Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 58

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

QUAY TRỞ LẠI TÌM HIỂU.
Thành phố S, trong một quán rượu nhỏ chưa khai trương, tất cả cửa sổ đều được đóng chặt, một chiếc đèn tròn vàng cũ kỹ làm cho bên trong quán bị nhuộm một thứ ánh sáng vàng vọt ௱ôЛƓ lung.
“Thật sự nhìn không ra cô lại là phụ nữ.”
Cái bàn trong góc có vài người ngồi vây quanh, người vừa mở miệng là tên râu quai nón, ngồi đối diện hắn là Kỷ Hàn đang cầm khăn lau vết máu trên mặt mình, mũi được nhét hai cục giấy để ngăn máu chảy ra, vết thương trên mũi cũng đã được xử lí đơn giản.
“Phụ nữ thì làm sao? Ông xem thường phụ nữ?” Khóe miệng khẽ cong: “Mẹ ông không là phụ nữ à?” Mở miệng ra là phát ngay một giọng điệu lưu manh, làm cho mấy người đàn ông ngồi cùng bàn khẽ nhíu mày: “Hừ ——” Kỷ Hàn nhe răng nhếch miệng, sau đó vươn tay đến chỗ râu quai nón xin thuốc: “Có thuốc không, đưa đây một điếu! Đau muốn ૮ɦếƭ…….”
Râu quai nón ném cho cô một điếu, Kỷ Hàn vội vàng châm lửa, hít liên tục mấy hơi dài, sau đó mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Cô tên gì?” Râu xồm cũng đốt một điếu thuốc, ngậm lệch khóe miệng, hỏi Kỷ Hàn.
“Tây Lan.” Kỷ Hàn thuận miệng nói ra một cái tên bản xứ thường dùng, hít hít mũi như bị đau, sau đó lại một loạt động tác nhe răng nhếch miệng.
Râu quai nón thấy cô như thế, lại nghĩ đến chuyện lúc trước, vươn tay ra: “Naito Sawa.”
“Người Nhật à?” Kỷ Hàn nhướn mày, hơi bất ngờ. Tiếng trung của Râu xồm trăm phần trăm là chính gốc, thậm chí so với một số người địa phương Trung Quốc khác còn chính gốc hơn.
Râu xồm không trả lời câu hỏi của cô, chỉ cười cười 乃úng tàn thuốc xuống: “Vừa rồi sao có dũng khí xuống tay với cảnh sát vậy? Không sợ gặp chuyện sao?”
Hai ngón tay Kỷ Hàn kẹp điếu thuốc, hút một hơi, híp mắt chậm rãi phun khói ra, nhìn tư thế hút thuốc của cô thì cũng biết không phải là người mới hút: ” Sợ cái gì? Không phải bây giờ vẫn bình yên đó sao?”
Râu quai nón kêu người lấy bình rượu cùng mấy cái ly đến, rót cho cô một ly: “Đã bao giờ nghe qua Quân đội Thiên Hoàng chưa?”
Kỷ Hàn nhận cái ly hắn ta đưa qua, uống một ngụm, giấu đi nét kinh ngạc vừa lướt qua nơi đáy mắt: “Quân đội bí mật của Thiên Hoàng Nhật Bản, cũng có thể nói là…….. đội quân thiện chiến của Thiên Hoàng. Có điều, đó không phải chỉ có trong dã sử thôi sao?” (* dã sử: giả thuyết / truyền thuyết / dị bản lịch sử)
Nghe xong lời của cô, Naito bí ẩn cười nhẹ vài tiếng: “Đúng! Chỉ có trong dã sử!”
Quân đội Thiên Hoàng trong thời Nhật Bản nội chiến có thể nói là trợ thủ đắc lực của Thiên Hoàng, giúp trấn áp không ít những người chủ trương cách mạng trong nước, ngầm ám sát không ít người phản đối chính sách thống trị của Thiên Hoàng. Sau khi dẹp yên nội loạn, tác dụng trong nước của đội quân này càng ngày càng nhỏ, cho nên dần dần họ mở rộng ‘khu vực quản lý’ của mình ra, từ Nhật Bản lan rộng đến toàn Châu Á, nhất là ở Đông Nam Á, đội quân này sinh sôi rất mạnh ở các nước có chung đường biên giới với Trung Quốc, kích động các phần tử cấp tiến ở những khu vực này, mượn những việc gây rối như thế này để tạo hỗn loạn trong các quốc gia đó.
Mặc dù trong những năm gần đây, trên các phương diện quan hệ trao đổi giữa Trung Quốc và Nhật Bản đều có tiến bộ rất lớn, nhưng… dù đã qua mấy chục năm rồi, nhưng những mâu thuẫn dân tộc giữa hai nước không dễ gì mà xóa bỏ được. Nhất là trong những năm gần đây, Trung Quốc lại phát triển hết sức mạnh mẽ về mặt quân sự và kinh tế, như một con sư tử hùng mạnh đang thức tỉnh, từ trạng thái ‘kẻ bệnh kinh niên Đông Á’ ngày xưa dần dần trở thành người dẫn đầu Đông Á. Đây đương nhiên là việc mà một số phe phái chính trị tại Nhật Bản không muốn nhìn thấy, cho nên một lần nữa, đội quân Thiên Hoàng bí mật lại được một số người tái lập lại.
“Ông chủ những nhà máy này là một lũ ma cà rồng ૮ɦếƭ tiệt chuyên hút máu người.” Kỷ Hàn uống một ngụm rượu, giọng nói không kiềm chế được nỗi tức giận: “Lão nhà tôi cũng làm công cho bọn ngoại bang đó,” Cô lại uống thêm một ngụm rượu: “Cuối cùng bởi vì làm việc quá độ mà bất đắc kỳ tử…” Ở một chỗ xa kia, Hạ Vũ đột nhiên không hiểu sao lại hắt xì một cái: “Cuối cùng thế nào, chúng nó đã không bồi thường, còn đút lót tiền cho cảnh sát. Tôi chỉ là một dân đen thấp cổ bé họng, sao có thể đấu lại bọn chúng chứ, cuối cùng cũng chỉ rước họa vào thân thêm thôi.” Cô cười tự giễu.
“Phải cho những kẻ áp bức này biết chúng ta không phải loại người dễ ăn Hi*p. Công bằng chính trực luôn luôn tồn tại, nhưng phải tự chúng ta thực hiện.” Hắn nâng ly lên trước mặt cô: “Vì tự do, đấu tranh tới cùng.”
Kỷ Hàn cụng ly với hắn ta, sau đó ực một hơi hết sạch.
“Lần sau chúng ta lại gặp mặt!” Naito đặt ly không xuống xong liền đứng dậy chạy lấy người, rời đi từ cửa sau của quán rượu.
Cửa sau của quán rượu đường lối chằng chịt, bởi đây là khu vực giải tỏa cải tạo, ngõ ngách đan dọc ngang. Sau khi Naito đi rồi, Kỷ Hàn cũng lấy cái cớ ‘xả nước tiểu’ hữu dụng nhất để rời khỏi bàn rượu, theo đuôi hắn từ cửa sau ra ngoài, đi loanh quanh rẽ trái quẹo phải theo hắn một lúc lâu trong ngõ nhỏ.
Tính cảnh giác của Naito rất cao, vài lần suýt chút nữa thì bị hắn phát hiện, may mà cô đã tránh kịp. Ngõ ngách khu này đều thiếu ánh sáng, thấy Naito phía trước lại chớm dừng bước thì Kỷ Hàn đã vội vàng dán sát người vào vách tường, qua một lúc, thấy Nội Đằng lại ló từ trong góc ra, cô lại quẹo trái rẽ phải theo hắn một hồi, sau đó đi vào một tòa nhà.
Kỷ Hàn nấp người vào trong góc khuất của ngôi nhà, lại đợi một lúc lâu, sau khi xác định là hắn không trở ra nữa mới yên lặng rời đi.
Vì tránh người ta chú ý, Kỷ Hàn lại trà trộn trong đoàn biểu tình đến hết ngày, sau khi trời tối mới lén lút trở về biệt thự.
Vừa mới đi vào biệt thự tiến về phía phòng khách liền nghe được giọng nói của Hạ Vũ, nhìn vào trong thì thấy anh đang đi tới đi lui trong phòng khách, hai tay chống nạnh, sắc mặt cực kì âm u. Tiểu Bạch và Hắc Tử ngoan ngoãn cúi đầu đứng một bên.
“Người đâu? Bảo hai cậu đi tìm, kết quả đâu?” Giọng Hạ Vũ không lớn lắm nhưng vẫn làm cho người ta cảm nhận anh đang tức giận, trình độ cao nhất của sự tức giận không phải là rống to, cũng không phải là la lối mắng mỏ, mà là loại giọng nói bằng phẳng không âm điệu mới đáng sợ.
“Sếp, chúng tôi có đi tìm mà.” Tiểu Bạch ấm ức trả lời. Vừa nghe tin Kỷ Hàn một thân một mình mạo hiểm rời đi, bọn họ đã vội vàng đi tìm cô. Nhưng thành phố S nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hơn nữa tình hình lúc đó hết sức rối loạn, khắp nơi toàn người là người, trong một tình huống hỗn loạn như thế, muốn tìm một người thực sự rất khó khăn à nha.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Hắc Tử ở một bên phụ họa, sau đó bị Hạ Vũ trừng mắt thì giọng nói đột nhiên mềm nhũn, ngay lập tức sửa lại lời kịch, nói ‘không đúng không đúng’.
“Đi tìm tiếp cho tôi, nếu tìm không thấy thì điều thêm người đến đây tiếp tục tìm….”
Tiểu Bạch tròn mắt nhìn Hạ Vũ, thốt ra một câu: “Sếp, anh bị váng đầu à?” Điều thêm người tới đây? Đây không phải là phong cách của Hạ Vũ. Nhiệm vụ lần này cũng không quá khó, hôm nay anh và Hắc Tử cũng đã tóm được một đám người gây rối nhốt vào tù chờ xử lý rồi, chỉ chờ tìm được con cá lớn ở phía sau là có thể tính sổ cả bọn.
Lúc này Hạ Vũ cũng ý thức được là mình đã phản ứng thái quá, vuốt mặt, vừa định nói thêm điều gì thì khóe mắt thấy có bóng người đứng ngoài cửa!
Bị phát hiện, Kỷ Hàn gãi gãi đầu đi vào phòng: “Hắc hắc hắc — Tôi về rồi.”
“Kỷ Hàn, rốt cuộc thì cô cũng đã về.” Hai mắt Tiểu Bạch sáng lên như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Nếu cô không về, chúng tôi… chúng tôi sẽ bị bồ tèo nhà cô dùng ánh mắt Gi*t ૮ɦếƭ, sau đó thi thể còn bị quất roi cho hả giận.” Tiểu Bạch rên la ca cẩm, vừa nói vừa trưng nét mặt vợ nhỏ đáng thương, nếu trên tay cậu ta có cầm thêm một cái khăn nữa thì càng hoàn mỹ.
Kỷ Hàn nhìn họ Hạ nào đó sắc mặt còn đen thui như đít nồi đứng bên cạnh, giả bộ khụ khụ trong cổ họng: “À ừm… chẳng phải tôi đã bình an trở về rồi sao? An tâm an tâm…” Nói vừa dứt thì đã nhận được hai ánh mắt lạnh lùng, thiếu chút nữa thì làm cho cô mắc nghẹn! Chậc! Thật là khủng bố mà… Xem ra cô đã hiểu được cảm giác của đám Tiểu Bạch rồi.
“Vậy… vậy nếu cô đã về, tôi với Hắc Tử đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện nhá!” Tiểu Bạch từ trước tới nay là kẻ thức thời, tình huống tiếp theo hai người ngoài bọn họ tốt nhất là không nên ở lại, nhỡ đâu trâu bò đánh nhau ruồi muỗi ૮ɦếƭ thì sao. Trong 36 kế, chạy là thượng sách.
“Ê ê, nè… Từ từ đã.” Móng vuốt của Kỷ Hàn bắt được tay anh ta, không cho anh ta cứ như vậy mà chạy lấy người. Nói giỡn sao, vị đại gia bên cạnh kia đang nổi nóng, cô cũng không muốn một mình ở lại đây mà đối mặt với cái tòa băng hỏa sơn này: “Tôi lấy được một số tin tức, hai người ở lại để cùng xem xét nghiên cứu chứ.”
“Lại đây!”
Kỷ Hàn vừa nói xong, cái tay kia liền rơi vào tay Hạ Vũ, bị anh lôi ngồi xuống ghế sô pha, sau đó trơ mắt nhìn anh lôi từ trong tủ ra một hòm thuốc, thuần thục lấy ra bông băng và cồn.
“Chờ… Chờ chút!” Kỷ Hàn lấy tay che mũi lại: “Việc này… Hay là để cho Tiểu Bạch làm đi, cậu ta là bác sĩ mà…”
Hạ Vũ trừng mắt với cô một cái, nhưng cuối cùng vẫn giao đồ vật mình cầm trong tay cho Tiểu Bạch, để cho cậu ta xử lí vết thương trên mũi của Kỷ Hàn, nhân tiện còn dặn một câu: “Nhẹ tay một chút.”
Tiểu Bạch nhận lấy đồ từ tay Hạ Vũ, đột nhiên cảm thấy mình đang gánh trên vai một trách nhiệm trọng đại, cẩn thận giỡ miếng băng dán trên vết thương trên mũi của Kỷ Hàn….
” A…” Lúc đó Kỷ Hàn chỉ làm một thao tác xử lý đơn giản nhất đối với vết thương — cầm máu! Cũng chính là dùng một miếng băng dán dán đại lên mà thôi. Sau một ngày, máu đã không còn chảy nữa, nhưng miếng băng và da lại dính chặt vào nhau. Bây giờ Tiểu Bạch kéo ra nên sẵn đó đã kéo mở luôn miệng vết thương, da thịt bị kéo giật xuống làm cho cô không nhịn được mà xuýt xoa, còn lớn họng la đau đau đau.
Thấy cô kêu đau như vậy, Hạ Vũ bên cạnh lập tức lạnh giọng ra lệnh cho Tiểu Bạch làm nhẹ tay thôi. Tiểu Bạch âm thầm rơi nước mắt trong lòng, còn muốn nhẹ tay như thế nào nữa, vải và thịt dính vào với nhau như thế, dù anh có nhẹ tay đến thế nào cũng ᴆụng đến vết thương thôi, đại gia ngài nếu đau lòng như thế thì tự mình làm đi — nhưng đáng tiếc lại không dám nói nên lời.
“Con mẹ nó, cậu nhẹ tay một chút.” Nhìn thấy vết thương của Kỷ Hàn lại chảy máu, trên trán toán cả mồ hôi, Hạ Vụ nhịn không được lại nhắc nhở cậu ta.
“Mẹ kiếp! Ông đây đã nhẹ tay lắm rồi!” Tiểu Bạch nổi giận, thằng cha này không phải nổi danh là mặt lạnh như tiền trước giờ sao? Sao bây giờ lại ՐêՈ Րỉ giống mẹ già thế này: “Rốt cuộc tôi là bác sĩ, hay anh là bác sĩ! Lúc bác sĩ trị liệu, điều tối kị là có người nhao nhao ầm ỹ bên cạnh.”
Trực tiếp lấy thân phận của mình ra để đàn áp anh ta: “Anh cứ lải nhải suốt bên cạnh thế này, tôi mà phân tâm, không cẩn thận lại ᴆụng vào vết thương, kết quả là cô ấy đau, mà anh cũng đau lòng.” Đó không phải là tự ngược đãi bản thân sao.
Nói xong một hơi dài, anh rốt cuộc cũng hài lòng khi thấy Hạ Vũ ngậm miệng, lại bắt đầu bắt tay vào xử lý miệng vết thương: “Xức cái này lên….” Cậu ta đem cồn rửa miệng vết thương trước để tiêu độc: “Cồn thấm xuống sẽ đau, cô ráng chịu một chút.” Nhanh chóng rửa sạch xong, Tiểu Bạch nhìn xuống cái mũi của cô: “May mà cái mũi của cô không bị đập gãy đấy, bằng không người nào đó bốc hỏa…” Đàn ông đang yêu thật đáng sợ. Vì sao ư? Chỉ cần nhìn ví dụ của đồng chí Hạ Vũ là biết.
Kỷ Hàn trừng mắt liếc anh ta, ý bảo cậu không nói thì có ai bảo cậu câm đâu, nhanh xử lý cho xong vết thương đi còn có chuyện phải làm đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc