Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 42

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Tập trung mục tiêu
Kỷ Hàn mở túi đồ ra, bên trong có một tấm bản đồ, một cái la bàn, một cây chủy thủ, một thiết bị liên lạc cùng với một khẩu súng tùy ý lựa chọn, sau đó… Không có nước, không có đồ ăn.
Kỷ Hàn nhìn nhìn thời tiết hôm nay, vừa mưa vừa gió, mọi người sau khi thương lượng, chia làm các tổ nhỏ hành động, Kỷ Hàn, Tần Dịch, Thi công tử, Vua Cua bốn người thành một tổ, một tổ khác năm người, căn cứ trên bản đồ, bọn họ phải cứu con tin ở trong biệt thự bỏ hoang cách đây hai ngàn mét.
Muốn tới biệt thự, phải xuyên qua một mảnh rừng rậm, với chỉ số thông minh mọi người đều biết, trong rừng đó đối phương chắc chắn thiết lập không ít bẫy, có thể nói thực tế bọn họ song phương giao chiến ở hai nơi: Một cái chính là tại trong rừng, một cái khác chính là ở trong biệt thự.
Sắp xếp xong, nhóm người vừa muốn hành động, Vua Cua đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn mỗi nhóm chọn một cái tên đi, cứ gọi tổ 1, tổ 2, tổ 3 thì rất không có uy thế.”
Lời này đưa tới mọi người cùng đồng ý, sau đó mọi người vắt hết óc nghĩ các ra các loại tên kỳ quái, có vua hải tặc, có mỹ nam cứu giai nhân, có đội hành động tiêu diệt lính Mỹ ăn trộm gà… Mà nhóm Kỷ Hàn bên này, cuối cùng cũng theo mọi người, triển khai hành động.
Không bao lâu, bọn họ đi tới trước cánh rừng, mọi người lại kiểm tra lần nữa rồi cởi trang phục, lấy ra một bộ liền người rồi vẽ mặt của mình để ngụy trang.
“OK! Hành động!” Thi Thanh Trạch vỗ nhẹ xuống tay, ý bảo các tổ triển khai hành động, chỉ thẳng vào rừng, đồng thời bảo trì liên lạc.
Tiến vào cánh rừng, dưới tác dụng mưa gió tạo ra thanh âm trên lá cây, tiếng bước chân, không phân biệt rõ địch ta, bọn họ cũng càng khó nghe thấy động tĩnh đối phương. Lúc này, lỗ tai không có tác dụng bằng ánh mắt, bọn họ mở to mắt, chú ý động tĩnh chung quanh.
Ước chừng đi hơn ba mươi phút sau, từ bộ đàm truyền đến: “Vua hải tặc phát hiện con mồi… Xem chúng ta xử…” Từ lý của xử lý vẫn còn chưa nói xong, chợt nghe bên kia có tiếng súng: “Nằm xuống… Tay súng bắn tỉa…” Sau đó, chỉ còn lại có tiếng sàn sạt.
Xem ra đã bị xử lý.
“Ha ha ha… Còn tưởng rằng có nhiều năng lực… Lính Trung Quốc… Là phế vật…”
Từ bên trong bộ đàm truyền đến âm thanh khàn khàn tràn đầy vẻ giễu cợt nhạo báng, làm mọi người giận sôi gan.
“Phế con mẹ mày, đồ khốn kiếp.” Binh lính bị chế trụ nghe lính Mỹ nói phe mình như vậy, lửa lớn bốc lên, lập tức ăn một cú đá của đối phương.
“Mày hiện tại là người ૮ɦếƭ, người ૮ɦếƭ không quyền lợi nói chuyện.” Tên lính Mỹ tiếp tục tiếp tục nói, nhặt bộ đàm lên, trực tiếp đem tọa độ của mình báo vào máy bộ đàm, cuối cùng còn thêm một câu tràn đầy khiêu khích: “Không sợ ૮ɦếƭ thì cứ tới đây.” Sau khi nói xong, thì hắn ta đã ném bộ đàm đi.
Bùm bùm tiếng rít từ bên máy kia truyền đến làm cho mọi người vội vàng đem thiết bị lấy ra khỏi lỗ tai, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng tức tối của đồng nghiệp
“Ta **, chờ đó cho ông!”
“Xem ông dùng công phu trung quốc bạo cúc hoa ngươi.”
Trong lòng Kỷ Hàn trầm xuống, từ khi phát hiện đến bị xử lý toàn bộ, thời gian đó chỉ ngắn ngủn không đến 1 phút, không tệ!
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy huấn luyện điên cuồng Hạ Vũ của lúc trước đối với bọn họ chẳng thấm thía vào đâu. Nếu đây là một trận chiến đấu chân chính, vậy vừa rồi, bọn họ đã mất đi 5 chiến hữu.
Đã ૮ɦếƭ, hết thảy đều thành số không.
“Câm miệng hết cho tôi.” Kỷ Hàn bình tĩnh mắng một câu, đem nhóm binh lính bị châm ngòi đang hừng hực lửa giận dập tắt: “Không nghe ‘Di ngôn’ của bọn họ sao? Con mẹ nó còn muốn đi báo thù, đối phương có tay súng bắn tỉa ở nơi đó chờ đám thô lỗ không có đầu óc như các người qua đó, bắn nổ tung đầu óc các người.”
Bị Kỷ Hàn mắng, nhóm người chậm rãi tỉnh táo lại, còn tự che miệng mình, để cho bản thân tỉnh táo lại.
“Cẩn thận cho tôi.” Kỷ Hàn nói xong: “Tiếp tục đi tới, nhớ kỹ nhiệm vụ thứ nhất.”
“Rõ!”
“Đi thôi!” Kỷ Hàn phất tay, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục đi tới.
Mưa không biết đã ngừng từ lúc nào, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào trong rừng, lờ mờ.
Ước chừng qua vài giờ. Thi công tử đi phía trước đột nhiên nâng tay lên ý bảo dừng lại, không tiếng động lấy tay ra ám hiệu: Phía trước có người.
Bốn người lập tức ngừng chân, chia nhau ẩn nấp chung quanh đó, sau đó nhìn theo hướng ra hiệu của Thi Thanh Trạch, quả nhiên, cách phía trước hơn mười thước, có bốn binh lính mỹ đang chia nhau ngồi rải rác.
Đừng xúc động! Kỷ Hàn không tiếng động bảo bọn họ, đừng quên giáo huấn của nhóm trước.
Ẩn núp là khảo nghiệm tính nhẫn nại nhất, may mắn bốn người bọn họ đều làm được: Thi công tử thì đương nhiên không cần phải nói, từng là phần tử tinh anh của cục bảo an, Tần Dịch cũng là chuyên gia đánh úp, ẩn núp cùng đánh úp đương nhiên đi đôi với nhau, Vua Cua dưới sự huấn luyện của Hạ Vũ, biến thành sức chịu đựng như sắt thép, có hôm sau khi huấn luyện kết thúc, thì con cua trên ௱ôЛƓ anh ta đã bị phơi nắng đến chín rục, anh ta còn có thể cùng chiến hữu cùng nhau chuyện trò vui vẻ, nói xong đem còn đem con cua xách đi nhắm rượu với bạn bè.
Kỷ Hàn đem bản thân ẩn nấp thật kỹ, đôi mắt đen không hề chớp chú ý đám binh Mỹ phía trước, súng trong tay, âm thầm lên nòng. Đạn của súng được đặc chế, viên đạn bắn trúng người, thuốc màu ở bên trong sẽ tản ra, phải dùng chất lỏng đặc thù xử lý mới có thể tẩy được.
Giờ phút này, Tần Dịch ở phía sau đại thụ hướng ba giờ, súng trong tay cũng lặng yên lên nòng, hướng về phía cô nhìn thoáng qua, ý bảo cậu ta đã chuẩn bị xong.
Thi Thanh Trạch ở hướng 11 giờ, Vua Cua giờ phút này hình dáng giống như chú cua, quỳ rạp trườn trên mặt đất!
Không dễ làm! Kỷ Hàn híp mắt, đem thị giác của mình phát huy đến cực hạn, trong đầu không ngừng xoay chuyển tất cả những nhân tố có liên quan, dùng ௱ôЛƓ nghĩ cũng biết, nhóm lính Mỹ không phải ngu ngốc, biết rõ đây là con đường duy nhất bọn họ phải đi qua nếu muốn nghĩ cách cứu con tin, thì làm sao có việc phòng bị nhàng như vậy, chắc chắn là từ một nơi bí mật gần đó có tay súng bắn tỉa, mà bọn họ thoải mái như vậy, chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện ra mặt ngoài, dụ địch thả lỏng, nếu sơ ý, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt gọn như nhóm trước.
Ở trong rừng, có rất nhiều nơi có thể ẩn nấp, nhưng phải ở một nơi có thể bận tâm đến thành viên bên ta, có năng lực đem đối phương xử lý trước khi đối phương có thể phản công.
Kỷ Hàn hướng về Tần Dịch ý bảo chú ý vào những cây đại thụ phía trước… Chỗ cao, là lựa chọn đầu tiên của tay súng bắn tỉa, trên cây đại thụ rậm rạp lá cây che phía sau, có một chỗ có vẻ đặc biệt rậm rạp.
Tần Dịch: Trên cây có tay súng bắn tỉa!
Thi công tử: Bên phải có một người.
Vua Cua: Tôi phụ trách tên trong tối.
Kỷ Hàn: Tôi phụ trách gã bên trái
Còn lại một người, lưu sống.
Bốn người âm thầm phân phối xong nhiệm vụ, sau đó tiếp tục ẩn núp. Hiện tại không phải là thời điểm bọn họ xông ra liều mạng, bọn họ còn muốn chờ, chờ cơ hội tốt nhất —— Cơ hội một kích tiêu diệt gọn.
Đợi thật lâu không thấy con mồi đến, nhóm lính Mỹ có chút lơi lỏng, một tên lấy hộp thuốc lá ra, một người một điếu ném cho đồng đội, còn hướng về trên cây phía sau cách đó không xa nói một câu, nhưng bóng đen không hề đáp lại, tiếp tục ngủ đông —— Là một tên cẩn thận, Kỷ Hàn nghĩ.
Trong bóng đêm, màu đỏ tàn thuốc chợt lóe là chỉ thị mục tiêu tốt nhất!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc