Đi, đến nhà Kỷ Hàn nào!Edit: Ckun
Tầm mắt Hạ Vũ dừng lại trên người bọn họ một giây, rồi thu ánh mắt lại, nhìn về phía Kỷ Hàn ra hiệu cho cô, hai người đi lướt qua hai gã áo đen không thèm nói lời nào.
“Tiên sinh, xin hãy đi theo chúng tôi một chuyến. . . . . .” Hứng chịu cảm giác bị coi khinh như vậy, khiến trong lòng hai người có chút chẳng ra sao, kìm nén nỗi khó chịu trong lòng, vội đuổi theo mở miệng mời thêm lần nữa.
“Ôi —– hai anh gì ơi,” Tiểu Bạch xử lí xong mọi chuyện liền đi tới, đuổi theo phía sau, vỗ vai gọi hai người bọn họ lại: “Cho tôi hỏi. . . . . .”
Hai người kia phản xạ có điều kiện đứng lại quay đầu nhìn cậu, Tiểu Bạch lục lọi trên người mình một hồi, tìm kiếm qua loa, miệng lẩm bẩm: “Tôi muốn hỏi tới chỗ đó phải đi thế nào. . . . . . A, sao lại không thấy nhỉ. . . . . . Để tôi tìm xem. . . . . . Hình như mất rồi, ngại quá, làm phiền hai người rồi.” Nói đoạn, rời đi không thèm quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Chỉ trễ mất vài giây đồng hồ thế thôi, lúc hai người quay đầu lại, đã sớm không thấy bóng dáng Hạ Vũ với Kỷ Hàn đâu, lúc này mới ý thức được mình bị lừa, quay đầu lại tìm Tiểu Bạch, nhưng làm gì còn ở đó nữa đâu mà tìm? Cũng chỉ vì một khắc sao nhãng, hai người vẫn chưa từ bỏ ý định, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng vẫn vô ích, bởi vì đã được dặn rõ, đây là việc tư, bọn họ cũng không thể cho nhân viên của sân bay đóng cửa ngăn người ta ra vào được, cho dù bọn họ có làm như vậy, với bản lĩnh của Hạ Vũ, rời khỏi đây cũng đâu có gì khó?
Ba người Hạ Vũ rời khỏi sân bay, chặn một chiếc tắc xi rời khỏi sân bay đi tới khoảng đất trống cách đó không xa, lão Khản và Hắc Tử đã chờ sẵn ở đó, ba người cùng lên máy bay. Lúc về không vội như lúc đi, tâm tình cả nhóm cũng thả lỏng không ít, tùy ý chuyện trò trêu chọc nhau, nhìn những cử chỉ và hành động ấy, không khó để thấy tình nghĩa nồng hậu giữa bọn họ.
“Lần này trở về, tôi có thể nghỉ ngơi được rồi.” Hắc Tử duỗi người thư giãn gân cốt, tựa lưng vào ghế ngồi: “Đi về trước tiên phải lấp đầy cái bụng.” Liên tiếp thi hành hai nhiệm vụ, lúc này cậu ta cảm thấy mình có thể ăn hết nguyên một cái đầu bò ấy chứ.
“Ha ha, ăn với uống, cái đồ đại ngốc nhà cậu cả ngày chỉ biết có ăn thôi.” Tiểu Bạch ngồi phía sau Hắc Tử, nhấc hai chân lên vắt ngang qua lưng cậu ta. Hắc Tử vừa quay đầu định cãi lại, thì cả mặt đã trực tiếp thân mật hứng nguyên vết giày Tiểu Bạch.
“Ông nội nhà cậu! Tên nhóc kia, cậu không cần hai cái chân này nữa chứ gì.” Hắc Tử nổi giận, lấy súng ra quơ loạn: “Mọi người tránh ra, xem tôi bắn nổ cúc hoa thằng oắt này đây.” (Ở đây chơi chữ nè, gốc là “bạo cúc hoa”, bạn nào đọc đam mỹ chắc chắn hiểu nghĩa là gì rồi đúng không, nhưng đi với súng lại có nghĩa ‘bắn nổ’ =))) thâm thúy ghê)
“Móa!” Lão Khản điều khiển máy bay ở phía trước, không trông thấy hai người bọn họ, trực tiếp giơ ngón giữa lên: “Con mẹ nó tên oắt Hắc Tử kia, cậu không muốn sống nữa hả. Muốn đánh nhau thì đợi lát nữa máy bay hạ cánh rồi tha hồ mà đánh, muốn bắn muốn Gi*t gì tùy các cậu. Làm xây xước máy bay của ông đây, ông trực tiếp đánh cho “cậu nhỏ” của các cậu thành tổ ong vò vẽ.”
Hắc Tử vừa thấy tình thế có vẻ bất lợi cho mình, yếu không địch được mạnh, vội tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài. . . . . . Hạ đội trưởng với Trầm đội phó, cậu ta không cậy nhờ được, chỉ còn mình Kỷ Hàn.
“Chị Hàn, chị xem cái đám cầm thù này này,” nói đoạn, tấm thân cường tráng còn vươn qua dựa vào người Kỷ Hàn, ra chiều chim nhỏ khép nép: “Chỉ biết bắt nạt người bé bỏng yếu ớt thôi.”
Quả là trơ tráo!
Một tên thân cao mét tám, không biết xấu hổ tự nhận mình “bé bỏng yếu ớt”, bọn họ nghe mà thấy xấu hổ thay.
Vẫn là Kỷ Hàn bình tĩnh, thản nhiên xoa xoa đầu chó gác lên vai mình: “Không sao đâu, cậu cứ cắn trả là được mà.”
Khóe miệng Hắc Tử giật giật, giọng điệu này sao nghe giống bảo chó thế, xem ra xin giúp đỡ đã trở nên vông vọng. Hắc Tử lập tức thu hồi vẻ mặt cô dâu nhỏ kia lại, đổi sang ngữ điệu nghiêm nghị, vỗ vai Kỷ Hàn: “Này —– đồng chí Kỷ Hàn.”
“Có chuyện gì.”
“Nhìn chị thế này. . . . . .” Nói đoạn, còn quét mắt nhìn cô vài cái: “Chắc không biết nấu cơm đâu nhỉ.”
“Tôi nhổ vào ——” Kỷ Hàn không khách khí xúc xiểng vẻ mặt kia của cậu ta: “Lúc bà đây học nấu cơm, cậu vẫn còn đang nghịch đất nhá.” Nghĩ đến tài năng nấu ăn của Duệ ca là di truyền từ mình mà ra, con hơn ‘mẹ’ là nhà có phúc, cô cảm thấy vui mừng lắm thay!
“Hê hê hê! Tốt quá. . . . . .” Hắc Tử cười xấu: “Hôm nay chúng tôi đúng là được mở mang kiến thức.”
“Ờ cứ coi là vậy đi.” Làm sao nào? Chẳng lẽ còn phải thu tiền học phí nữa à?
“Hê hê hê. . . . . .” Hắc Tử bá cổ cô: “Vậy có phải chị nên thể hiện chút. . . . . .Bữa cơm này liền để chị mời, chị nói chị nấu hăn giỏi, thế nấu một bữa ăn thử xem nào ha ha ha. Là con la hay con ngựa, phải chạy ra xem mới biết được.”
Trầm Sùng nhìn Hạ Vũ ngồi bên cạnh im lặng không nói tiếng nào, nhớ tới hộp cơm trong văn phòng kia, đảo mắt nhìn mấy lượt, cũng góp một câu: “Đề nghị của Hắc Tử quả không tồi, cứ qua chỗ cô ăn một bữa đi, Kỷ Hàn.”
“Không. . . . . . .”
“Không cái gì mà không!” Hắc Tử ςướק lời cô: “Đừng rề rà nữa, cứ quyết như vậy đi. Đợi lát nữa chúng tôi sẽ trực tiếp tới chỗ chị, chị nấu cho chúng tôi ăn. Nấu không ngon chúng tôi cũng không ghét bỏ gì đâu, dù sao mọi người cũng quen biết cả rồi, đúng không!”
Ai tới lôi cổ cái tên này đi dùm đi, cô hoàn toàn bị ép phải lên Lương Sơn, đồng ý tức là đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý. Cô nghĩ nếu cô có từ chối, thì Hắc Tử cũng chẳng tiếp nhận lời từ chối của cô đâu, sau đó bám đuôi cô về nhà cùng nhau ăn ăn uống uống.
Làm sao bây giờ?
Kỷ Hàn đưa mắt nhìn người đàn ông vẫn luôn lặng im không nói ở một bên: “Cảnh sát Hạ bận rộn như vậy, hằn là không có thì giờ. . . . . .” Đừng đến, anh đừng đến, đừng có đến! Kỷ Hàn gào thét trong lòng!
Còn chưa dứt lời, Hạ Vũ đã đưa ra đáp án: “Không, tôi đi!”
Anh ta nói cái gì?
Anh ta. . . . . .Anh ta nói gì cơ?
Nụ cười bên khóe miệng Kỷ Hàn có chút vặn vẹo, nhất định là cô nghe lầm: “Hả. Anh không đến đúng không!” Đúng rồi, anh ta nói là: tôi không đi. Anh ta sắp xếp sai trình tự câu chữ rồi.
Hạ Vũ nhíu mày, khẳng định chắc chắn một lần nữa, rành mạch lần lượt nói: “Tôi cũng sẽ cùng đi!” Anh phải đi xem xem, cái gã trai ăn bám kia rốt cuộc đẹp xấu thế nào. Xem hắn có thật sự đối xử tối với cô như vậy không. . . . . .
“Anh đến mà làm gì!” Kỷ Hàn trừng mắt: “Anh không phải chỉ ăn cơm nhà thôi sao?” Là vì phải ăn cùng Tiểu Tĩnh, không muốn để Tiểu Tĩnh ăn cơm một mình.
Hạ Vũ bình tĩnh liếc nhìn cô một cái: “Không phải!”
Không phải gì cơ?
Kỷ Hàn sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại! Không được, bây giờ cô biết xử lý sao với đứa nhỏ trong nhà đây, nếu Hạ Vũ cùng đến, chạm mặt Duệ ca. . . . . .
Cứt thật! Sớm biết thế này thì ngày đó đã chẳng tâm sự với Duệ ca vụ chuyện xưa ấy! Xét theo cá tính của tiểu tử kia. . . . . . Còn cả năng lực của Hạ Vũ nữa, chỉ nghĩ thôi Kỷ Hàn đã cảm thấy có chút ớn lạnh.
“Một lời đã định!” Đại Boss chốt hạ một câu, tuyên đọc bản án, quyết định ăn cơm tại nhà Kỷ Hàn, từ đầu tới cuối chưa từng tham khảo ý kiến chủ nhà là cô. . . . . . Không, là có tham khảo, sau đó không thèm tiếp nhận lời từ chối của cô.
Thế này là thế quái nào!
Không được, cô phải báo trước cho Duệ ca, để nó đến nhà bạn cùng lớp hay là tới chỗ Tần Dịch kia ở vài ngày mới được.