Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 12

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Hạ Vũ
Một đêm say rượu mang đến cái đầu đau nhức vào buổi sáng hôm sau, dù cố gắng đến mấy Kỷ Hàn cũng không thể nhấc nổi đầu mình ra khỏi gối. Lần thứ tư cô định vùi đầu vào đống gối kia thì cái chăn mỏng trên người bị xốc lên, hơi lạnh tràn đến làm người cô co rúm lại, ý thức cũng tỉnh táo đôi chút, cơn đau đầu cũng đỡ hơn rất nhiều.
“Kỷ Tiểu Hàn, theo giờ Bắc Kinh thì lúc này là bảy giờ, ba mươi sáu phút, bốn mươi hai giây. Nếu mẹ không rời giường thì trừ hai bản báo cáo ngày hôm qua, mẹ sẽ phải viết thêm một bản kiểm điểm vì đến muộn…”
Kỷ Duệ còn chưa dứt lời, người trên giường đã nhảy dựng lên, thất tha thất thểu xuống giường đi về phía phòng tắm.
Mười lăm phút sau, Kỷ Hàn cầm lấy bữa sáng đã được con trai chuẩn bị chu đáo, một tay ôm lấy con trai, hôn lên mặt cậu một cái: “Duệ ca, mẹ đi làm nhé, mẹ yêu anh ૮ɦếƭ mất thôi.’
“Mẹ chờ một chút, vẫn kịp mà…” Chưa nói xong đã thấy đuôi xe Kỷ Hàn ròi đi, nghĩ nghĩ một lúc, Kỷ Duệ lấy điện thoại ra, mở danh bạ tìm tòi một chút rồi bấm gọi dãy số đã chọn, chỉ trong chốc lát, điện thoại đã được chuyển, Kỷ Duệ đáng yêu lêm tiếng: “Anh Dịch, em là Tiểu Duệ…”
“Khốn kiếp.”
Ở đầu dây bên này, Tần Dịch trực tiếp lộn nhào từ trên ghế xuống, không thèm để ý đên ánh mắt kinh ngạc của của đồng nghiệp, vội cầm điện thoại chạy vào toilet: “Anh Kỷ của tôi ơi, mới sáng sớm anh đừng có dọa tôi chứ.”
“Có phải hôm qua có người mới chuyển đến cục cảnh sát của các anh phải không?” Kỷ Duệ quay về phòng, ngồi trước máy tính, chỉ trong chốc lát đã tìm hiểu được mọi chuyện phát sinh ở cục cảnh sát ngày hôm qua từ chỗ Tần Dịch, lại gọi đến trường học nhanh chóng xin nghỉ được một ngày.
“Hạ Vũ.” Đây là nguyên nhân gây nên sự khác thường của Kỷ Tiểu Hàn ngày hôm qua, Kỷ Duệ mở máy tính, nhanh chóng thao tác trên bàn phím, rồi nhập hai chữ “Hạ Vũ” vào.
Hạ Vũ là người như thế nào?
Kỷ Duệ ăn bánh, uống sữa, lấy tư liệu của Hạ Vũ xem một lần rồi rút ra kết luận: Hóa ra “hàng” không phải là người, thảo nào năm đó Kỷ Tiểu Hàn nhà cậu lại thua thảm trong tay “hàng”này.
Hạ Vũ, hai mươi tám tuổi, thượng tá, mười tám tuổi đã tham gia bộ đội đặc chủng. Nói cách khác, lúc Kỷ Tiểu Hàn biết anh ta, thì anh ta đã là quân nhân rồi, Kỷ Duệ tính toán trong lòng, nhìn tư liệu có bản quân công của anh ta, thầm tán thưởng, chiến công nhiều như vậy, cho dù có lăn lộn trong quân đội cả đời cũng không làm nổi, xem ra con mắt Kỷ Hàn cũng không tệ nha.
Nhưng, một nhân tài như anh ta, tại sao lại rời quân đội mà chuyển sang cảnh sát? Đây là điều mà Kỷ Duệ nghi ngờ. Ở cái thời đại này, nhân tài như Hạ Vũ trong quân đội khẳng định là tay súng thượng hạng, nếu ở lại quân đội thì chuyện thăng quan tiến chức chỉ là chuyện ngày một ngày hai, tại sao lại đột nhiên rời khỏi quân đội?
Đây đơn giản là thuyên chuyển công tác hay vẫn còn tính toán khác?
*
Việc gì đến thì cũng sẽ đến, dù có trốn cũng không thoát. Đứng trước cửa cục cảnh sát, Kỷ Hàn hít sâu vài cái, áp chế xúc động trong lòng.
Con mẹ nó! Kỷ Hàn, mày đúng là đồ vứt đi! Không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao, hai người ngay cả người yêu cũ cũng không phải, cùng lắm chỉ là tình một đêm mà thôi…
Kỷ Hàn tự mắng chửi mình một lúc rồi đi vào cục cảnh sát, cô tươi cười chào hỏi đồng nghiệp, khóe mắt không quên đảo quanh xem xét, cho đến khi không nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia mới thở phào, đồng thời lại sỉ vả chính mình vì sao vẫn dễ dàng bị anh ta ảnh hưởng đến thế.
“Em đến rồi hả!”
Dây cung trong lòng vừa buông lỏng, sau lưng đã vang lên giọng nói nam tính kia làm bữa ăn sáng cô vừa ăn thiếu chút nữa đã trào ngược lên.
Mỉm cười, tự nhiên chào hỏi anh ta một chút là được.
Kỷ Hàn nghĩ vậy, xoay người lại, cười thô bỉ nhưng lại nói một câu làm cô suýt nữa thì cắn đứt đầu lưỡi của mình:
“Chào buổi sáng, bạn tình.”
….
“Phốc” Tiếng cà phê phun ra.
“Rầm” Tiếng tài liệu rơi xuống đất.
“Loảng xoảng” Tiếng người ngã nhào từ trên ghế xuống.
Trong lòng Kỷ Hàn như có ngàn vạn con ngựa đang phi nước đại, chỉ hận không thể tự mình nhận lấy một viên đạn hoặc trực tiếp đánh bom diệt khẩu lũ người trong phòng này.
Bạn tình?
Hạ Vũ có chút kinh ngạc… không, phải là rất kinh ngạc mới đúng, không, không phải, chính xác phải là khi*p sợ.
Kỷ Hàn trong trí nhớ của anh là cô nữ sinh đến nói tục còn lắp bắp, chỉ nói với anh mấy câu thôi mà mặt đã đỏ bừng. Mà người đang đứng trước mặt anh đây, toàn thân toát lên vẻ vô lại, ngay cả “bạn tình” cũng có thể nói ra, quả thật so với người trong trí nhớ của anh là một trời một vực.
“Ha.” Kỷ Hàn gượng cười, “Ha ha ha, anh chàng đẹp trai, chỉ đùa chút thôi, đừng ngẩn người ra vậy chứ.”
Chỉ đùa thôi?!
Cũng đúng, nếu là người khác có lẽ không có khả năng, nhưng với Kỷ lưu manh thì kiểu đùa này hoàn toàn có thể là thật.
Mọi người không hẹn nhau mà dời ánh mắt sang nhân vật chính khác. Dù cho bọn họ ũng không hiểu rõ lắm về thân phận của người đàn ông này, cũng không biết liệu anh ta có gia thế hiển hách hay công trạng to lớn gì, nhưng bọn họ đều có thể nhận ra người đàn ông này không tầm thường.
Mà dùng cách nói thông thường là cực kỳ phong độ.
“Cảnh sát Kỷ.” Giọng nói của Hạ Vũ mang theo cảm xúc đang được cố gắng kìm chế, Kỷ Hàn có thể nhận thấy trong đó có sự tức giận nhưng lại không hiểu vì sao.
Là bất mãn vì cô nhắc lại chuyện xưa sao? Cũng đúng, nếu chuyện đó lộ ra thì đúng là vết bẩn trong cuộc đời của anh ta.
“Vâng.”
“Theo tôi vào văn phòng, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Kỷ Hàn quay ra lè lưỡi với mọi người rồi ngại ngùng đi theo anh ta vào văn phòng.
Trước khi anh đến chỗ này vốn bỏ trống để chờ sếp mới. Lúc đó các anh em trong cục đều đoán rằng, nếu có ai đó được đề bạt thì chắc chắn người ấy là Kỷ Hàn, không ngờ lại bị một tên bộ đội không quân chiếm mất.
Kỷ Hàn nhìn căn phòng được bài trí theo phong cách rất “Hạ Vũ” này. Đơn giản đến mức không thừa ra bất kỳ vật trang trí nào.
“Soạt.” Một tập tài liệu được ném lên bàn, kéo sự chú ý của Kỷ Hàn trở về, lúc này cô mới nhận ra anh đang nhìn cô chằm chằm, “Sao.. sao vậy?”
“Em xem qua chỗ tài liệu này trước đi.” Cô ấy không tập trung, phát hiện này làm Hạ Vũ không tự chủ được mà nhíu mày. Lúc trước, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gì khác khi ở bên anh.
Mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra, từ sau khi gặp lại Kỷ Hàn ngày hôm qua, số lần anh nhíu mày đã nhiều hơn cả mấy tháng vừa rồi cộng lại.
Kỷ Hàn cầm lấy tập tài liệu, nhanh chóng đọc lướt qua, có chút hoang mang gập lại tập tài liệu có tên: “S.M.T”. Không thấy anh trả lời, cô ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhăn mày nhìn mình: “Hạ… cảnh sát Hạ.”. Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa cô đã gọi tên anh.
“Khụ.” Hạ Vũ cúi đầu, che dấu cảm xúc bất thường của mình: “S.M.T. Special Mission Team.”
Tổ nhiệm vụ đặc biệt.
*****
Lưu manh đối đầu Bại hoại
Mỗi quốc gia đều tồn tại một nhóm đặc biệt như vậy, vừa thuộc quân đội lại nằm ngoài tầm kiểm soát của quân đội, lại có thể kết hợp với cảnh sát ở từng địa phương. Đối với bên ngoài, họ chỉ là những người cảnh sát bình thường thuộc biên chế của cục cảnh sát. Bọn họ phụ trách giải quyết những nhiệm vụ không thể công khai, những nhiệm vụ có độ khó cao, lại không tiện huy động lực lượng đặc biệt của quân đội.
Bọn họ hành động nhanh, tính cơ động cực cao, và đặc biệt là khả năng tác chiến mạnh mẽ.
Hạ Vũ là một thành viên trong nhóm đó.
Kỷ Hàn tuy không hiểu nhưng cũng biết rõ sự tồn tại của tổ đặc nhiệm này là không thể tiết lộ. Nhưng tại sao anh lại đưa chỗ tài liệu này cho cô?
“Khụ.” Kỷ Hàn thả mớ tài liệu về trước mặt Hạ Vũ, “cảnh sát Hạ gọi tôi vào chỉ để xem những cái này thôi sao?” Cái nay với cô… Không liên quan gì đến nhau.
“Hồ sơ của tổ chúng tôi đã được điều chuyển đến cục cảnh sát.” Hạ Vũ nói, tựa hồ như chuyện anh đưa tài liệu cơ mật cho cô xem cũng không có gì không đúng, giống như anh đứng trước mặt cô công khai thân phận đặc biệt của mình vậy. Đương nhiên vì cô là Kỷ Hàn, “Cục trưởng của em đề cử em là người phụ trách.”
Dù thế nào thì người bên quân đội chuyển đến đây, sẽ phải cần một người đứng ra làm trung gian giữa mọi chuyện. Người được chọn, phải là người có khả năng thích ứng, năng lực làm móc nối cùng với khả năng ứng biến, có thể ứng phó được với tình huống bất ngờ phát sinh, đồng thời cũng phải là người có da mặt dày, có quan hệ tốt với đồng nghiệp xung quanh.
Kỷ Hàn là kẻ đứng mũi chịu sào, bị cục trưởng béo kia đẩy ra.
Ông béo kia vậy mà thản nhiên đem bán cô đi như thế. Kỷ Hàn thầm mắng lão béo vài câu, thu hồi bộ dạng lông bông, nghiêm túc nói với anh: “Tôi thấy cục trưởng tiến cử nhầm người rồi, công tác quan trọng như vậy, tôi sợ tôi không đảm nhận nổi.”
Hạ Vũ còn chưa kịp nói gì, lại nghe thấy cô tiếp lời: “Người hướng nội như tôi, thì công việc này thực sự quá khó khăn.”
Lời này nếu nói ra ở ngoài kia để cho những người khác nghe thấy thì cô chắc chắn bị vùi dập trong sự khinh bỉ: Nếu Kỷ Hàn cô là người hướng nội thì trên đời này căn bản không có người hướng ngoại.
Nhưng lúc này chỉ có mình Hạ Vũ nghe thấy lời này của cô.
Nói cô hèn hạ cũng tốt, nói cô vô sỉ cũng chẳng sao, cô chính là đang dựa vào hình tượng của mình trong trí nhớ Hạ Vũ bảy năm trước để qua mặt anh, dù sao thì bây giờ cô có như thế nào thì anh là người mới đến cũng không thể nào biết rõ được.
Hạ Vũ nhìn người con gái nhỏ nhắn đang mỉm cười trước mặt mình, hoàn toàn giống với bóng hình bảy năm về trước.
“Mấy năm gần đây, tuy tôi đã cố gắng hòa đồng cùng mọi người, nhưng tôi không thích cùng người khác nói chuyện cho lắm.” Ừ đấy, thêm suy nghĩ chân thật từ tận đáy lòng như thế này cơ mà, tránh cho anh ta sau này có ý định điểu tra thông tin cá nhân của cô, hoặc nghe thấy lời đồn đại nhảm nhí gì đấy.
Bảy năm qua, Kỷ Hàn không còn là cô bé con đơn thuần không hiểu sự đời kia nữa rồi.
Bảy năm đã qua, có người thay đổi, nhưng cũng có người trí nhớ vẫn dừng lại một chỗ. Cảm giác như tìm được cô gái nhỏ bảy năm về trước đã chạm vào nơi mềm mại nhất trong tâm hồn anh, ánh mắt Hạ Vũ không tự giác mà dịu dàng hơn, giọng nói cũng ôn nhu hơn: “Không có việc gì đâu, dần dần rồi cũng sẽ quen thôi mà, có anh ở đây.”
Nếu là cô gái ngốc nghếch nào đó bảy năm trước, sẽ vì một câu nói của anh mà hạnh phúc đến trong mơ cũng mim cười.Nhưng với Kỷ Hàn bây giờ, cô chỉ cảm thấy thái dương đang giần giật, đau đớn.
Không phải! Như kịch bản mà cô đã nghĩ, anh chắc hẳn sẽ phải nhăn mặt, sau đó thiết diện vô tư, không nể tình cũ mà yêu cầu cục trưởng thay người khác mới đúng. Bởi vì anh là người luôn lấy đại cuộc làm trọng, chi có Tiểu Tĩnh mới là người có thể làm anh thay đổi sự lựa chọn của mình mà thôi.
“Tôi vẫn cảm thấy tôi không thích hợp.” Kỷ Hàn uyển chuyển từ chối, giọng nói rõ ràng mang theo ý cự tuyệt, “Cục cảnh sát còn có người phù hợp hơn tôi..” Tiểu Dịch Tử, thà ta phụ cả thiên hạ cũng không để thiên hạ phụ ta, vì tôi chỉ có thể hy sinh cậu vây. Kỷ Hàn đang định đẩy Tần Dịch ra trước chắn đạn thì đột nhiên nghe anh ta thốt lên một câu:
“Em…” Anh nhíu mày, nhận ra cô đang cự tuyệt mình, “Không muốn hợp tác với tôi.”
Giỏi lắm! Cuối cùng thì anh cũng nhận ra à. Kỷ Hàn trong lòng thầm hò hét, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Nếu nói về hành động, thì mấy năm nay kinh nghiệm cuộc sống cũng đủ để cô trở thành nữ diễn viên chính có thể sánh ngang với những nữ diễn viên từng đoạt giải thưởng kia. Chỉ thấy cô nhíu mày, lại cắn môi rồi cúi gằm mặt xuống đất, vừa do dự lại chần chờ, chậm chạp mở miệng nói: “Tuy rằng mọi chuyện đã qua… nhưng tốt nhất là chúng ta vẫn nên không có quan hệ thì hơn.” Tốt nhất là đừng liên lạc nữa, đã bảy năm không liên lạc gì với nhau, cô đã cố gắng rất nhiều, hiện giờ cuộc sống của cô cũng rất tốt, đừng có làm đảo lộn cuộc sống của cô nữa.
Nổi giận.
Một cảm giác hờn dỗi đang quay cuồng trong bụng anh, trào lên cổ họng làm anh nghẹn lai có chút khó chịu. Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào gáy cô.
Không liên quan gì, cô… thật sự không muốn gặp lại anh sao? Không muốn có liên quan gì đến anh sao?
“Em yên tâm đi, tôi không phải là người không biết phân biết việc công và việc tư.” Cơn tức giận cứ như vậy trào ra, “Tôi sẽ không vượt quá giới hạn, ở chỗ này chúng ta là đồng nghiệp. Hy vọng cảnh sát Kỷ cũng có thể giải quyết việc chung, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, đừng giống năm đó nữa…” Vừa nói xong, nhìn thấy cô gái nhỏ ngẩng đầu trợn mắt nhìn mình, anh mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Con người này thật là. Kỷ Hàn một lần nữa phỉ nhổ bản thân mình năm đó ngây thơ, ngu dốt mới đi si mê tên đàn ông này.
Kỷ Hàn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta: “Cảnh sát Hạ yên tâm, rồi anh sẽ thấy, tôi lại càng không muốn bất kỳ ai biết chuyện năm đó hơn anh đấy.” Nếu không phải nể mặt Duệ ca, nể mặt anh ta cho cô một con †ïηh †rùηg không tệ thì cô đã trực tiếp tặng một đá vào “trứng” của anh ta, xả đi mối hận năm đó. Cô họ Kỷ tên Hàn, tên chữ là tiểu nhân, biệt hiệu là lưu manh, sở trường là ghi hận.
Hạ Vũ nếu biết trong đầu cô đang nghĩ gì, chỉ sợ sớm lui về sau ba bước, bảo vệ cho căn cơ của mình rồi.
“Thật vui vì chúng ta có chung nhận thức.” Kỷ Hàn thu hồi bộ dáng nhe nanh giơ vuốt vừa rồi của mình, ung dung, tao nhã mỉm cười vươn tay ra: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, nước sông không phạm nước giếng, cảnh sát Hạ.” Đúng là quá tốt mà.
Hạ Vũ ૮ɦếƭ nghẹn, nhưng ngại vì chính mình đã lỡ lời trước, đành phải nắm lấy tay cô: “Hợp tác vui vẻ, cảnh sát Kỷ.”
Lúc hai bàn tay chạm vào nhau, Hạ Vũ cảm nhận được bàn tay thô ráp không giống bàn tay phụ nữ bình thường kia, иgự¢ anh không khỏi nhói lên. Trong trí nhớ của anh, đôi tay kia không phải như vậy, giống như đêm hôm đó, mềm mại, tinh tế chạm vào người anh.
૮ɦếƭ tiệt!
Hạ Vũ chỉ cảm thấy đầu mình nóng lên, xa cách bảy năm nhưng thân thể anh vẫn chưa từng quên cảm giác đêm hôm đó.
Bàn tay anh không tự chủ mà Ϧóþ mạnh hơn, Kỷ Hàn nhíu mày rồi rút tay về: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước!” Đi được vài bước, cô quyết định quay lại, đâm cho tên đàn ông ૮ɦếƭ tiệt kia thêm một dao nữa.
“À, đúng rồi, mấy năm nay tôi có một câu vẫn luôn muốn nói với anh.”
“Câu gì?” Anh nhìn thắt lưng gầy gò mảnh khảnh của cô, bộ cảnh phục làm cô có nét gì đó thật quyến rũ.
“So với những người khác thì kỹ thuật của anh… cũng không được tốt cho lắm nhỉ.” Nói xong thoải mái quay đi, bỏ của chạy lấy người.
So với những người khác thì kỹ thuật của anh cũng không được tốt cho lắm nhỉ…
So với người khác, kỹ thuật không được tốt cho lắm…
Kỹ thuật không được tốt cho lắm sao…
Không được tốt cho lắm…
So với? So với ai? Kỹ thuật, là kỹ thuật gì?
Ba giây sau, Hạ Vũ ý thức được Kỷ Hàn đang ám chỉ cái gì, trong đầu ầm một tiếng, Dụς ∀ọηg vừa dâng lên trong nháy mắt bị hủy diệt sạch sẽ.
“Kỷ Hàn, em nói cái gì…”
Lạch cạch!
Cô thuận tay khóa cửa, nhốt luôn tên đàn ông đang phẫn nộ rít gào bên trong.
Giao chiến thắng lợi!
Kỷ Hàn thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn hài lòng với biểu hiện của bản thân mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc