn là chỗ yếu trí mệnh của đàn ông, cho dù anh có luyện được cơ thể thành mình đồng da sắt thì mãi mãi cũng không có biện pháp làm cho chim nhỏ của mình cũng biến thành chim sắt được.
Kỷ Hàn nghĩ đến một cước vừa rồi của mình, cũng nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng: trứng đau nha!
Đứng cạnh bên, Dương Mục không thể dự đoán được rằng một Kỷ Hàn vừa mới rên la thỏa hiệp kia chẳng qua chỉ là để có cơ hội phản kích lúc này, hơn nữa chỉ bằng một cây 乃út bi đã xử lý được bảo tiêu của hắn. Vừa thấy tình thế bất lợi, hắn lập tức xoay người muốn lấy khẩu súng để trong ngăn bàn. Nhưng tốc độ của Kỷ Hàn nhanh hơn, đá chiếc ghế dựa vào sau lưng hắn!
Loảng xoảng rầm!
Toàn bộ chiếc ghế bị gãy tan tành! Dương Mục còn chưa kịp mở ngăn kéo thì đã ngã sấp xuống trên bàn học…
Kỷ Hàn từ sau giữ chặt cổ áo hắn, đem hắn vẫn không nhúc nhích nắm lên. Dương Mục tưởng đã hôn mê đột nhiên mở mắt, nắm đấm đánh thẳng về phía bụng cô. May mà Kỷ Hàn đã đề phòng sẵn, lui mạnh về phía sau một bước tránh được nắm đấm của hắn, rồi thừa dịp hắn chưa kịp thu tay liền giật cái rèm cửa sổ vừa bị gã cơ bắp nắm kéo xuống khi té ngã nhưng vẫn còn dính một góc lủng lẳng trên móc treo, cột quanh vào người Dương Mục, sau đó… đấm đá một trận tơi bời!
Dương Mục hoàn toàn không dự đoán được cô sẽ cột hắn lại, toàn thân bị rèm cửa nặng nề bao trọn rồi xoay vòng, còn chưa phân biệt được đông tây nam bắc đã bị quyền đấm cước đá của họ Kỷ tiếp đón. Cuối cùng, Kỷ Hàn còn nhặt chân ghế gỗ gẫy ra hung hăng đánh tiếp.
Người xưa đã nói ‘Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình’, càng đừng nói bọn chúng vừa mới đối xử thế nào với cô, cho nên lúc này Kỷ Hàn hạ thủ hoàn toàn không nương tay, muốn độc ác thế nào liền độc ác như thế… Mãi cho đến khi kẻ bị rèm cửa sổ trói chặt không còn phản kháng nữa cô mới ngừng tay, lột rèm cửa ra, Dương Mục đã lâm vào hôn mê.
Quăng chân ghế qua một bên, cô chạy đến bàn học tìm kiếm, cuối cùng tìm được trong ngăn kéo dưới cùng tờ bản đồ đã được Dương Mục đánh dấu chỗ kho hàng trống hôm nay hắn muốn cho Naito đi san bằng. Ở vị trí cạnh kho hàng đã được đánh dấu cũng đồng thời được viết xuống thời gian: 10:30
Kỷ Hàn lau mặt, nhìn đồng hồ, đã 9:30 rồi. Bỏ bản đồ vào túi, sau đó nhanh chóng rời đi!
Thời gian không còn nhiều lắm, cô phải nhanh chóng tìm được Hạ Vũ, nói tình huống cho anh, bằng không Naito mà làm cho kho hàng kia thật sự phát nổ thì hỗn loạn tại thành phố S sẽ thăng cấp đến không thể khống chế được.

Khi Hạ Vũ trở lại biệt thự, Hắc Tử như đầu tàu chạy chệch đường ray phóng vọt từ trong ra ngoài. Hạ Vũ vừa nhìn thấy dáng vẻ của anh thì tim như rớt xuống: “Sao lại thế này?”
“Fuck!” Hắc Tử gấp đến độ mở miệng liền mắng: “Ông đây bị lừa!” Hắc Tử kể lại tình huống cho anh. Thì ra sáng nay sau khi Hạ Vũ ra ngoài, Kỷ Hàn và Tiểu Bạch cũng nối gót ra cửa, Hắc Tử ngủ dậy trễ một chút, thức dậy thấy trên bàn có bữa sáng liền tưởng bọn họ chuẩn bị sẵn nên cầm lên ăn. Ăn đến một nửa liền cảm thấy không thích hợp, cả người mỏi mệt rã rời, lúc này, có hai người xông vào từ cửa sau: “Ông đây đánh một trận với cái gã to con, cuối cùng bị thằng ốm nhách đứng đằng sau đánh hôn mê!” Anh sờ soạng cái ót của mình, nói: “Tôi tỉnh lại thì đã bị trói trên ghế, vừa đập cho cái ghế gãy ra mới thoát được, đang muốn đi ra tìm anh thì anh đã trở lại.”
Hạ Vũ nghe xong trên tay đã lấy điện thoại di động ra, nhấn số của Tiểu Bạch.
“Ê! Sếp, đã xảy ra chuyện!” Điện thoại vừa được nối máy đã nghe tiếng Tiểu Bạch báo tin xấu: “Lúc tôi đang đi theo Kỷ Hàn thì đột nhiên có một đám người lao ra ngăn cản tôi, sau đó Kỷ Hàn biến mất trong phạm vi giám sát của tôi.” Tiểu Bạch vuốt cái mũi, thấy trên đất có một người đang muốn đứng lên liền bước qua bổ sung thêm một cước: “Tôi hỏi bọn chúng, có người bỏ tiền mướn bọn chúng đến.”
“Mẹ nó! Đến cảnh cục đi!”
Hạ Vũ tắt điện thoại, chạy ra cửa. Một chiếc tắc xi vừa vặn đi ngang qua, lái xe hảo tâm quay kính xuống hỏi một câu: “Đi không!” Sau đó chỉ thấy một cây súng lục đen bóng chĩa ngay đầu mình.
“Xuống!” Hạ Vũ trực tiếp túm anh ta lôi ra khỏi xe, ngồi vào vị trí người lái, nhanh chóng chạy về hướng cảnh cục.
“Ê —— bà con ơi, ςướק, ςướק —— xe của tôi ——” nhìn cái xe phóng bạt mạng đi mất, lái xe cuối cùng cũng phản ứng được, vội vàng la toáng lên, vừa thấy phía sau có một người, hắn vội vàng cầu cứu: “Người nọ ςướק xe của tôi, xe của tôi!” Hắn còn muốn dựa vào chiếc xe kia kiếm tiền sống qua ngày mà!
“Im! Chỉ một chiếc xe mà gào khóc thảm thiết cái rắm gì!” Toàn thân Hắc Tử đã muốn phát hỏa: “Con mẹ nó, còn xe khác không?”
“Ách…” Lái xe bị mắng thì sửng sốt, thấy người kia đầy hung thần ác sát thì tiếng kêu khóc đã vọt tới yết hầu lại bị nuốt vào bụng: “Tôi… Tôi kêu cho anh…” Dưới ánh mắt ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ của Hắc Tử, lái xe run run lấy di động ra, gọi cho đồng nghiệp: “Ê… Chỗ… chỗ này có khách…”
Vốn đã gấp muốn ૮ɦếƭ mà lại phải nhìn người kia ấp a ấp úng trong điện thoại, Hắc Tử đơn giản giật luôn điện thoại: “Ê —— taxi phải không ——” sau khi được đối phương khẳng định, Hắc Tử báo địa chỉ cho hắn: “Nhanh chút cho tôi… Ông hỏi tôi gấp cái gì hả… Ông mày sắp đẻ tới nơi nè được chưa!” Nóng tính rống một tiếng vào điện thoại, sau đó tắt điện thoại đi.
“Điện… Điện thoại của tôi!” Lái xe nhắc nhở hắn trả lại cho mình, sau khi nhận lại di động liền vội vàng nhét ngay vào túi quần, sau đó… tò mò lại sợ hãi nhìn Hắc Tử mà đánh giá.
“Fuck! Ông xem đủ chưa?” Tưởng anh ૮ɦếƭ rồi hay sao mà ngắm nghía mãi ‘thằng nhỏ’ của anh thế.
“Cậu… từ Thái đến hả?” Nghe nói bên kia có rất nhiều gay đó, chẳng qua, hắn cường tráng như vậy cũng có thể làm gay sao?
“Ông đây có đi Thái Lan.” Lúc chấp hành nhiệm vụ đi không ít: “Con mẹ nó, sao lâu vậy còn chưa tới!”
Từ lúc ngắt điện thoại đến giờ còn chưa tới nửa phút nữa! Lái nhìn xuống đồng hồ tay: “Vậy… Người vừa đi… cậu quen chứ?” Cũng là gay?
“Sếp nhà tôi!” Con mẹ nó, thản nhiên quăng anh mà đi trước.
“Sếp nhà cậu… ςướק, ςướק xe của tôi…”
“Ảnh chỉ mượn một chút mà thôi!” Hắc Tử gạt phắt.
Xa xa một chiếc tắc xi chạy ào tới ngừng trước cửa biệt thự, lái xe là đồng nghiệp mới trả lời máy: “Bà pê nào muốn sinh vậy?” Lái xe mở cửa xe, mở miệng hỏi một câu. Trong điện thoại rống to như thế, hắn nhanh chóng chạy lại đây chính vì muốn nhìn một chút xem phụ nữ nhà ai hung hãn như vậy.
“Hắn!” Lái xe khi nãy chỉ chỉ gã đàn ông cường tráng đứng cạnh. Đồng nghiệp ông liền trợn tròn mắt!
“Xuống!” Hắc Tử thô lỗ tha hắn xuống xe, ném người vào xe, sau đó công khai khởi động xe, lấy đồng chí Hạ Vũ làm chuẩn mà nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một chuỗi khí thải.
Lái xe cảm thông vỗ vỗ vai đồng nghiệp: “Người anh em, tôi thật xin lỗi cậu!”
“Mẹ nó ——” đồng nghiệp lúc này mới phản ứng lại liền cho đối phương một cái ngón giữa dựng thẳng: “Ông đây còn phải dựa vào cái xe kia kiếm tiền cưới vợ đó!”
“Báo cảnh sát đi!” Đại gia kia vẻ mặt hung thần ác sát, nếu hắn không gọi điện thoại cho đồng nghiệp theo lời gã e rằng sẽ thật sự bị đánh ૮ɦếƭ tại chỗ nha! Đạo lý ‘૮ɦếƭ bạn bè miễn không ૮ɦếƭ ta’ ai mà không biết, hơn nữa, hắn cũng là đi đầu làm gương rồi, hai người bây giờ coi như là ‘đi chung xuồng’ nha: “Chúng ta nhanh đến cảnh cục báo án đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc