Lý do đủ tác động mạnh đến tinh thầnThi công tử có một ác mộng, gọi là Hạ Vũ.
Năm đó, Thi công tử mới tốt nghiệp học viên quân sự hạng nhất trước khi tiến vào hội đồng bảo an, từng có một thời kỳ huấn luyện, không khéo, người phụ trách huấn luyện chính là Hạ Vũ.
Khi đó Thi công tử còn trẻ hết sức lông bông, khi đó Thi Thanh Trạch không hề biết sợ là gì. Khi đó Thi thiếu hiệp có gan khiêu chiến quyền uy, và quyền uy kia có tên là Hạ Vũ.
Cuộc sống của Thi Thanh Trạch đã từng rất thuận, luôn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, thành tích xinh đẹp của anh ta cũng đủ để người ta nhìn anh ta với cặp mắt tràn đầy ngưỡng mộ, cho nên anh ta cuồng, anh ta ngạo mạn, ở ngày huấn luyện đầu tiên, anh ta thấy huấn luyện viên của mình, là cái người gần bằng tuổi mình, mặt đầy vẻ nghiêm túc như xác ૮ɦếƭ—— Sau này, anh ta mới biết được, đó không phải là giả bộ, là trời sinh —— Thi công tử nhìn không vừa mắt, nên trong ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, cùng anh dũng ở trước mặt mọi người thách đấu Hạ Vũ quyền uy, muốn xem thử tên trưởng quan họ Hạ kia đến tột cùng là người nào, có năng lực gì.
Cuối cùng kết quả là, anh ta rốt cục hiểu được, Hạ Vũ là dạng người gì.
Hạ Vũ không đem con người là người, trực tiếp đem nhóm tân binh mới toanh ném vào cuộc huấn luyện ૮ɦếƭ chóc, để bọn họ lĩnh hội một phen cái gì gọi là thay da đổi thịt.
Mãi đến một thời gian rất dài, rất dài. Sau khi cuộc huấn luyện chấm dứt, Thi Thanh Trạch vẫn còn đột ngột bừng tĩnh nửa đêm, sau đó bắt đầu mặc quần áo, mặc được nữa mới ý thức được mình đã sớm thoát khỏi vuốt quỷ của Hạ Vũ, không còn tiếp tục nửa đêm bị đánh bất ngờ nữa
Bởi vậy, có thể thấy được, năm đó Hạ Vũ đã để lại cho anh ta ác mộng gì.
Cho nên, sau khi thanh âm quen thuộc kia vang lên, Thi Thanh Trạch đứng bật dậy như lò xo, dựng lên, sau đó, nghiêm, nghỉ, cúi chào, động tác liền mạch lưu loát, tiêu chuẩn có thể trực tiếp làm giáo trình sử dụng, thanh âm to rõ có lực : « Vâng, trưởng quan. »
Lần đầu tiên Kỷ Hàn cảm thấy, thì ra Thi Thanh Trạch cũng có thể đàn ông như thế.
Một câu « Vâng, trưởng quan ! » Sau khi kêu xong, Thi Thanh Trạch cũng thấy rõ khuôn mặt kia của trưởng quan…
Rất đen!
« Chào, chào Hạ trưởng quan,… Thật khéo ! » Thi Thanh Trạch cảm thấy chân sau có chút như nhũn ra.
« Cậu đến làm gì. » Lời này không phải câu nghi vấn.
« Vâng, tôi đi ngay. » Anh ta có thể hiểu được ý nghĩa của câu nói kia, Thi Thanh Trạch nói xong, xoay người rời đi. Nơi đây không nên ở lâu, hôm nay ra khỏi nhà quên xem hoàng lịch.
« Thanh Trạch, anh chạy đi đâu thế. » Tay Kỷ Hàn duỗi ra, túm anh ta trở lại, không tiếng động dùng ánh mắt truyền đến tin tức : Giúp đỡ chút đi!
Mẹ kiếp, bà cô à, bà cô tha cho tôi đi. Thi Thanh Trạch định gở tay cô ra, cô lại túm cực chặt, cuối cùng dùng hết cả người bám lấy, không cho anh ta cử động.
« Không giúp tôi, cá ૮ɦếƭ lưới rách, anh cũng không có được ngày lành. » Kỷ Hàn hung trợn uy Hi*p : « Duệ ca kêu anh đến đúng không, tự anh nhìn mà làm. »
Thi Thanh Trạch vốn đang cố gắng định thoát khỏi dây dưa của cô, nghe được nửa câu đầu của cô, lực giãy dụa giảm đi một nửa, lại nghe được nửa câu sau của cô, không giãy dụa nữa.
Kỷ Hàn thấy anh ta đã buông tha chống cự, túm anh ta trở lại : « Vừa mới đến, ௱ôЛƓ cũng còn chưa có dính sofa liền vội vã đi là sao, »
Một tay đặt anh ta ở trên ghế sofa, sau đó cô cũng thuận theo ngồi xuống bên cạnh anh ta : « Không nghĩ hai anh lại quen nhau, khéo thế anh Thanh Trạch. »
“Ha ha…” Thi Thanh trạch chỉ có thể cười gượng: “Khéo quá đi.”
Mày Hạ Vũ càng nhíu càng chặt, khoảng cách hai người trên sofa, khiến trong lòng trưởng quan Hạ không thoải mái. Nhưng người như trưởng quan Hạ, không thoải mái cũng sẽ không dùng miệng oang oang nói ra, nói chung, anh thuộc phái hành động, luôn sẽ dùng hành động tiêu diệt thứ gì đó đã làm cho mình không thoải mái.
Kỷ Hàn bên kia anh sẽ không động, cho nên…
Nhận lấy hai luồng mắt lạnh băng, Thi Thanh Trạch cảm thấy bản thân mình sắp bị bắn vỡ nát như cái sàng. Âm thầm dịch ௱ôЛƓ sang một bên, vụng trộm kéo ra chút khoảng cách.
Bé ngoan… Tiểu Hàn Hàn sao có thể có quan hệ với Hạ ma đầu?
Trong lòng Thi Thanh Trạch tò mò ૮ɦếƭ đi được, nhưng không có cam đảm trực tiếp mở miệng hỏi, chỉ có thể đoán lung tung ở trong lòng.
« Qua đây ngồi. » Hạ Vũ nói xong, liền trực tiếp chen vào chút khe hở giữa hai người, ngồi xuống, Thi Thanh Trạch tự động xê dịch ௱ôЛƓ sang bên cạnh.
« Ôi chao —— anh… » Kỷ Hàn nhìn người đột nhiên chen vào giữa, lập tức xoay chuyển, cách ai đó mặt đen khẽ đẩy đẩy Thi Thanh Trạch vào chỗ ૮ɦếƭ : « Thanh Trạch, tối nay muốn ở lại không ? »
Thi Thanh Trạch thiếu chút nữa không thở được : « Anh… » Sẽ ૮ɦếƭ, anh ta tuyệt đối sẽ ૮ɦếƭ ! Sau lưng Thi Thanh Trạch tuôn đầy mồ hôi lạnh.
« Cậu thường xuyên ngủ lại đây ? » Thanh âm của cảnh quan Hạ gió êm sóng lặng. Nhưng nghe ở trong tai Thi Thanh Trạch, càng giống như một loại yên bình trước bão táp hơn.
“Tôi… A —— “
« Đúng vậy ! » Kỷ Hàn vươn tay, từ phía sau hung hăng đánh Thi Thanh Trạch.
« Vâng… Đúng vậy. » Thi Thanh Trạch kiên trì sửa lại miệng, nháy mắt cảm thấy nhiệt độ bên phải đột ngột giảm xuống, đông lạnh anh ta cảm thấy hơn phân nửa thân mình đều tê liệt : «Thỉnh…. Thỉnh thoảng thôi! » Đừng nói anh ta hèn, gặp phải sát thần như họ Hạ, dù là người mạnh mẽ cũng sẽ héo.
« Ở lại làm gì ? »
“Làm…”
« Đương nhiên làm chuyện ai cũng làm ! »
« Khụ khụ khụ ——» Thi Thanh Trạch trực tiếp bị sặc nước miếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn người phụ nữ không biết giữ miệng. Cô… Cô thật sự dám nói.
Rõ ràng là ba người cùng nhau chơi điện tử. Một trong những sở thích của Thi công tử là chơi điện tử, nhưng vẫn khó tìm đối thủ, cao thủ thì luôn tịch mịch, mãi đến khi gặp hai mẹ con họ Kỷ, cái gọi là rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, chơi điện tử gặp phải cao thủ thì mấy đêm cũng không đủ.
Vì thế, hễ có thời gian rảnh, Thi công tử sẽ chui vào đây, cùng hai mẹ con họ Kỷ đại chiến 300 hồi, có đôi khi chơi suốt đêm, tùy tiện ngã đầu lên sofa ngủ vừa cảm thấy cũng là chuyện bình thường.
Nhưng… Nhưng chuyện bình thường như vậy đến miệng cô, sao toàn sai lệch như vậy, còn Ϧóþ méo như vậy làm cho người ta nghĩ mơ màng.
Sau một trận làm cho Thi Thanh Trạch trầm mặc hít thở không thông, Hạ Vũ rốt cục mở miệng, tuyên án hình phạt của anh ta.
“Về sau đừng đến đây.”
Một câu thực bình tĩnh, nghe vào tai Thi Thanh Trạch đã có cảm giác một loại mệnh lệnh không thể trái kháng.
« Vâng… » Thi Thanh Trạch ngoan giống như con chó.
« Anh dựa vào cái gì bắt anh ta đừng đến. » Kỷ Hàn cũng không thích : « Đây là nhà của tôi, tôi hoan nghênh anh ta đến. »
« Dựa vào cái gì? » Giọng điệu của Hạ Vũ thì lại khác, nhìn cô : « Em hỏi anh dựa vào cái gì ? »
“Đúng!” Dựa vào cái gì? Còn đương nhiên như vậy.
“Thật sự muốn anh nói?”
“Nói!”Phải cho cô một lý do đầy đủ.
Không biết làm sao, Thi Thanh Trạch từ giọng nói cứng ngắc kia của anh ta, nghe ra chút hương vị trêu chọc ? Trêu chọc cùng Hạ Vũ hoàn toàn không kết hợp được với nhau, là anh ta nhìn nhầm đúng không?
« Vậy còn anh ta? » Anh nhìn thân dưới của Thi công tử bên cạnh.
“Không cần, người một nhà!”
Thi Thanh Trạch lựa chọn trầm mặc, cố gắng làm cảm giác tồn tại của mình giảm đến hàng thấp nhất, Tuy rằng anh ta rất sợ, nhưng… Anh ta cũng thật tình ngạc nhiên, Hạ Vũ vì lý do gì —— hoặc nói Hạ ma đâu cùng Tiểu Hàn Hàn xảy ra chuyện gì.
« Em định không phụ trách sao ? » Hạ Vũ hỏi lại anh ta.
« Gì ? Phụ trách ? » Với ai ? Phụ trách cái gì ?
« Em đoạt đêm đầu tiên của anh… »
…
« Mẹ kiếp ! »
Ngừng ba giây, Kỷ Hàn mới phản ứng lại, từ trên sofa bật dậy, không dám tin nhìn người đàn ông kia bình tĩnh trần thuật.
Anh, anh, anh, anh… Nói cái gì!
“Tôi ngất!”
Thi Thanh Trạch cũng lại gần, cả người từ trên sofa ngã ngồi xuống.
Lý do này… Đủ mạnh.