ĐI CÙNG NHAU.
Lần này…….Anh sẽ ở bên em.
Kỷ Hàn nghĩ tới bóng lưng của người nào đó sau khi bỏ lại câu nói kia,trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
” Kỉ Tiểu Hàn” Kỷ Duệ gõ gõ cái bát trên tay cô, khi âm thanh của đũa chạm vào bát phát ra, cuối cùng cũng đem cái người thất thần kia kéo trở về.
” Gì vậy?” Kỷ Hàn phục hồi lại tinh thần:” Duệ ca, ăn đi “
” Tập trung ăn cơm đi.” Kỷ Duệ nhìn cô:” Vì dung lượng não đáng thương của mẹ, khi ăn cơm nên tập trung mà ăn, đừng có mà nghĩ ngợi những chuyện không đâu nữa, nên để cho cái đầu của mẹ nó nghỉ đi.”
Thằng nhóc này…….
Bị bắt tại trận, Kỷ Hàn chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu, lúc này mới phát hiện trong bát của mình đã chất đầy đồ ăn, tất cả đều là những món ăn mà bình thương cô thích ăn:” Việc kia…… Duệ ca à, trong khoảng thời gian này khi mẹ không có ở nhà, trước tiên con hãy qua nhà của dì Khánh Nhiên ở đi.” Để cho cậu một mình ở lại trong nhà, cô vẫn không thể nào yên tâm cho được.
Một lát sau cô nói cho cậu bé biết chuyện cô phải đi huấn luyện, ban đầu cứ tưởng thằng bé sẽ nhảy dựng lên, nhưng lại không nghĩ tới nó rất bình tĩnh, không có một phản ứng nào cả, khiến cho cô cảm thấy hình như bản thân lo âu thừa thãi.
” Không cần đâu” Kỷ Duệ bỏ một miếng cơm vào miệng, chậm rãi nhai kĩ, rồi nuốt xuống sau đó mới từ chối vấn đề mà cô nêu ra.
” Không được từ chối.” Kháng nghị không hiệu quả.
Kỷ Duệ từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn cơm, ý nghĩa của ánh mắt đó rất là rõ ràng: Mặc kệ mẹ.
“Này ——con trai, con nên biết tuổi của con còn rất nhỏ.” Có thể có vẻ như là một đứa trẻ, ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói không hả?.
” Tuổi tác không nói lên tất cả.” Như trước mặt cậu bây giờ có một ví dụ rất tốt. Kỷ Duệ đem miếng cơm cuối cùng ăn hết, lấy ra một tờ khăn giấy lau miệng:” Hôm nay là mẹ rửa bát, đừng có mà quên.” Phải có vẻ của một người lớn,mà trước đó mẹ phải thể hiện mình là người lớn, chẳng hạn như…..Đừng luôn nghĩ cách để quỵt nợ.
” Thằng nhóc họ Kỉ tên Duệ kia.” Kỷ Hàn trừng mắt nhìn người đang đi lên lầu kia, hơn nữa hình như không hề có ý định quay đầu lại cùng cô tiếp tục nói chuyện:” Bắt đầu từ ngày mai con phải đến nhà cô Khanh Nhiên ở, mẹ mặc kệ con có đồng ý hay không.” Thật là tức ૮ɦếƭ mà, nói chuyện cùng nó thì không cần phân rõ đúng sai, nên trực tiếp dùng vũ lực để thực hiện mới đúng.
Cả đêm Kỷ Duệ luôn ở trong phòng không có ra ngoài, Kỷ Hàn nghĩ thầm chắc nó chỉ giận dỗi rồi thôi. Tuy ngoài mặt tỏ ra là không không để ý, nhưng trong lòng chắc chắn là không thoải mái.
Đứa nhỏ này cùng Hạ Vũ không hợp nhau, lần này biết cô đi huấn luyện cùng Hạ Vũ, tròng lòng nhất định cũng không vui vẻ gì.
Kỷ Hàn nghĩ như vậy, cho nên cả một đêm cũng không có làm phiền cậu nhỏ, chỉ nghĩ rằng dù sao sáng mai cũng nên mang cậu đến nhà của Khanh Nhiên…….
Nhưng vào ngày hôm sau sự thật chứng minh rằng, cô biết mình đã sai hoàn toàn.
Kỷ Hàn híp mắt, nhìn về phía cái thằng nhóc toàn thân mặc quần áo không phân biệt được màu sắc kia:” Kỉ tiên sinh. làm ơn nói cho mẹ biết, sự việc không phải như mẹ nghĩ chứ.” Sáng sớm khi tỉnh dậy cô không thấy cậu bé đâu, cứ nghĩ là nó đã đi học rồi, nên trước hết cô đã đi đến cục một lát, không hiểu được cái thằng nhóc kia đáng lẽ nên ở trường học, thế mà lại có mặt tại cục cảnh sát.
Kỷ Duệ hướng cô, nghiêm, cúi chào:” Báo cáo ngài cảnh sát, Kỷ Duệ đã có mặt.”
Tốt lắm!
Thảo nào, ngày hôm qua sao lại im lặng như vậy, cái gì cũng không nói, hóa ra là đã có tính toán từ trước, trong đầu đã âm thầm sắp xếp sẵn kế hoạch hết rồi.
” A —— Kỉ tiểu ca, quần áo này mặc vào người cậu , giống chó mặc áo người nhìn đẹp ghê………” Tần Dịch đứng ở bên người, mang vẻ mặt chân chó khen.
Nhưng mà…….lại dùng sai từ.
Kỷ Duệ nhìn cái người cao to kia hoàn tàn vẫn chưa phát hiện ra mình nói sai:” Dịch tử à….”
” Tiểu ca, cứ nói.”
” Trước đây em cảm thấy, trình độ ngữ văn của anh không tốt, không phải là lỗi của anh, mà là do anh học văn nhầm thầy dạy toán.” Dừng lại:” Hiện tại phát hiện em lại càng hiểu lầm thầy cô dạy toán của anh, thì ra do anh là người có chỉ số thông minh thấp, sau này đã không thể bù đắp lại được nữa,”
Tần Dịch bị nói như vậy mà chẳng hiểu gì cả:” Tiểu ca, môn ngữ văn của anh là do thầy cô ngữ văn dạy mà.” Nhưng mà anh ta lại nghe hiểu —— ba chữ chỉ số thông minh thấp:” Hàn đội trưởng, cậu ấy lại mắng tôi.”
” Tránh ra, cậu mới là người bắt chước hình dáng của chó ấy.” Kỷ Hàn liếc mắt một cái, sau đó bắt cái thằng nhóc kia mang ra ban công, cô cảm thấy nên đem bất đồng của bọn họ nói cho rõ.
” Con trai, con đến đây là muốn làm gì?”
” Nghỉ hè sớm.”
” ………” Kỷ Hàn trừng mắt nhìn cậu:” Việc này ai đồng ý?” Còn trường học thì sao? Làm sao lại không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, bây giờ các thầy cô đều không có trách nhiệm như vậy sao, cô muốn đi khiếu nại!
“Là anh”
“Mẹ nó ——hả?” Giọng nói này không đúng, Kỷ Hàn quay đầu lại liền thấy Hạ Vũ đang đi tới:” Anh……..anh,anh……” Anh nửa ngày cuối cùng lại hướng cậu bé nói ra một câu:” Tên nhóc phản phúc.” Hôm qua không phải còn luôn miêng nói không thích mà, làm sao hôm nay lại cấu kết với nhau làm việc xấu rồi.
Kỷ Duệ liếc cô một cái.
” Về phía nhà trường, anh đã gọi điện thoại xin rồi.” Hạ Vũ đi tới:” Con trai sẽ theo chúng ta…….”
” Ai là con của anh?” Kỷ Hàn.
” Ai là con của chú?” Kỷ Duệ.
Hạ Vũ chớp mắt nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, hai gương mặt có phần giống nhau, ngay cả tức giận cũng giống nhau, tự nhiên không kiềm chế được mà bật cười.
Anh ta cười lúc này, làm cho mẹ con hai người kia càng cảm thấy khó chịu, hai người đều đem cặp mắt vốn mở to đen kia nheo lại, môi mím lại……..
” Phốc ——” Hạ Vũ vừa mới ngừng cười, thấy hình ảnh như vậy, không nhịn được lại bật cười.
Kỷ Hàn nhìn người đàn ông đột nhiên cười kia, muốn thể hiện sự khó chịu của mình, nhưng đột nhiên ý thức được……..Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy anh cười thoải mái như vậy.
Cười như vậy, Hạ Vũ bây giờ ấm áp hơn trước kia rất nhiều, biến thành một người có tình người hơn.
” Hạ tiên sinh ” Kỷ Duệ nói:” Chẳng lẽ chú theo mẹ con cháu lên đây là muốn cười cho mẹ con cháu xem sao?”
“Khụ” Cảm thấy hành động của mình có chút quá đáng Hạ Vũ hắng giọng , che dấu sự xấu hổ của bản thân, sau đó mới tiếp tục đề tài trước đó:” Nói tóm lại về phía trường học đã sắp xếp ổn thỏa rồi, con trai…….” Hai cặp mắt mở to nhìn chằm chằm anh:” Tiểu Duệ, lần này lấy thân phận là người nhà cùng chúng ta qua đó.”
Anh không phủ nhân, bên trong quyết định này có một chút tình cảm cá nhân ——anh muốn nhân cơ hội này được ở chung với hai mẹ con họ, con trai cực kì không thích anh——hơn nữa, chính bản thân Kỷ Hàn chắc cũng không biết bản thân sẽ gặp phải chuyện gì , bản thân cô sẽ cảm thấy bất an, nếu để Kỷ Duệ ở lại đây một mình cũng không tốt.
” Thời gian cũng không còn sớm lắm, chúng ta xuất phát thôi” Việc Hạ Vũ nhắc nhở thời gian vừa đúng lúc, đem những kháng nghị của Kỷ Hàn vừa định nói ra nghẹn ở cổ.
Sau khi nói xong, hai người vô cùng ăn ý xoay người bỏ chạy, cùng nhau đem kháng nghị của Kỷ Hàn vắt ở sau đầu.