Bắn trúng tim của tôiSau khi lấy được tin tức mình muốn có, Kỷ Hàn cầm lấy súng lục chỉa vào dưới chỗ bao lại trên иgự¢ tên lính mỹ cuối cùng: “Anh đã ૮ɦếƭ.” Sau đó, bắt đầu động thủ ૮ởเ φµầɳ áo trên người hắn.
“Tiểu… Tiểu Hàn Hàn…” Thi Thanh Trạch hoảng sợ nhìn tốc độ thoát y kinh người của cô, nghĩ rằng Kỷ Hàn chắc sẽ không bị sâu gì đó đốt chứ —— trong tiểu thuyết không phải thường có, trong loại rừng ẩm ướt này thường xuyên có loại sâu không biết tên, cắn một cái, liền dễ dàng làm cho đầu óc người ta không tỉnh táo: “Cô… Cô bình tĩnh một chút! Cứng rắn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ như thế không tốt lắm đâu… Hơn nữa, lính Mỹ người ta đều đã ૮ɦếƭ, cô như thế ày không phải gian thi thì là gì…”
Khẩu vị thật nặng nha: “Không bằng buông hắn ta ra, hướng tôi mà đến!” Đến đây đi, vì cô, anh có thể dâng hiến bản thân mình.
Đầu Kỷ Hàn cũng không thèm quay lại: “Thi Thanh Trạch, bà đây tình nguyện gian thi (*) cũng không muốn làm với anh!” Trong đầu óc xấu xa kia nghĩ cái gì không cần đoán cũng biết.
(Cưỡng Hi*p thi thể)
“Tiểu Hàn Hàn, cô…” Thi công tử ôm chặt lấy trái tim đang bị thương.
“Đừng cô tôi nữa, các người cũng mau ra tay, cởi đồ của bọn họ ra mặc vào.” ૮ởเ φµầɳ áo xong, bắt đầu tiến quân về phía quân địch, nhóm lính Mỹ lúc này đã phục hồi tinh thần lại muốn phản kháng, Kỷ Hàn liếc mắt nhìn bọn họ: “Sao? Các anh đây là xác ૮ɦếƭ vùng dậy sao? Xác ૮ɦếƭ đai gia, làm ơn phối hợp với chúng tôi, diễn tốt nhân vật của các anh.” Làm xác ૮ɦếƭ thì phải có tự giác của xác ૮ɦếƭ, còn lộn xộn cái gì.
Sau khi hiểu được dụng ý của Kỷ Hàn, một đám người ba chân bốn cẳng động thủ cởi sạch quần áo của quân địch, tay súng bắn tỉa kia cực kỳ phối hợp, tự giác nói: “Đừng cởi, tôi tự mình cởi cho.”
Vì thế, 3 phút sau, bốn người Kỷ Hàn mặc vào quần áo binh lính màu xanh, còn xé bỏ bộ còn lại, thuận tiện lấy đồ đạc thật tốt trong túi của đối phương làm đồ cùa mình. Nhìn 5 đại quân Tʀầռ tʀʊồռɢ kia, ánh mắt của Vua Cua đi xuống một ít, nhìn chỗ phình ra ở ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ của bọn họ, hâm mộ ghen tị hận đến mức thốt ra một câu: “Mẹ nó! Người ngoại quốc này ăn gì lớn lên vậy.”
Kỷ Hàn cười quái dị: “Vua Cua, đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy, cẩn thận người ta nghĩ anh có hứng thú với cái đó đó của người ta, xem anh là GAY đó.” Trong doanh trại Mỹ** không thiếu gièm pha như vậy tuôn ra, kiếp sống của một ít binh lính gầy yếu trẻ tuổi trong quân đội, luôn có một ít dấu vết đen tối như thế: “Đi thôi!”
Bốn người sửa sang lại tư trang, lặng yên nhanh chóng tiếp tục tiến về khu biệt thự, phía sau, một đôi mắt màu lam sẫm dõi theo, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Kỷ Hàn rời đi.
“Lần này tính sai.”
Tên lính Mỹ đầu tiên nhìn thân hình trần như nhộng của mình, bùng nổ thô tục liên tiếp: “Eric, cậu đang nhìn cái gì thế?”
Người đàn ông bị gọi là Eric, chính là tay súng bắn tỉa, anh ta dùng tay cọ xát cằm, nhìn chằm chằm về hướng bọn Kỷ Hàn rời đi: “Thú vị, cô gái Trung Quốc đó rất thú vị.”
Vài đồng đội không nói gì nhìn hắn.
“Please, Eric.” Có người không chịu nổi thưởng thức kì quái của anh ta: “Về nước Mỹ, trên đường tùy tiện tìm con nhóc cũng được hơn cô gái kia.” Cô gái kia… Là con gái sao? Cũng không phân rõ иgự¢ trước cùng ௱ôЛƓ, có xúc cảm gì, cầm lên cũng chưa được ba lang thịt, không khác gì nằm đè lên đàn ông. Hơn nữa thủ đoạn của cô ta đẳng cấp như thế… Mẹ nó! Người Trung Quốc có câu gì…. Con gái tay chân trói gà không chặt mới đáng yêu, còn cô gái tên Kỷ Hàn này, điểm này thôi cũng không làm được.
Eric nhìn nhóm đồng đội trên mặt một đám đều còn dính màu thuốc đỏ, chỉ chỉ chỗ иgự¢ của mình: “Cô gái đó, bắn trúng tim mình!” Một cách nói vô cùng lãng mạn.
Mọi người theo hướng ngón tay anh ta nhìn qua, mới chú ý đến, chỗ lõm ở tim anh ta, còn có một chỗ nhiễm hồng —— Eric trúng hai vết thương, vết thương trên đầu, đến từ tay súng bắn tỉa đối địch với anh ta bên kia, mà vết thương trên иgự¢ kia… Đến từ cái người gọi là Kỷ Hàn sao?
Thi Thanh Trạch không biết, Tần Dịch không biết, Vua Cua càng không sao biết được, trong chiến dịch này Kỷ Hàn tổng cộng bắn ra hai phát súng, mà hai phát súng này được bắn ra trong khoảng thời gian rất ngắn, gần như không thể để ý, trừ Eric, anh ta ở chỗ cao, nên đã nhìn thấy tất cả. Đương nhiên, anh ta cũng tặng Kỷ Hàn một viên đạn, nhưng viên đạn không trúng chỗ hại trọng yếu, nhưng cũng có thể xem như để lại vết thường trên người cô.
Eric nhìn xuống trang phục đội hồng không nhìn ra màu lưu lại trên mặt đất, quên mất, bốn bộ! Xem ra cô đã“Thuận tay” đem bộ quần áo của cô đi, cứ như vậy—— hủy xác diệt dấu vết, nếu thế này thì đã xem như cô không hề bị thương rồi. Nghĩ vậy, nhịn không được bật cười nặng nề: “Thú vị…”
Cô gái nhỏ thông minh này không hề để lộ chút nhược điểm, làm cho anh ta không còn lời nào để nói.
Bởi vì có tư liệu trực tiếp, bọn Kỷ Hàn xuyên qua rừng cây, rốt cục thấy được đống phế tích biệt thự trên bờ biển.
Bốn người vừa muốn thả lỏng một hơi, đôi tai cực kì nhạy bén của Kỷ Hàn nghe được một ít âm thanh không bình thường, trong lòng hồi hộp: “Tản ra!”
Vừa nói ra, Thi Thanh Trạch cùng Tần Dịch hai người động tác nhanh chóng tìm được chỗ ẩn nấp, mà Vua Cua bởi vì vừa nhìn thấy biệt thự đang muốn duỗi thân thả lỏng gân cốt, đến khi Kỷ Hàn nói xong rồi, cánh tay hắn vừa buông, muốn tìm một chỗ trốn đi, đã không còn kịp rồi, đối phương đã nhìn thấy hắn, nhắm vào hắn ——
Vua Cua nhìn chằm chằm vào tên lính Mỹ kia từ chỗ rẽ ngoặc đi ra, đầu mờ mịt: Mẹ kiếp, ૮ɦếƭ chắc rồi.
Phanh!
Một tiếng súng sắc nhọn vang lên, nổ tung đầu của tên lính mỹ vừa từ trong rừng bước ra rừng, đối phương kinh ngạc nghĩ Vua Cua có thể là mồi nhử, mọi người nhanh chóng tìm nơi che chắn tốt nhất, ngay lập tức, Vua Cua cũng chui vào trong bụi cỏ đối diện, khi người ta nghĩ sẽ lại là một trận chiến đấu đầy mưa bom bão đạn, những người lính Mỹ chăm chú vào nòng súng, tập trung về phía trước, Kỷ Hàn lặn xuống phía sau, ở phía sau che miệng một tên lính Mỹ, dùng dao Thụy Sĩ rạch một đường tượng trưng qua cổ hắn. Sau đó đoạt súng trong tay đối phương, từ phía sau nhanh chóng bắn phát một vào tên lính Mỹ gần nhất, tên còn lại còn đang kinh ngạc thấy phía sau thay đổi bất ngờ, vừa xoay người, viên đạn màu đỏ từ phía sau phóng đến…
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Giỏi lắm!
Kỷ Hàn hướng về Tần Dịch cùng Thi Thanh Trạch giơ lên ngón cái.
Vừa rồi đã Gi*t được năm người, bây giờ thêm bốn, vậy bên đội xanh đã tổn thất chín thành viên. Căn cứ tư liệu lúc trước thu được, đội xanh tổng cộng có 20 người, trấn giữ trong biệt thự 5, còn 15 người mai phục ở trong rừng, nói cách khác còn lại sáu người.
Bằng bốn người bọn họ…
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau: Thi đấu con khỉ á!
Sắc trời dần tối, mặt biển thật yên tĩnh, âm thanh cuộn sóng nhẹ nhàng đánh vào màng nhĩ, mùi gió biển thản nhiên, làm cho Kỷ Hàn nhịn không được hít sâu một hơi.
Một chiếc thuyền từ xa xa chạy đến, đám người Kỷ Hàn phát hiện trước tiên, bốn người không để lộ hành tung bản thân, có chút buồn bực nhìn chiếc thuyền kia… Bọn họ nhìn thấy nghi hoặc từ trong mắt lẫn nhau.
Nguy hiểm, gần trong gang tấc.