Cha con gặp mặt lần đầuLúc về không gấp rút như lúc đi, lão Khản cũng giảm tốc độ xuống một chút, hơn ba giờ sau, vừa xuống máy bay, Kỷ Hàn lập tức tránh sang bên mở di động gọi cho con.
Người ta thường nói, lúc xúi quẩy, thì uống nước cũng dắt răng. Cảm giác của Kỷ Hàn lúc này quả là như vậy, đúng thời điểm mấu chốt, đầu dây bên kia mãi không thấy ai trả lời, chỉ có tiếng “Tút —– tút —– tút —–” vang lên bên tai, càng nghe càng thấy nhức đầu. Lúc cấp bách thế này, thằng nhỏ kia lại chạy đâu mất rồi.
“Kỷ Hàn —– đi thôi —–”
Ở bên kia, đám người Hắc Tử đã giam Mặc Hoa Đới Duy lại, đi tới chỗ cô.
“Khốn!” Tiếng tút trong điện thoại làm cô nóng hết cả ruột, bốn người Hắc Tử đã lên xe chờ cô, lão Khản còn phải ở lại chỉ đạo chút chuyện cho học viên thành ra không cùng đi được.
Cô vẫn không từ bỏ ý định gọi lại lần nữa, vẫn chẳng có ai bắt máy.
Trời muốn hại cô! Trời muốn hại cô!
Kỷ Hàn mang theo tâm trạng băng giá khốn quẫn lên xe, theo bọn họ lên đường về nhà. Giờ chỉ có thể cầu nguyện, tâm tình Duệ ca hôm nay tốt đẹp, tới nhà bạn cùng lớp chơi. Trên đường đi, Kỷ Hàn còn nói muốn vòng qua siêu thị mua chút đồ ăn hòng kéo dài thời gian, nhưng cái gì đến thì cũng sẽ đến, Hắc Tử dùng kĩ thuật lái xe đẳng cấp, luồn lách giữa dòng xe cộ bằng một tốc độ cực nhanh, khiến Kỷ Hàn mấy lần muốn lôi cậu ta về cục cảnh sát tiến hành kiểm tra xem có phải cậu ta vừa chơi thuốc không.
Khoảng cách ngày càng được rút ngắn, Kỷ Hàn càng thấy thêm thắt ruột thắt gan. Đã nhiều năm trôi qua, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày hai cha con gặp mặt nhau.
Trộm liếc Hạ Vũ ngồi bên cạnh một cái, chẳng ngờ anh cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, Kỷ Hàn ngượng ngùng nở nụ cười, xấu hổ thu hồi tầm mắt, quay đầu sang một bên, ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp phía bên ngoài.
Điều may mắn duy nhất của cô lúc này là, tướng mạo Duệ ca đến 80% là di truyền từ cô, cái này coi như chút vận may le lói trong nỗi niềm bất hạnh vậy. Kỷ Hàn bắt đầu noi theo tấm gương đạo đức của AQ, tự an ủi chính mình.
Hạ Vũ đương nhiên không nhận thấy được điểm bất thường nơi Kỷ Hàn, cùng lắm anh cũng chỉ đoán được việc Kỷ Hàn hành xử khác thường có liên quan tới gã trai ăn bám cô nuôi ở nhà kia, mà lại chẳng thể nào đoán được cậu trai ăn bám kia lại có liên quan tới mình.
Anh nghĩ, Kỷ Hàn vì muốn che chở cho người đàn ông kia nên mới từ chối không cho bọn họ tới nhà, cũng có thể người đàn ông kia không đối xử tốt với cô như những gì người khác nói. . . . . . Tóm lại ngẫm ngợi đủ thứ, mà chẳng luận ra được gì.
Xe dừng lại phía ngoài tòa nhà, bốn nam một nữ đi chung với nhau trông rất là bắt mắt, lập tức thu hút không ít ánh nhìn. Vốn làm một bà mẹ đơn thân đã tạo đề tài ngồi lê đôi mách cho các bà các thím, việc cha đẻ của cậu bé xinh trai nhà họ Kỷ kia là ai luôn là chủ đề bí ẩn được đám phụ nữ nhắc tới mỗi lúc rảnh rỗi, hơn thế ngày thường một vài hành động thiếu đứng đắn của Kỷ Hàn với mấy tên đồng nghiệp khác phái luôn kề vai sát cánh bên mình cũng bị không ít người nhìn thấy, nên trong mắt vài bác gái, Kỷ Hàn là một người phụ nữ sinh hoạt cá nhân thiếu đứng đắn, mà có thể sinh hạ được đứa con ưu tú như Kỷ Duệ, đúng như người đời vẫn bảo: mẹ cú con công, chó ngáp phải ruồi!
Nhớ hồi Kỷ Hàn mới chuyển tới, cũng có không ít bác gái nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho cô, kết quả là giới thiệu mười người thì hỏng chín người, mà người duy nhất còn lại kia là một người không thích phụ nữ chỉ thích đàn ông, thế là cô với đối phương trở thành chị em tốt.
Nên khi Kỷ Hàn dẫn bốn người đàn ông về, lập tức bị đám phụ nữ hăng hái vây xem, đứng ngoài nhìn vào còn chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán sôi nổi.
Người này nói: “Lại đổi đàn ông.”
Người kia đáp: “Đúng rồi! Dăm ba bữa lại mang một người đàn ông khác về nhà, cũng chẳng nhớ trong nhà còn có trẻ con nữa!” Đúng là không biết liêm sỉ, không đáng mặt phụ nữ.
“Xuỵt —– be bé cái miệng thôi. Người ta là cảnh sát đấy.” Ba người phụ nữ người tung người hứng trên sân khấu: “Thật là trơ tráo!”
“Cảnh sát thì sao chứ.” Bốn người phụ nữ là đủ hợp thành một vở kịch truyền hình: “Cảnh sát cũng đâu có thể tùy tiện bắt người. . . . . . Con gái tôi nói nhá, đầu năm nay cảnh sát bẩn cũng đầy ra đấy, hiểu luật mà vẫn phạm luật như thường.”
Kỷ Hàn rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài. Mấy bác gái kia ơi, các người có muốn tám chuyện thì chí ít cũng đợi cô dẫn người vào nhà đã chứ, đóng cửa lại rồi các người tha hồ mà bàn tán.
“Đương nhiên trước tiên phải hiểu luật, thì sau đấy mới phạm luật được chứ.” Lại thêm một tiếng nói tham gia bàn luận: “Như vậy mới có thể lách luật, nhằm vào lỗ hổng của luật pháp mới không bị tóm.”
“Đúng vậy đúng vậy, con gái tôi cũng nói thế. . . . . . thế. . . . . .” Giọng nói này sao nghe quen tai vậy.
Chất giọng hôm nay thơ ngây thật đấy. . . . . .
Khóe miệng Kỷ Hàn co rút, giọng nói ngây thơ cụ làm cô nổi cả da gà, tóc lông dựng đứng ấy còn có thể là của ai đây, con cô sinh ra nên cô hiểu rõ nhất: Duệ ca đang rất tức giận, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Bốn bác gái cúi đầu nhìn, mới để ý thấy cậu nhóc kia không biết đã tới từ bao giờ, chuyện này cũng thật xấu hổ, đã nói xấu mẹ người ta, còn bị bắt ngay tại trận.
Kỷ Duệ chớp chớp đôi mắt hồn nhiên, chu cái miệng nhỏ đỏ hồng, ngây thơ nói: “Cháu chào các bà. . . . . .”
Sắc mặt bốn bác gái cùng tối sầm lại, bà. . . . . . Bọn họ cũng mới ngấp nghé bốn mươi, cùng lắm thì gọi là bác thôi chứ.
“Bà Vương, lần trước bà bảo với cháu bà Trương là người phụ nữ đanh đá, nên chồng bà ấy mới đi ra ngoài tìm người khác. . . . . .” Chỉ một câu nói mà thành công biến câu chuyện tán nhảm về Kỷ Hàn thành xác định lại tình hữu nghị, hai người đều biến sắc, quan hệ liên minh tan vỡ, cậu còn vô tội hỏi người ngoài cuộc: “Bà Lý, người đàn bà đanh đá nghĩa là gì?”
Bác gái nhà họ Lý nhìn hai người ở bên cạnh đã mở miệng mắng chửi nhau, lại nhìn sang bộ dạng đáng yêu của cậu bé nhà họ Kỷ, chỉ cảm thấy run sợ trong lòng, vỗ vỗ người hai bác gái kia, khuyên mỗi người một câu, rồi hỏa tốc ly khai hiện trường.
Hừ! …Cái bà nhiều chuyện này. Kỷ Duệ thu mắt, dời sự chú ý sang đám người một nữ bốn nam đứng cách đó không xa, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Hạ Vũ, nhưng cũng chỉ chớp nhoáng lại dời đi, bắt gặp ánh mắt của Kỷ Hàn.
Là người ấy sao? Cậu không tiếng động nhếch lông mày hỏi Kỷ Hàn.
Kỷ Hàn cũng không tiếng động đáp lại cậu: Duệ ca, đừng phá rối.
Thật là, sợ cái gì chứ, có thể xảy ra chuyện gì được.
Mi mày Kỷ Duệ âm thầm khẽ nhếch lên, bộ dạng ấy có vài phần rất giống Hạ Vũ, thế rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng như nở hoa, sáng lạn tới mức khiến Kỷ Hàn cảm thấy khoảng không trước mắt như tối sầm lại. . . . .
F*ck! Con quỷ nhỏ này định làm gì vậy?
Bỗng ngay sau đó, bên tai vang lên một tiếng gọi ngọt ngào dễ thương. . . . . .
“Mẹẹẹ ~” tiếng nói đáng yêu gợn sóng nhấp nhô, kéo dài không dứt.
Má ơi —–
Kỷ Hàn rất muốn ૮ɦếƭ.
“Mẹ ~ người ta nhớ mẹ lắm ấy ~”
Phiên bản Duệ ca đáng yêu, tuyệt đối không phải thứ người thường có thể chống chịu, Kỷ Hàn trừng mắt giang tay ra, chạy ✓út về phía con trai.
“Mẹ ~ ôm người ta một cái ~”
Duệ ca đã có lệnh, nào dám không nghe. Kỷ Hàn ngoan ngoãn bế Kỷ Duệ lên, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu, đừng có hơi tí lại “Người ta”, cô nghe mà nổi da gà.
Xét theo một khía cạnh nào đó, thì tính lưu manh của Kỷ Hàn là do Kỷ Duệ nuông chiều mà ra, nhưng tính cách quái đản của Kỷ Duệ chẳng phải cũng đều do Kỷ Hàn cưng nựng mà ra đó sao, hai mẹ con nhà này đúng là chẳng ra sao.
“Mẹ, bốn chú này là. . . . . .”
Hạ Vũ nhìn chằm chằm bé trai trông rất giống Kỷ Hàn đang nép trong lòng cô, mãi mà không thể dựng dậy tinh thần.
Con trai. . . . . .Cô ấy. . . . . .Cô ấy đã kết hôn. . . . . .
*****
ҨЦầЛ ŁóŤ, dâng hương“Bọn họ là đồng nghiệp của mẹ.” Kỷ Hàn rất phối hợp phô bày bản mặt mẹ hiền chói lóa.
Không hổ là con cô, được chân truyền khả năng diễn xuất của cô, tuy cô nhìn mà thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng mà cử chỉ biểu hiện này của Duệ ca, trong mắt những người khác, là rất bình thường: ánh mắt thơ ngây, dáng vẻ vừa tò mò lại vừa xen lẫn chút ngượng nghịu (A, thì ra trong người Duệ ca cũng có tế bào ngượng nghịu), diễn cực chuẩn phản ứng của một bé trai khi gặp người lạ. . . . . .
“Kỉ Tiểu Hàn, mẹ hâm à.” Đột nhiên lại đưa đám đàn ông này về mà làm gì? May mà cậu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng!
Nhìn ánh mắt của cô, có thể thấy lúc này trong lòng cô đang tự đắc vô cùng.
Đương lúc Kỷ Hàn đang dạt dào đắc ý, Kỷ Duệ ghé tới bên tai cô, dùng âm lượng chỉ cô nghe được dội cho cô một chậu nước lạnh.
Ngẫm lại hơn hai mươi năm sống trên đời của Kỉ Tiểu Hàn cô, người có thể khiến cô cảm thấy tự cao tự đại, cũng chỉ có Kỷ Duệ. Ai —– cậu thật là đấng cứu thế của Kỉ Tiểu Hàn, Kỷ Duệ tự thấy phục bản thân vô cùng.
Lại xét theo cái sự phục ấy, ai dám nói hai người bọn họ không phải là mẹ con chứ? Đừng có mà chỉ nhìn vào tướng mạo, Kỷ Duệ di truyền từ Kỷ Hàn tới tám phần, người sáng suốt vừa thấy, đã biết bọn họ là mẹ con —– đương nhiên, có đôi khi sẽ bị nhầm thành chị em, nhưng lúc ấy Kỷ Hàn sẽ tự cho là do mình trẻ trung xinh đẹp, mà Kỷ Duệ thì luôn nhằm lúc ấy phán cho một câu: mẹ trẻ Kỉ, người ta là dựa vào chỉ số thông minh của mẹ để đoán tuổi mẹ —– ngụ ý là chính chỉ số thông minh của mẹ đã hạ thấp số tuổi của mẹ đấy.
Trở lại vấn đề hiện nay, sự xuất hiện của Kỷ Duệ không thể nghi ngờ hệt y một quả bom rơi xuống, trực tiếp khiến thần kinh mấy người có mặt ở đây oành oành nổ vang. Không chỉ mỗi Hạ Vũ há hốc mồm, mà Trầm Sùng với Tiểu Bạch cũng thẫn thờ: Thế này là thế nào? Hạ Vũ lại đi thích người đã có chồng.
Chỉ có đồ não phẳng Hắc Tử là chẳng nhận thấy điều gì khác thường.
“Oa, khốn thật, đồng chí Kỉ, thật không ngờ con chị đã lớn vậy rồi.” hắc Tử bước tới, ôm lấy Kỷ Duệ, cho cậu ngồi lên vai: “Cậu bé, mấy tuổi rồi?”
Vấn đề vừa được đưa ra, ánh mắt Hạ Vũ sáng lên mấy phần, nhìn chằm chằm Kỷ Duệ, trong lòng có một sự chờ mong đến khó hiểu.
Kỷ Duệ ngây thơ giơ ngón cái với ngón út xinh xinh ra: “Năm nay sáu tuổi.”
Sáu tuổi.
Lòng Hạ Vũ trống rỗng, ánh mắt cũng ảm đạm, thời gian không trùng khớp.
Kỷ Hàn nhẹ thở phào, rồi thầm tự mắng mình lo lắng vu vơ, Duệ ca tinh quái là thế sao có thể xảy ra sự cố gì được. Sắp xếp lại suy nghĩ, cô nhận lại Kỷ Duệ từ trong tay Hắc Tử: “Đi thôi, vào nhà rồi nói. . . . . .”
Cô mở cửa ra, dẫn mọi người vào nhà, vừa qua cửa, cô liền ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Lúc trước cứ băn khoăn mãi về chuyện con trai, kết quả lại bỏ sót chi tiết trọng yếu nhất.
Chỗ của cô, hoàn toàn không có dấu tích của đàn ông!
“Các chú ơi, đổi giày đi ạ.”
Kỷ Hàn há hốc mồm nhìn Kỷ Duệ lôi từ trong tủ giày bên cạnh ra bốn đôi dép đi trong nhà, nhìn qua đã biết đấy là của đàn ông, mang tới trước mặt cho bọn họ đổi dép.
Cô nhớ là trong nhà làm gì có dép lê đàn ông đâu.
Nhận thấy sự hoài nghi của cô, Kỷ Duệ lén tặng cô một ánh mắt đầy đắc ý, cứ chờ mà xem, trò hay còn ở phía sau mà. Hôm nay cậu lo lắng bận rộn chạy đi chạy lại cả ngày, mới có thể dàn xếp sơ sơ được thế này.
Kỷ Hàn bước vào, phát hiện trong phòng có thêm mấy thứ đồ nhỏ nhặt —– trong cái gạt tàn thuốc có mẩu đầu lọc thuốc lá đã cháy rụi, cái bật lửa đặt ở một bên, trên bàn trà có vài quyển tạm chí đàn ông hay xem nằm chỏng chơ hỗn độn, trên lưng ghế sô pha không biết mọc ra từ đâu một chiếc áo khoác nam, càng kì lạ hơn chính là. . . . . . Ngoài ban công, tự dưng lại có hai chiếc quần siệp nam hứng gió bay phất phơ, hết sức đáng chú ý. . . . . . . Tóm lại, thoạt nhìn thì trông không có vẻ gì là cố ý, nhưng lại không có chỗ nào không phơi bày ra trước mắt người khác một điều: trong nhà có dấu tích đàn ông.
Khóe miệng Kỷ Hàn mạnh mẽ giật giật, đúng là con quỷ nhỏ này thành tinh rồi!
“Chẹp chẹp —– đồng chí Kỷ Hàn. . . . . . .” Hắc Tử đột nhiên chép miệng ra tiếng, lôi một vật dưới chỗ mình đặt ௱ôЛƓ ngồi ra phô trước mặt mọi người: “Thứ này không thể ném lung tung nha —–”
Lúc này Kỷ Hàn mới chỉ kịp phản ứng với mấy chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ ngoài ban công, vừa lấy lại tinh thần đã thấy thứ trong tay Hắc Tử, chân cẳng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ tại chỗ.
“F*CK!” Tên oắt kia, sao cả thứ này cũng mang ra: “Trả lại cho tôi —–” Kỷ Hàn kiên quyết giằng lại thứ đồ trong tay Hắc Tử kia, trực tiếp quẳng vào thùng rác bên cạnh.
“Durex cơ đấy, lại còn vị hoa quả, hoa văn xoắn ốc nữa chứ.” Hắc Tử chẳng mấy khi có được cơ hội đâm chọc người ta, nào còn để tâm tới ba cái chuyện nam nữ khác biệt: “Chị trông vậy mà không ngờ lại là người mãnh liệt thế.”
Kỷ Hàn đầu đầy vạch đen, cộng thêm hai luồng ánh mắt nóng rực đang áp sát trên lưng cô, theo góc độ kia mà phán đoán, chủ nhân của ánh mắt ấy không phải ai khác, chính là Hạ Vũ.
Có người còn cố tình tỏ ra mình chơi chưa thấy đã!
“Chú ơi, Durex là gì ạ?” Giọng nói ngây thơ kết hợp với chủ đề người lớn tạo nên một sự đối lập thấy rõ, tên oắt kia hiển nhiên cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ thú vị, bỏ thêm một câu: “Mẹ ơi, vị hoa quả đấy có ăn được không?”
“Hự —–”
Kỷ Hàn nghe thấy tiếng mình hít khí, con quỷ nhỏ này muốn chơi ૮ɦếƭ cô đây mà.
Hắc Tử vui vẻ giải đáp thắc mắc của thiên thần nhỏ, ra chiều thầy giáo giảng giải thánh hiền: “Cậu bé, để chú nói cho cháu biết. Durex là thứ bóng hơi Ϧóþ ૮ɦếƭ hàng triệu sinh mệnh bé nhỏ. . . . . .”
“Hắc Tử, ông lớn nhà cậu đừng có dạy hư con tôi!” Còn có một câu khác nữa: thằng oắt ấy sao còn phải đến lượt cậu dạy!
Kỷ Hàn đã xấu hổ lại càng xấu hổ. Nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ như thế, toàn bộ đều do tên nhóc này ban tặng: “Tiểu Duệ, đi rót nước cho các chú đi.”
“Dạ!” Kỷ Duệ vâng lời đi vào bếp.
Kỷ Hàn thu dọn tạp chí bày trên bàn trà: “Mọi người cứ ngồi đây đã, tôi đi thay quần áo, rồi sẽ nấu cơm.”
Nhanh chóng quay về phòng ngủ thay bộ quần áo mặc ở nhà rồi đi ra, liền thấy Kỷ Duệ ngồi trên ghế sô pha, không biết đang nói chuyện gì với Hạ Vũ, vừa trông thấy cô, tầm mắt mọi người liền ầm ầm phóng về phía ấy.
Sao. . . . . . làm sao vậy? Ánh mắt kia là thế nào?
Kỷ Hàn bước tới, nhận cốc nước Hắc tử đưa cho, chẳng hiểu ưu thương trong mắt cậu ta là từ đâu mà có.
“Nén bi thương!” Hắc Tử vỗ vỗ vai cô, không hiểu sao lại cho một câu như vậy, rồi tiếp tục tập trung vào việc xem TV của mình, Kỷ Hàn nhìn nội dung đang phát trên TV, nhất thời lẳng lặng nhìn trời —– phim hoạt hình.
“Hắc Tử, cậu nói vậy là sao?” Nén bi thương gì chứ?
“Chúng tôi biết hết cả rồi.” Tiểu Bạch nói một câu như vậy.
Biết cái gì? Sao cô lại không biết nhỉ. Kỷ Hàn khó hiểu, quay sang nhìn Hạ Vũ, thấy anh nhíu mày.
Không cần nghĩ cũng biết, đầy sỏ gây ra chắc chắc là con quỷ nhỏ kia.
Kỷ Hàn nhìn cậu con trai đang yên lặng không nói, hy vọng nó có thể giải thích rõ ràng cho mình. Dưới ánh mắt của cô, Kỷ Duệ ngẩng đầu một góc 45 độ, phô ra bản mặt đau thương ngập tràn, nói một câu: “Mẹ ơi, hôm nay chúng ta về nhà, còn chưa thắp hương cho cha. . . . . .”
“Phụt —–”
Bao nhiêu nước Kỷ Hàn uống vào miệng, đều phọt ra như thế.