Chú không có tư cách.Tiễn bạn cảnh sát nào đó xong . Hạ Vũ đang muốn nói chuyện với anh bạn nhỏ kia điều gì, cái đầu nhốn nháo của Tần Dịch đang lấp ló ở toilet như dò xét, ở chỗ đó thì sẽ không nhìn thấy Hạ Vũ ngay cửa , chỉ nhìn thấy Kỷ Duệ ngồi ở trên sô pha, anh bĩu môi nhìn về phía Kỷ Duệ phát ra tín hiệu: “Ấy! Kỷ tiểu ca, làm gì đi chứ?”
Ngay vừa rồi, anh ta vốn đang nằm ở trên sô pha tám chuyện không biết sống ૮ɦếƭ, mọi người ở bên kia thảo luận chuyện đội trưởng Kỷ Hàn cùng người nào đó lau sát súng hỏa, rồi cùng nhau đoán mối yêu hận tình thù của hai người, bạn trẻ nhà họ Kỷ lấy “Việc xấu trong nhà không thể để người ngòai biết được ” làm lý do để đuổi anh ta.
Anh ta tuy rằng rất muốn ở lại hiện trường để đưa tin, nhưng suy nghĩ lại, vẫn thấy là giữ cái mạng nhỏ này thì tốt hơn, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, cuối cùng quyết định trốn trong toilet,cách nơi xảy ra vụ án—— là phòng khách tương đối gần, hy vọng có thể nghe được một ít.
Cuối cùng, anh ta phát hiện ra một đều: Con mẹ nó, toilet nhà đội trưởng Kỷ Hàn cách âm quá tốt!
“Làm cái gì?”
“Ôi—— “
Hạ Vũ đột ngột lên tiếng, dọa Tần Dịch nhảy dựng lên. Nheo mắt lại, mới phát hiện Hạ Vũ không biết khi nào đã xuất hiện cách anh chỉ ba bước chân…. người này cầm tinh con mèo sao, đi mà chẳng có tiếng động nào .
“Ha ha —— Sếp Hạ , anh còn ở đây à…” Tần Dịch gãi gãi đầu, nghĩ thầm một câu trong bụng: “Xem ra gừng càng già càng cay nha…”
“Cậu cũng còn ở đây mà.” Hạ Vũ bình thản hỏi ngược lại anh ta.
Tần Dịch lúc này mới nhận ra, khi nãy rõ ràng là có ba người cùng đi, sao giờ chỉ có một mình mình đơn độc tác chiến: “Khốn thật. Hai người kia thật quá đáng mà.” Đi thì cũng phải gọi mình một tiếng chứ. Hiện tại thần kinh anh ta đang yếu, nhưng tóm lại là có thần kinh , thấy hiện tại không khí có chút không ổn, nhìn nhìn nhóc con nhà họ Kỷ đang ngồi trầm mặc ở sô pha, nhìn nhìn lại bên người kia chường cái mặt lạnh ra, bất giác rùng mình: “À… Cái đó… Tôi…Tôi đi trước đây.” Nói chưa hết lời người đã chạy muốn đến cửa, lại trong nháy mắt một cái, đã chạy cách Kỷ gia rất xa.
Tần Dịch vừa đi, xem như một nhà ba người bọn họ có thời gian .
Hạ Vũ đi qua đi lại, sau đó ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Kỷ Duệ: “Về sau không được gọi bừa vào 110.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Kỷ Duệ trề ra, đầu xoay qua một bên, dùng hành động để ra vẻ chống đối. Tuy nói rằng nhóc con thông minh hơn người, nhiều khi hành vi còn hơn cả thanh niên trưởng thành, nhưng dù sao, vẫn còn là đứa con nít, tính tình cũng không thể hết được cái bản tính trẻ con.
Hạ Vũ đời này, sống đã ba mươi năm, việc tiếp thu sự dạy bảo cũng giống như là giáo dục quân sự , đối với anh mà nói, cha chính là sếp, lời nói của cha chính là mệnh lệnh, chính là nhiệm vụ.
Đối với chuyện bất ngờ được làm cha, tuy rằng trong lòng anh đã thừa nhận, nhưng trên hành động thì anh không biết phải làm gì cho phải. Cho nên, chỉ có thể bắt chước theo dáng vẻ và cách nói chuyện của cha mình, theo đó mà dạy bảo con trai của mình , vô tình ra như là đang nói chuyện với cấp dưới.
Anh đã điều tra tất cả về con, ngày sinh , nhóm máu, chiều cao, cân nặng, biết cậu thông minh hơn người, lại không nói, thằng bé này thừa hưởng tính cứng rắn của Hạ Vũ anh, đối với mình càng cứng rắn thì mình càng ghi sổ ( ghi lại để trả thù).
“Thái độ đó của con là gì!.” Hạ vũ nhíu đôi mày rậm, không kìm chế thao thao bất tuyệt mà nói: “Con có suy nghĩ qua hay không, có thể là do cuộc điện thoại của con, chiếm mất thời gian mà người dân thật sự muốn báo án không, làm cho họ không có cách nào mà gọi đến được không!”
Kỷ Duệ mím cái miệng nhỏ nhắn, cậu biết là Hạ Vũ đã nói đúng, lần này cậu chơi hơi quá rồi .
Kỷ Hàn đứng một bên, nhìn hai cha con có thái độ y như nhau, trong lòng có một loại cảm xúc không sao hiểu được… Chỉ là hình ảnh này, đến bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới .
Bởi vì từ nhỏ đã không có cha bên cạnh, Kỷ Duệ từ nhỏ đã như trở thành người đàn ông trụ cột trong gia đình, cậu chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của cha, đối với chuyện Hạ Vũ đột ngột đi vào cuộc sống của họ, như muốn phá tan cuộc sống của cậu với Kỷ Hàn mấy năm qua, làm cho cậu bé có chút bất mãn cùng mâu thuẫn, đừng nói chi việc anh là người đã làm cho Kỷ Hàn năm đó thương tâm đến vậy.
Cậu bé cắn cắn môi, hít sâu một hơi, không tiếp tục dùng giọng điệu nửa ngây thơ nửa vô tội nữa, trợn tròn hai mắt, vô cùng bình tĩnh nhìn Hạ Vũ: “Đúng! Con biết lần này con có chút quá đáng”
Thừa nhận mình làm sai không phải là việc khó: “Nhưng mà chú dựa vào cái quyền gì mà quản con? Chỉ bằng việc năm đó chú tặng cho Kỷ Tiểu Hàn một hạt giống thôi sao? Thôi đi, chú hãy đem cái ý nghĩ chịu trách nhiệm đó về đi, đến chỗ khác mà dùng, Kỷ Tiểu Hàn không cần ý nghĩ đó của chú đâu.”
Hạ Vũ có chút ngoài ý muốn, tốc độ thay đổi sắc mặt của thằng nhóc này rất nhanh , bất quá… Như vậy mới là con của Hạ Vũ anh chứ: “Còn gì nữa ? Nói đi!” Nhưng anh thật muốn nghe xem thằng nhóc này đối với anh có bao nhiêu bất mãn cùng oán giận .
“Đúng vậy, xét về huyết thống, con phải gọi chú là ba, nhưng ngại quá, con gọi không được.” Kỷ Duệ bình tĩnh nói : “Người đau đớn sinh con ra là Kỷ Tiểu Hàn, vì này gia đình này mà tự cho mình là đàn ông , người muốn cho con ăn ngon mặc đẹp cũng là Kỷ Tiểu Hàn, con bị sốt cao không hết, người thức trắng cả đêm bên giường chăm sóc cho con cũng là Kỷ Tiểu Hàn! Chú thì sao? Xin hỏi Hạ tiên sinh khi đó ngài ở nơi nào?”
Hạ Vũ trầm mặc không nói gì, trên mặt không thấy rõ thái độ, làm cho người ta không đoán được lòng anh đang nghĩ gì. Nhưng Kỷ Duệ cũng lười đi đoán, cậu chỉ là tiếp tục nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
“Hạ Vũ, chú nghe đây, Kỷ Duệ con cả đời này mang họ Kỷ, cũng chỉ có họ Kỷ.” Kỷ Duệ nhìn hắn: “Nói thật, con không thích chú, cực kì không thích. Chú không có tư cách làm người đàn ông của Kỷ Tiểu Hàn, chú không xứng với Kỷ Tiểu Hàn.” Kỷ Duệ đứng lên, đi đến cửa chính, đem cửa mở ra: “Thời gian không còn sớm, chú Hạ mời chú về.” Đuổi khách.
Hạ Vũ từ trên sô pha đứng lên, nhìn người đứng ở một bên, cả buổi nghe Kỷ Duệ nói chuyện quên cả cô, không nói thêm lời nào đi ra cửa chính.
Hạ Vũ đứng tại cửa một chốc, tỳ lên thành cửa, cúi đầu xuống nhìn thằng nhóc chỉ đứng tới nữa người mình: “Con rất tuyệt!” Bỏ lại câu kết luận ngắn gọn, sau đó xoay người bỏ đi.
“ Con tự biết, không cần chú nói!” Kỷ Duệ đóng sầm cửa lại, sau đó cả người bị mạnh mẽ túm lấy, rơi vào một vòng tay ôm ấp quen thuộc: “Kỷ Tiểu Hàn, mẹ làm sao thế?” Kỷ Duệ mở to mắt ngồi xuống, đem đầu vùi vào иgự¢ mẹ.
“Duệ ca…” Kỷ Hàn ngẩn đầu, trong mắt là tràn đầy cảm động, đang xoa cái đầu nhỏ của cậu, cô chuyển xuống hôn trên gương mặt nhóc một trận thật dữ dội, nhóc con này tuyệt đối là là con trai cô, làm cho cô xúc động không thôi.
“Hừ! Kỷ tiểu Hàn, mẹ đang hồi xuân à .” Kỷ Duệ ra sức giãy dụa thoát khỏi tay cô: “Cách xa con một chút, người điên này, con..Con muốn đi học bài .”
Sau khi nói xong, nhanh chóng chạy lên lầu, đóng chặt cửa lại, sờ sờ nơi Kỷ Hàn vừa mới vuốt ve, bĩu môi, giọng nói có vẻ khinh thường: “Kỷ Tiểu Hàn đúng là ngu ngốc mà.” Khóe miệng, lại nhịn không được vài phần đắc ý.
Dưới lầu, Kỷ Hàn nhìn vòng tay ôm ấp trống rỗng, chỉ ngây ngốc nở nụ cười một hồi lâu.
Học bài sao?
Hắc hắc hắc, con trai cô lại thẹn thùng rồi .