Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 32

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

LẦN NÀY, ANH SẼ Ở BÊN CẠNH EM.
Chỉ trong một đêm, cục cảnh sát nơi Kỷ Hàn làm việc , mọi người đều biết ân oán tình thù (tự suy đoán) giữa Hạ Vũ và Kỷ Hàn, ai nấy đều háo hức hóng chuyện, , trong lòng ngứa ngáy rất muốn biết, nhưng mà vừa nhìn thấy Hạ Vũ trưng ra mặt lạnh ngàn năm không hề thay đổi, không có một ai dám đến hỏi.
Về phần của cô bạn Kỷ Hàn thì sao?
Tuy không trưng ra bộ mặt lạnh băng, nhưng căn cứ vào tính lưu manh của cô, không ai dám chắc chắn nếu đi qua đó hỏi chuyện cô có bị cô đánh hay không, cho nên suốt cả buổi sang những anh tám, ông tám tuy cực kì nôn nóng muốn hóng chuyện cũng không ai có gan tiến đến, chỉ đành bu quanh ở bên ngoài theo dõi nhất cử nhất động của hai người nhìn như bình thường kia.
Đến giữa trưa, một thông báo thay đổi nhân sự được gửi xuống.
Tần Dịch vừa mới ăn cơm xong đang trên đường về, đầu tiên là nhìn thấy có thông báo được dán, liền xé xuống coi, coi xong liền choáng váng chạy hướng về phía văn phòng, còn vừa chạy vừa kêu gào ầm ỹ:” Nguy rồi…….Trời sụp rồi a a ——” làm không ít người quay lại nhìn, vào trong văn phòng thấy Kỷ Hàn đã trở về:” Con mẹ nó, Hàn đội trưởng việc này là thật hay giả đây!” Đem cái thông báo quăng phịch đến trước mặt Kỷ Hàn.
Kỷ Hàn vừa mới ăn cơm trưa xong, đang uống trà, tựa vào bàn liếc mắt nhìn xem Tần Dịch đã quăng cái gì lên bàn, nhìn trang giấy dúm dó, đập vào mắt đầu tiên là chữ kí như mây bay nước chảy… Chữ kí này không của ai khác chính là của cục trưởng béo.
A,a! Người này gần đây gan chó đúng là càng ngày càng lớn mà, ngay cả công văn do đích thân cục trưởng kí mà cũng dám xé xuống.
” Dịch Tử, cậu muốn gấp máy bay hả.” Một nhóm đồng nghiệp mới từ bên ngoài vào đến bên cạnh trên chọc hắn:” Mới vừa nghe mấy đồng nghiệp bên ngoài nói, cậu lại đau ௱ôЛƓ nên kiếm chuyện nữa à.” Người này gặpchút chuyện là lại ồn ào.
” Đâu chỉ đau ௱ôЛƓ, đầu của ông cũng sắp vỡ ra rồi đây” Tần Dịch nói xong đem tờ giấy vo thành một cục ném qua:” Tự mình xem đi.”
Lí Trạch đem cục giấy mở ra, nhanh chóng xem qua một lượt:” Con mẹ nó, Hàn đội trưởng, đây có phải là thật không?” Anh ta giơ tờ giấy trong tay lên.
Kỷ Hàn uống một ngụm trà, trong lòng đại khái đã đoán ra được là việc gì:” Cậu nói xem” Cái này do cái lão béo kia kí có thể là giả được sao?
” Hàn đội trưởng, cô không thể bỏ lại chúng tôi——” Tần Dịch nhận được xác nhận của cô, ngay lập tức gào lên khóc:” Chị đi rồi, chúng tôi phải làm sao bây giờ, Hàn đội trưởng……. Đừng bỏ chúng tôi mà .”
“Hàn đội trưởng, cô không thể như thế được!” Lí Trạch ở bên cạnh cũng kêu gào.
Mấy người Trần Hi ăn cơm xong trở về, trở về thấy Tần Dịch dốc lòng khóc như nhà có tang, hỏi Lí Trạch thì được biết cũng cùng nhau gào khóc.
La rất to:” Hàn đội trưởng à…….”
Người sau lại tiếp tục:” Cô đừng đi mà……..”
Một người lại tiếp:” Cô đi rồi…….”
Người kia lập tức cũng thay đổi lời kịch:” Chúng tôi phải làm sao bây giờ đây…….”
Mọi người đồng lòng như một, liền làm cho cả văn phòng giống như nơi tổ chức tang lễ, đồng thời cũng làm các đồng nghiệp ở những tổ khác ló đầu qua thăm dò.
” Hình như, tổ trọng án bên kia xảy ra án mạng ?” Các cảnh sát đồng nghiệp bên tổ bên rất là tò mò nên đi qua tìm hiểu.
” Nghe tiếng khóc thảm thiết như thế, làm cho trái tim mạnh mẽ của tôi cũng muốn vọt ra ngoài” đồng nghiệp Tảo Hoàng vội vàng buông công việc trên tay xuống đi thăm dò tình hình, đúng lúc thấy đồng nghiệp tổ Mα túч cũng chạy đến thăm dò vội vàng hỏi thăm:” Ha —— Anh bạn, bên kia xảy ra việc gì thế?”
” Tôi cũng không biết” đồng nghiệp bên tổ thuốc phiện trừng mắt:” Nghe thanh âm như vậy thì chắc là đội trưởng lưu manh của bọn họ xảy ra chuyện gì rồi” Nên mới kêu khóc thảm như vậy.
” Không phải chứ, lúc tôi đi ăn trưa còn gặp Kỉ đội trưởng mà.” Đồng nghiệp tổ kinh tế cũng cũng đi do thám tình hình nên cùng nhau thảo luận:” Chẳng lẽ, là xảy ra việc gì nghiêm trọng sao ?”
Theo như tính tình của Kỷ Hàn, thì rất có thể là như vậy nha.
……..
“Cậu cút ngay” Kỷ Hàn gạt móng vuốt cẩu của Tần Dịch ra:” Người ta không biết, còn tưởng mấy người đang khóc tang đó.”
Vừa nghe thấy tiếng thét to mười phần sức lực, mọi người biết là không có việc gì, nhún nhún vai đều tự quay về chỗ của mình ai làm việc nấy.
” Hàn đội trưởng” Tần Dịch giả bộ lau nước mắt:” Như vậy là chị thật sự muốn đi sao?”
Kỷ Hàn đem một ít trà còn lại uống nốt, vỗ vỗ vai Tần Dịch thanh thanh giọng nói:” Ngày hạnh phúc của các cậu cuối cùng cũng cũng đã tới.”
Đám người Tần Dịch vừa nghe như vậy, mắt ai nấy đều rưng rưng:” Rốt cục……rốt cục ngày này cũng đến. Bọn họ chờ ngày này đã lâu, dưới chính sách tàn bạo của nữ bạo quân này, rốt cuộc bọn họ cũng đã nhìn thấy được ánh mặt trời.
” Xem mọi người không nỡ rời xa tôi như vậy………” Kỷ Hàn liếc nhìn bọn họ:” Tôi không nhẫn tâm, không bằng tôi đi xin xem sao, nói không chừng có thể….”
” Không cần”
Mọi người trăm miệng một lời.
Thực ra, không nỡ thật ra vẫn có. Trong mấy năm qua, làm việc dưới quyền Kỷ Hàn mọi người đều biết, tuy rằng cô hơi тһô Ьạᴏ, hơi lưu manh, nhưng đối xử với cấp dưới của mình rất tốt, không tự cho mình là sếp mà tự cao, ngược lại cùng mọi người ăn cơm, xưng huynh gọi đệ, nếu có bị xử phạt thì cô là người đầu tiên đứng ra gánh vác cùng mọi người.
Được gặp một người sếp như vậy, là bọn họ rất may mắn. Nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ, Kỷ Hàn nên có nơi để phát triển tài năng, lệnh điều động nhân sự lần này, tuy không có nói rõ mục đích, trên danh nghĩa thì là một đợt huấn luyên được nhà nước tài trợ mà thôi, nhưng ai cũng đều rõ, càng mơ hồ lại càng quan trọng hơn.
Cho nên, bon họ đều thật tâm chúc cho tương lai của Kỷ Hàn tươi đẹp.
Khi Hạ Vũ đi lên tầng cao nhất, phát hiện đã có người đến trước một bước, đứng ở nơi mà hắn hay đứng, là Kỷ Hàn. Cô đứng ở chỗ khuất ánh sáng, dựa lưng vào tường. Im lặng bị che phủ bởi bóng tối, mái tóc ngắn đẹp đẽ của cô có chút rối, làm cho anh bất ngờ chính là……ở trong miệng cô đang ngậm một điếu thuốc lá đang cháy dở.
Cô biết hút thuốc lá …….Kỷ Hàn hút thuốc……..Đó là việc anh chưa bao giờ nhìn thấy, cũng có thể là……….Chưa bao giờ nghĩ tới.
Kỷ Hàn cũng phát hiện anh tới, hai người mỗi người đứng một nơi, không ai nói với người kia câu gì.
“Có muốn hút một điếu hay không?” Cô là người đầu tiên phá vỡ không khí im lặng này, chìa tay đưa cho anh một điếu thuốc.
Hạ Vũ đi đến, nhận lấy điếu thuốc, ngâm vào trong miệng, Kỷ Hàn vừa định châm lửa cho anh, thì anh đột nhiên cúi xuống, sáp lại gần, hai điếu thuốc đối diện nhau, mắt đối mắt, châm thuốc.
“Thế nào……..” Hạ vũ đứng thẳng người đậy, đứng bên cạnh cô, hút thuốc:”Không nỡ sao?” Chuyện của tổ trọng án anh cũng có nghe nói qua.
“Không có việc gì” Kỷ Hàn cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình. Sau chuyện tối hôm qua, biểu hiện của anh ta cũng không có gì khác thường, mọi việc……..Mọi việc đều giống như ban đầu.
Như thế rất tốt, cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì như vậy sẽ tốt hơn.
Kỷ Hàn đang nghĩ ngợi, thì đột nhiên có một bàn tay to, đem tóc rối của cô vuốt lại cho thẳng, Kỷ Hàn muốn gạt tay đi, nhưng anh nhanh tay hơn cô đã thu tay trở về, rồi yên lặng rời đi.
Đi được vài bước anh ngừng lại, không xoay người, nhưng lại cố chấp để lại một câu: ” Lần này……..anh sẽ ở bên cạnh em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc