Đi làm nhiệm vụBên ngoài, Kỷ Hàn bị ςướק bữa sáng tình yêu mà con trai làm, tức giận ςướק bánh bao của Tần Dịch mà ăn, vừa thấy đạo tặc họ Hạ kia xuất hiện, thiếu chút nữa nghẹn luôn một ngụm bánh bao ở yết hầu.
“Ăn từ từ thôi, không ai ςướק của em đâu.” Hạ Vũ lấy cốc nước bên cạnh đưa cho cô.
Anh ta còn không biết xấu hổ mà nói như vậy?
Không ai ςướק của cô, vậy vừa rồi là ai ςướק bữa sáng của cô!
Kỷ Hàn liếc mắt xem thường: “Đại cảnh sát Hạ à, xin hỏi là lại có chuyện gì?” Khẳng định là không đến vì bánh bao trong tay cô, điểm ấy cô vẫn có thể khẳng định, dù sao anh Duệ nhà cô làm sandwich ngon hơn cái bánh bao khô cằn này nhiều.
“Anh… Anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ.”
Gì?
Kỷ Hàn giật mình, cứ vậy mất một hai giây, lúc phục hồi tinh thần lại, anh đã xoay người đi về văn phòng.
Anh có ý gì, cứ như vậy đến đây nói một câu, sau đó đâu?
Đi làm nhiệm vụ thì đi làm nhiệm vụ, sao lại còn đến nói với cô…
Quốc gia chi tiền không phải để nuôi không bọn họ, đương nhiên sẽ có nhiệm vụ!
Kỷ Hàn nói thầm trong lòng, nhưng… chân cũng không chịu khống chế mà đi theo, từ phía sau chạy lên trước mặt anh đưa tay ngăn anh lại: “Sau đó!”
“Hả?”
“Tôi…” Mày đang làm gì vậy? Ngăn anh ta lại để làm gì? Kỷ Hàn nhìn anh, trong đầu không ngừng thúc giục chính mình tìm cái gì để nói… Thúc giục thúc giục, miệng hé ra, bật ra một câu: “Điểm tâm ăn ngon không?”
Nháy mắt, sắc mặt đại cảnh sát Hạ lại như táo bón, vừa thối vừa cứng nghẹn ra một câu trái lương tâm, trả lời: “Bình thường…”
Anh nói bình thường, Kỷ Hàn nghe được mà cơn tức cũng không còn bình thường!
“Bữa sáng Duệ ca làm…”
Duệ ca?
“Gọi cũng thật quá thân thiết ha!” Nhịn không được, chua chát một câu.
“Hì —— cũng không quá!” Kỷ Hàn không thể không đắc ý: “Không gọi anh thì phải gọi thế nào, đó là chàng trai thôi yêu thương nhất trên thế giới này.”
Nghẹn!
Vừa thật vất vả nuốt xuống một ít tức giận, lại bị lời của cô làm nghẹn thêm!
“Kỷ Hàn, em… em có chút liêm sỉ nào không hả.” Cô gái đơn thuần không rõ việc đời lúc trước đâu rồi?
Liêm sỉ, anh còn dám nói cái này với cô? Chẳng lẽ anh đã quên sao, liêm sỉ và tự tôn của cô đã bị anh dẫm nát, nghiền nát dưới chân từ bảy năm trước rồi.
“Không có!” Kỷ Hàn không chút do dự lắc lắc đầu: “Liêm sỉ của tôi đã rời nhà trốn đi nhiều năm.”
“Em…” Hạ Vũ bị trả lời của cô làm nghẹn: “Anh đi làm nhiệm vụ!” Tiếp tục nói nữa, sẽ khiến anh càng thêm buồn phiền: “Còn nữa…” Mới vừa bước một bước thì ngừng lại, đưa lưng về phía cô cứng rắn nói: “Nếu thích người đó như vậy, nên ở cùng nhau thật tốt, đừng bất cần đời vậy nữa. Nếu gã kia dám khi dễ em, nói cho anh biết…”
“Anh…” Kỷ Hàn bị lời nói của anh dọa hết hồn, ý quan tâm thể hiện rất rõ ràng. Nhưng… Lúc ban đầu không phải anh nói không muốn vượt qua giới hạn sao? Sao lại còn nói những lời này nhiễu loạn cô: “Anh phải đi đâu làm nhiệm vụ?” Biết vấn đề này không phải việc cô nên hỏi. Hành động của Tổ nhiệm vụ đặc biệt, đều giữ bí mật với bên ngoài, cô không nên vi phạm, nhưng mà…
“Myanmar!” Nhưng anh vẫn cho cô đáp án: “Phần tử khủng bố Myanmar bắt cóc một máy bay thương mại, bên trong có đoàn thương nhân của quốc gia chúng ta qua tiến hành đàm phán.” Anh không chỉ nói, còn kể lại chi tiết.
Kỷ Hàn nhìn anh, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Cẩn thận một chút. Tôi biết anh có thể!”
Tôi biết anh có thể!
Những lời này, khiến đường nét lạnh lùng cứng rắn trên mặt Hạ Vũ mềm mại đi một chút: “Ừ. Anh đi đây…”
“Đội trưởng —— “
Hạ Vũ vừa mới dứt lời, cửa phòng làm việc của anh bị mở ra từ bên trong, Trầm Sùng đưa cái đầu ra bên ngoài: “Có tình huống mới.”
Ngay lúc Hạ Vũ ra tìm Kỷ Hàn, Tiểu Bạch và Hắc Tử đã gửi đến tình huống mới nhất ở Myanmar, cấp trên căn cứ vào tình huống mới nhất, ra chỉ thị mới cho nhiệm vụ.
“Chúng ta cần đưa theo một nữ đồng nghiệp biết tiếng Myanmar.” Trầm Sùng nói chỉ thị mới nhất cho anh: “Cấp trên đã chọn được người.”
“Ai?”
“Kỷ Hàn.” Vừa rồi anh mới xem xét tư liệu về Kỷ Hàn, quả thật có chút bản lĩnh, cũng xem như là một nhân tài. Thế sao nhiều năm qua vẫn còn là một tiểu đội trưởng.
“Không được!” Hạ Vũ không chút suy nghĩ liền cự tuyệt chỉ thị này.
“Gì?”
“Chẳng qua là muốn tìm người biết tiếng Myanmar, vào cục cảnh sát bên kia tìm nữ cảnh sát hỗ trợ là được —— “
“Đội trưởng,” Trầm Sùng nhíu mày: “Đây là chỉ thị của cấp trên.” Bọn họ phải làm, chính là phục tùng.
“Xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tóm lại, Kỷ Hàn là không được…”
“Tôi đi ——” cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Kỷ Hàn đứng ở cửa, thái độ kiên quyết: “Nhiệm vụ lần này, tôi có thể cùng đi với các anh.” Không phải cô cố ý nghe lén, chỉ là thính giác của cô hơn người, mà tiếng Hạ Vũ rống lại quá lớn, khiến cô “Không cẩn thận” nghe được.
“Em đang nói bậy bạ gì đó?” Hạ Vũ đi qua, muốn kéo cô ra khỏi phòng.
Kỷ Hàn vòng qua cánh tay đưa ra của anh, đi đến trước mặt Trầm Sùng, vươn tay: “Tôi là Kỷ Hàn, lần đầu hợp tác, xin chỉ bảo nhiều.”
Trầm Sùng rũ mí mắt, trong mắt không giấu nổi sự tò mò về hai người bọn họ, vươn tay nắm lấy: “Trầm Sùng, cùng nhóm với Hạ Vũ, vui vẻ hợp tác nhé.” Tay thật tốt! Trầm Sùng ngạc nhiên, đôi tay này không giống với phụ nữ khác, thô ráp không mềm mại, đốt thứ hai của ngón trỏ và gang bàn tay có vết chai rất thô, đó là căn cứ chính xác cho việc có “tình cảm nồng nàn” với súng.
Cô gái này chính là một nữ cảnh sát nhỏ sao?
Một cảnh sát bình thường, không thể có vết chai vì súng dày như vậy! Chẳng lẽ đội trưởng không phát hiện điều ấy sao? Trầm Sùng hơi nhíu mày vì chút sơ sót nhỏ này của Hạ Vũ.
“Trầm Sùng cậu…” Hạ Vũ tức giận trừng mắt người anh em của mình.
“Cảnh sát Hạ, tôi và anh có quen biết, nhưng anh cũng từng nói, hy vọng trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể cùng làm việc.” Giọng Kỷ Hàn lạnh nhạt, chỉ còn kiểu nói chuyện trong công việc.
Đúng vậy, cô chỉ là muốn cùng làm việc! Trong lòng Kỷ Hàn nói với mình như vậy, không nhìn Hạ Vũ lộ ra sắc mặt khó coi, gật gật đầu với Trầm Sùng: “Cho tôi hai phút, tôi gọi một cú điện thoại!” Cô muốn nói với anh Duệ một tiếng.
Năm phút sau, ba người dưới ánh mắt tò mò của một đống người rời khỏi cục cảnh sát, đến Yangon.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Đến nơiBa người trực tiếp đến một căn cứ quân sự gần nhất. Căn cứ đã chuẩn bị tốt máy bay trước, các sĩ quan thoạt nhìn là có quen biết với Hạ Vũ và Trầm Sùng, ra tiếp đón bọn họ.
“Dù nhảy ở bên trong.” Tiểu sĩ quan trẻ tuổi giao ba cái ba lô đã chuẩn bị cho bọn họ, trong mắt không giấu sùng bái với hai người bọn họ, lúc nhìn đến Kỷ Hàn, cô ta kinh ngạc, sau đó sùng bái trong mắt càng nóng cháy.
Kỷ Hàn bị cô ta nhìn chăm chú thì có chút sợ hãi, nhận ba lô xong liền vội vàng đuổi theo Hạ Vũ cùng Trầm Sùng.
“Ha —— chuẩn bị tốt chưa, anh bạn.” Trên máy bay đã có một phi công, hình như tâm tình có chút kích động.
Hạ Vũ rũ mắt, không nói. Loại vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Lúc nào bọn họ cũng chuẩn bị tốt.
“Ô, thành viên mới?” Anh ta nhìn Kỷ Hàn, hỏi, đồng thời động tác tay vẫn không ngừng, thuần thục khởi động máy bay.
“Kỷ Hàn.” Cô tự giới thiệu.
“Tôi là Hắc Ưng.” Anh ta thuận tiện giới thiệu chính mình: “Đây là Hắc Ưng Hào, máy bay dành riêng do tôi điều khiển.”
Trước kia Hắc Ưng cũng là thành viên của tổ hành động đặc biệt, trong một lần chấp hành nhiệm vụ lại xảy ra sự cố, một chân bị nổ đứt, từ đó, kiếp sống quân nhân của anh cũng phải chấm dứt. Nhưng cấp trên thực tán thưởng kỹ thuật lái máy bay hơn người của anh, đã giữ anh lại quân đội, làm chân giả cho anh, biến anh trở thành huấn luyện viên lái máy bay trong quân đội.
Lần này, bởi vì tình thế khẩn cấp, trong thời gian ngắn nhất phải đến Yangon, cũng chỉ có anh mới có thể làm được. Bởi vì anh giỏi về bay khẩn cấp theo tuyến đường tắt trong không trung nhất.
“Hắc Ưng?” Đây không phải vốn là tên của anh ta chứ.
“Chỉ là biệt danh thôi.” Hắc Ưng giải đáp nghi hoặc trong lòng cô: “Cô cũng có thể gọi tôi là lão Khản.”
Kỷ Hàn liếc qua, nhỏ giọng hỏi: “Còn anh ta? Biệt danh là gì? Mặt đen sao?” Từ nãy đến giờ, mặt đen kia khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Ha ha ha.”
“Phụt ——” Trầm Sùng và Hắc Ưng không khách khí bật cười: “Cô nên sớm xuất hiện một chút, vậy sẽ không cần gọi đúng tên họ của anh ta.” Trầm Sùng nói, nhìn sắc mặt đen thui của Hạ Vũ, lại chế nhạo vài câu.
Từ Đế đô đến Yangon, bình thường máy bay phải mất năm sáu tiếng, mà khi Hắc Ưng điều khiển, máy bay đi theo đường bay nhỏ riêng, tới sân bay Yangon, chỉ cần khoảng ba giờ. Khoảng thời gian kế tiếp, trong cabin lâm vào im lặng, bọn Hạ Vũ sớm đã quen với tình hình như vậy, trước khi chấp hành nhiệm vụ đều để bản thân mình lắng đọng tĩnh tâm lại một chút, điều chỉnh ra trạng thái tốt nhất.
Kỷ Hàn lấy ba lô ra, nhìn ảnh chụp của con bên trong, tâm tình vốn có chút không yên, cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến cú điện thoại gọi cho nhóc trước khi đi ——
” Duệ ca à, mẹ phải đi công tác một thời gian.”
“Thôi đi. Kỷ Tiểu Hàn, đức hạnh của mẹ ai mà không biết? Cục trưởng của mẹ cũng không muốn về hưu non.” Kỷ Duệ không chút khách khí vạch trần lời nói dối của cô.
“Hì hì hì ——Duệ ca anh minh.” Sinh con trai quá đần, sẽ buồn phiền. Sinh con trai quá thông minh, cũng buồn phiền, chuyện gì cũng không thể gạt được: “Mẹ phải đi làm nhiệm vụ.” Cô cũng chỉ có thể nói như vậy, tuy rằng anh Duệ thông minh, nhưng dù sao cũng vẫn là một đứa nhỏ.
Kỷ Duệ như hiểu được khó xử của cô, cũng không hỏi nhiều hơn, chỉ để lại cho cô một câu: “Đi công tác về, còn có một cái ௱ôЛƓ trái chờ mẹ.”
Nhóc con khó chịu, rõ ràng là muốn bảo cô lúc làm nhiệm vụ phải cẩn thận một chút, cũng không chịu nói trắng ra, luôn phải lòng vòng mới chịu.
Kỷ Hàn nhìn ảnh chụp trong ví tiền, không nhịn được nở nụ cười.
“Đang xem gì thế?” Lão Khản hỏi.
“Ảnh chụp.” Thằng nhóc này, bộ dạng có vẻ giống cô. Mọi người nói, con giống mẹ, lời này quả nhiên có lý.
“Bạn trai của cô?”
“Hì hì ——” Kỷ Hàn cười cười, hôn một cái lên ảnh chụp trên ví da: “Tôi yêu nhất.”
Nháy mắt, Trầm Sùng cảm thấy độ ấm bên người lại giảm xuống một ít. Này này —— hai người này là thế nào vậy? Từ lúc mới đến cho tới bây giờ, không khí giữa hai người vẫn luôn không thích hợp. Anh biết Hạ Vũ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy anh ta thất thường giống như hôm nay… Ô! Không đúng, vài năm trước có một khoảng thời gian, anh ta cũng từng thất thường.
Bất quá, anh ta như vậy, hình như giống người hơn một chút so với bộ dáng cứng nhắc thường ngày kia, tốt hơn nhiều.
“Cất đi.” Lão Khản nở nụ cười, nói với cô: “Trở về ôm người thật, không phải rất tốt sao?”
Những lời này, nói nhẹ, nghe qua cũng cực kỳ bình thường, nhưng trong đó chứa đựng biết bao tự tin chứ? Tự tin việc này nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó bình an về nhà, ôm người yêu.
Kỷ Hàn hiểu rõ cười tươi, cất ảnh chụp lại: “Nói cũng đúng!”
Ba giờ sau, bọn họ vào đến Yangon. Trên trời rơi xuống một cơn mưa nhỏ, sương mù rất nặng.
“Độ cao bao nhiêu!” Luôn luôn trầm mặc, Hạ Vũ lên tiếng.
“3000 thước Anh.” Lão Khản hút thuốc, sắc mặt bình tĩnh.
“Lại tăng lên 800.”
Lão Khản nhấn điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhìn anh, tăng độ cao của máy bay, sau đó hỏi: “Có chịu được không?” Nhảy dù từ độ cao 3500 thước, còn trong hoàn cảnh thời tiết không tốt như vậy.
Kỷ Hàn im lặng gật gật đầu.
“Nếu không thể thì ở lại trên phi cơ, đừng gây trở ngại cho chúng tôi.” Hạ Vũ không khách khí nói. Khiến Kỷ Hàn không nhịn được phun trả một câu:
“Anh có thể làm được, tôi nhất định có thể làm được.”
Hai người còn lại trong Cabin lại lâm vào một loại không khí quỷ dị. Trầm Sùng đứng ra đánh vỡ cục diện bế tắc này.
“Phía trước có tin, bọn họ có bố trí trạm gác, nếu bay quá thấp sẽ dễ bị phát hiện.” Trầm Sùng nhìn thời tiết ngoài cửa sổ máy bay, mưa mênh ௱ôЛƓ một mảnh: “Thời tiết như vậy, có lợi cho chúng ta.” Tầm nhìn hạ xuống, rất tốt cho bọn họ che dấu tung tích khi nhảy dù.
Máy bay giữ độ cao 3800 thước Anh, lão Khản lại châm một điếu thuốc, thuận tiện đưa cho Hạ Vũ và Trầm Sùng mỗi người một điếu, Kỷ Hàn khoát tay ý bảo không cần. Lão Khản nhìn bọn họ đã đeo xong trang bị, có chút hoài niệm thời gian lúc trước đã theo chân bọn họ cùng nhau tác chiến.
Hạ Vũ nhả ra một làn khói, nói: “Kỹ thuật lái máy bay của anh vẫn còn chưa rỉ sét nhỉ.”
“Nhảm! Bên dưới của cậu chơi đến rỉ sét thì kỹ thuật của ông đây cũng chưa rỉ sét đâu.” Lão Khản cho anh một ngón giữa, sau đó khoát tay: “Mau cút, mau cút đi.”
Hạ Vũ một tay giữ chặt tay cầm của cửa phi cơ, nhìn hai người bọn họ, “Chuẩn bị!”
Rầm ——
Cửa mở ra, gió quần quật mang theo mưa lạnh tràn vào, khiến Kỷ Hàn nhịn không được rũ mắt xuống, lúc lại mở mắt ra, chỉ nhìn thấy được bóng dáng hai người bọn họ nhảy ra bên ngoài.
“Mau nhảy theo đi!” Lão Khản nói.
Kỷ Hàn hít một hơi thật sâu, nhảy theo, nhảy ra khỏi máy bay, bắt đầu rơi xuống