Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 24

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Đứa con là của ai?
Vô duyên vô cớ sao lại đột nhiên xuất hiện chuyện này.
Kỷ Hàn từ văn phòng đi ra, trong đầu vẫn hỗn loạn. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng đi tới trước cửa văn phòng, gõ vài tiếng tượng trưng, sau đó mở cửa đi vào: “Cảnh sát Hạ, anh có thể nói cho tôi biết, chuyện này rốt cục là sao không?”. Đúng vậy, cô nghĩ mãi, việc này rất có khả năng có liên quan đến Hạ Vũ.
“Cái gì?” Hạ Vũ đầu tiên ngớ ra, lập tức hiểu kịp cô đang nhắc tới là chuyện gì: “Không liên quan tới tôi.” Anh còn muốn hỏi cô chuyện gì đang xảy ra, tại sao cấp trên lại cho ra quyết định “Huấn luyện’, mục đích chính là để cô vào S.M.T. Nhưng xem ra phản ứng này của cô hiển nhiên là không hề biết gì.
“Không liên quan đến anh!” Kỷ Hàn nhìn anh một lúc, sau đó càng mơ hồ, cô biết tính cách của Hạ Vũ, có là có, không có sẽ là không có. Nếu việc này thật có quan hệ tới anh thì anh sẽ thừa nhận, anh nói không có liên quan đến anh chính là không liên quan đến anh. Vậy…
Việc này rốt cục là sao?
“S.M.T các anh, hiện tại đang thiếu người sao?” Một lúc lâu sau, Kỷ Hàn chỉ có thể cho ra kết luận này. Với lại, việc làm này của bọn họ lúc nào cũng có thể bỏ mạng… Nghĩ đến đây, miệng cô há to, sắc mặt càng khó coi hơn, “Này, tôi không muốn đi, con tôi còn nhỏ, anh có thể nói giúp tôi một chút không?”
Hạ Vũ nhìn cô, không để ý tới…Này gì chứ? Anh không có tên sao!
Kỷ Hàn cũng không ngốc, hiểu được ý của anh, lập tức sửa lại cách xưng hô: “Cảnh sát Hạ”
Lần này Hạ Vũ đến cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, tiếp tục nhìn thứ trong tay mình: “Cảnh sát Kỷ đây là đang ở đây nói chuyện công việc sao?” Công việc thật sự là công việc, mặt khác cấp trên đã ra mệnh lệnh, anh cũng không có cách nào.
Kỷ Hàn cụp mắt xuống, bàn tay đặt mạnh lên bàn, sức lực thật lớn, đến hộp 乃út trên bàn nhảy dựng lên, hít sâu một hơi, “ Hạ Vũ… Hãy giúp tôi.” Không phải là do cách xưng hô sao, người đàn ông này khi nào trở lên để ý việc nhỏ nhặt đó. Cô chỉ là muốn cùng với anh vạch rõ ranh giới ai đi đường nấy, ai ngờ cấp trên lại ra chỉ thị “Lập kế hoạch tình hình” này, kiểu gì cũng khiến cho hai con đường giao nhau.
Lúc này, cuối cùng Hạ Vũ cũng đem tầm mắt nhìn về phía cô,nhìn thấy đôi mắt mang theo sự quật cường cùng trong sáng trên khuôn mặt cô, “Kỷ Tiểu Hàn.”
Cách xưng hô này làm cho lòng Kỷ Hàn khẽ run liền cụp mắt xuống. không ngờ lại chạm vào ánh mắt của anh, trước kia anh thường hay gọi cô như vậy, khi đó mỗi lần nghe anh gọi mình như vậy trái tim của cô không tự chủ được mà cảm thấy thật ngọt ngào.
“Có anh ở đây, sẽ không để em gặp chuyện gì nguy hiểm.” Nếu anh có thể làm được, anh tình nguyện để cô cách xa anh một chút.
Ngọt ngào cái rắm! Kỷ Hàn đem hồi ức vứt ra thật xa, nóng nảy mà nói: “Hạ Vũ, con tôi mới có bảy tuổi, nếu…” Ngậm miệng lại.
Không còn kịp rồi.
Hạ Vũ đã nghe rất rõ, gắt gao nhìn cô chằm chằm: “Nói rõ ràng!”
“Cái…Cái gì?” Đừng có nói lắp mà, Kỷ Hàn hung hăng nhéo vài cái vào đùi mình để mình trấn định lại, trong lòng mắng chính mình: Kỷ Hàn, mày là đồ ngu ngốc! khó trách Tiểu Duệ nói cô chỉ số thông minh thấp, nhất là vào những lúc cấp bách, chỉ số thông minh lại càng không xài được.
“Bảy tuổi!” Anh nghe được cái gì, đôi mắt híp lại, không phải tiểu quỷ kia nói sau tuổi sao.
“Tội nhớ nhầm.” Lý do này có được không?
“Kỷ Hàn, em cho là tôi bao nhiêu tuổi?” Là một người mẹ lại có thể nhớ nhầm tuổi của con trai mình.
“Thì…Cho dù Tiểu Duệ bảy tuổi, cũng không thế nói là con của anh được!” Kỷ Hàn tiếp tục đấu tranh: “Tôi cũng đâu phải chỉ lên giường với một mình anh.”
“Kỷ Tiểu Hàn, có lẽ ngay cả em cũng không biết!” Anh nheo mắt: “Thói quen của em vẫn giống trước kia, vào lúc em đang khẩn trương thì mắt em sẽ nháy nhiều lần hơn so với bình thường … Em đang khẩn trương cái gì đấy?” Anh dừng lại, sau đó dựa lưng trở lại ghế, hai tay thu lại trước иgự¢, khí thế vương giả trời cho, thản nhiên nói: “Kỷ Tiểu Hàn, em có thể lựa chọn tự mình thẳng thắn, hoặc là chờ tôi đi điều tra việc này rồi chúng ta từ từ tính sổ!” Lúc trước, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi điều tra quá khứ vài năm trước của cô, chuyện này thật không hay, quá khứ đó anh không có tham dự, năm đó là anh đẩy cô ra xa. Anh tôn trọng cô, anh cũng tin tưởng cô, đến cả tiểu quỷ kia nói cái gì anh cũng đều tin, nhiều nhất thì cũng chỉ hỏi Thanh Trạch đại khái
Nhưng hiện tại xem ra…Anh cảm thấy rằng cần thiết phải đi điều tra một chút.
Kỷ Hàn cố gắng trừng lớn hai mắt của mình, không chớp mắt, nhìn anh như vậy chỉ biết rằng thật khó thương lượng. Hạ Vũ anh ta là ai chứ, nếu anh ta thật sự muốn điều tra ra thì cô còn cái gì có thể che dấu bí mật được?
“Tra cái rắm! Thằng bé họ Kỷ, là con trai của bà!” Bỏ lại một câu, Kỷ Hàn mạnh mẽ rời đi, hoặc nên nói…Chạy trối ૮ɦếƭ?
Hạ Vũ ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời cứ như vậy ngồi ngơ ngác, trong đầu trống rỗng… Phản ứng vừa rồi của Kỷ Hàn đã làm anh đã tìm ra được đáp án bảy tám phần. Sau đó anh vố gắng định thần lại bị cái đáp án kia đánh cho tạm thời không hiểu gì. Chỉ có thể ngây ngốc ngơ ngác ngồi trên ghế, cái gì cũng không làm được.
Thẩm Sùng vào đúng lúc nhìn thấy bộ dáng của Hạ Vũ như người si ngốc, sửng sốt một chút, lập tức liền hưng phấn mà cầm lấy điện thoại trên bàn, mạnh mẽ ấn nút điện thoại, sau khi đầu dây bên kia có người nhận, liền nói :”Đến đây, đến đây, độc nhất vô nhị, vẻ ngu ngốc trăm năm khó bắt gặp của Hạ Vũ, tơi đặt một ngàn, số lượng có hạn, ai tới trước thì thắng! Tiền đến giao hàng!”
Chỉ trong chốc lát, có mấy tin nhắn hồi đáp, nhìn trong mắt Thẩm Sùng đều là màu đỏ của tiền giấy.
Lại thêm một tin nhắn được nhắn vào, Thẩm Sùng nhìn thấy chính là một tệp tiền mặt đưa tới, hứng trí ngẩng cao đầu mở to mắt, liếc mắt một cái lập tức phát giác có điều không thích hợp, trên bưu phẩm kia viết: Gan chó của cậu càng lúc càng lớn.
Bên phải ký tên…Hạ Vũ!
Mọi người vừa thấy tin nhắn này, lập tức biết: Thẩm Sùng lần này là động đến đại sự rồi, động đến đại sự
Thẩm Sùng thoáng giật mình, lúc gửi một loạt tin nhắn đi lại quên rằng mình nên phải cách xa Hạ Vũ, giờ định chạy đi thì không kịp nữa, thấy Hạ Vũ đã ném chiếc điện thoại về phía mình, rơi thẳng đến trên người Thẩm Sùng: “Thủ trưởng…”
Hạ Vũ mở di động của mình ra tìm danh bạ, chỉnh trang lại bộ dáng ngẩn ngơ lúc trước, anh híp mắt lại cẩn thận quan sát: “Đây là ai, thật đẹp trai.”
Cái gì?
Thẩm Sùng ngây người, cái gì thế này… lời này tuyệt đối không có khả năng xuất ra từ miệng của Hạ Vũ.
“Nói! Anh là ai?” Anh ta lạch cạch một chút, nhanh chóng rút khẩu súng lục bên hông nhắm ngay vào Hạ Vũ: “Sao lại dám đóng giả Hạ Vũ?”
Hạ Vũ đem điện thoại ném về phía anh ta: “Thu tay lại đi, hay là muốn ông động thủ đem xử lý cúc hoa của anh.”
Đây mới là Hạ Vũ chứ.
Thẩm Sùng nghe vậy, ngoan ngoãn thu súng đứng lên, vì cúc hoa của mình mà suy nghĩ, sau đó chân chó đi tới: “Thủ trường, vừa nãy anh có chuyện gì vậy?” Anh ta ngủi thấy mùi của chuyện bát quái.
Đáng tiếc Hạ Vũ chưa bao giờ lương thiện với cấp dưới, tuyệt đối không có khả năng thỏa mẵn tâm tư buôn chuyện của anh ta: “Tâm tình tốt.” Tuy rằng còn chưa đi điều tra, nhưng anh đã nắm chắc được bảy tám phần.
Vừa nghĩ anh lại không nhịn được mà cong khóe môi lên vài phần không ngừng cười. Đôi mắt quanh năm lạnh lùng kia cũng đã có vài tia mang ý cười, như vậy…
Thật đẹp trai!
Thẩm Sùng nhìn cái vẻ mặt đường làm quan rộng mở của người đàn ông kia: Á, người này là đang muốn cái gì đây, ngày thường trưng ra cái mặt lạnh băng đã đủ mê người rồi, bây giờ lại còn cười thực sự chói mắt như vậy…
Thật sự là “nhân thần cộng phẫn, thiên lý khó dung” (nhân loại căm tức, trời cao không chứa). Lấy điện thoại ra muốn nhìn lại tấm hình mới chụp khi Hạ Vũ ngơ ngốc mà tự an ủi chính mình. Vừa nhìn lại thiếu chút nữa đã làm rơi điện thoại: người này chẳng lẽ thật sự quay 360° mà không ૮ɦếƭ sao? Rõ ràng là vừa nãy còn bộ dáng ngẩn ngơ của người ngốc, sao lúc chụp lên hình lại thật đẹp trai như vậy?
Nghiên cứu lại lần nữa, Thẩm Sùng liền hận… Con mẹ nó, sao anh ta ngu đến độ đem chức năng chụp ảnh chọn đến mức tốt nhất, vào tình huống này chỉ cần ngày thường không phải xấu đến hết thuốc chữa thì khi lên ảnh đều là tuấn nam mỹ nữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc