Tiếng lòng của cậu trai nhỏ nhà họ KỷHôm nay Kỷ Tiểu Hàn có vấn đề.
Kỷ Duệ nhìn căn phòng được quét dọn sạch sẽ, lại nhìn bữa tối phong phú trên bàn ăn, trong lòng càng thêm chắc chắn hôm nay mẹ cậu có chuyện gì đó.
Khi Kỷ Tiểu Hàn có chuyện, cô luôn tỏ vẻ mạnh mẽ không có chuyện gì, cười tươi hơn bình thường, nói chuyện với tốc độ nhanh hơn, âm lượng cao hơn, nói chuyện nhiều hơn, hành động cũng nhanh hơn, ví dụ như:
“Kỷ Tiểu Hàn…”
“Ôi chao, Duệ ca, con làm sao vậy?” Thanh âm cao lên ba quãng, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
“Mẹ có chuyện gì sao?”
“Sao? Mẹ của con thì có thể có chuyện gì?” Cô cười: “Mẹ con là ai nào? Hắc bạch đều phải nể mặt cảnh sát Kỷ vĩ đại là mẹ đây mấy phần, còn ai dám làm gì mẹ chứ? Duệ ca đừng nghĩ linh tinh, từ trước đến nay toàn mẹ làm gì người ta, sao có ai dám làm gì mẹ.”
Hứ.
Kỷ Duệ khinh bỉ thầm thở dài trong lòng. Trong nhà chỉ có hai mẹ con, giả vờ giả vịt làm ra cái dáng vẻ ta rất vui, ta không sao hết kia cho ai xem hả?
Hơn nữa còn diễn kịch dở tệ thế kia, người xem duy nhất là cậu đây cũng không còn lòng dạ nào mà xem tiếp.
Kỷ Duệ đứng dậy đi vào trong bếp, lôi trong tủ lạnh ra mấy chai bia đặt trước mặt cô: “Mẹ uống đi.”
Kỷ Hàn nhìn bia, rồi lại nhìn con trai, không nói một lời nào, mở nắp chai bia ra, há mồm uống mấy ngụm thật to rồi thở dài, nhìn con trai đang bĩnh tĩnh ngồi một bên ăn cơm, ngại ngùng mở miệng: “Duệ ca!”
“Dạ?”
“Đồ ăn tối nay có ngon không?
“Mẹ muốn con nói thật?” Kỷ Duệ nhíu mày nhìn cô một cái.
“Duệ ái khanh cứ việc bẩm báo chi tiết, bản vương sẽ rộng lòng tha thứ, không trách tội ngươi.” Cô khoát tay, bày ra một bộ dáng quân vương.
“Món này…” Chiếc đũa quay một vòng, chỉ vào đĩa thịt nướng: “Quá lửa rồi nên thịt hơi dai.” Cổ tay lại chuyển động, chỉ vào đĩa cá hấp: “Món này, thiếu gừng nên bị tanh.” Chiếc đũa lại quay một vòng, không để ý Kỷ minh quân kia sắc mặt đen thui như đít nồi: “Còn canh thì…”
“Canh làm sao?” Uống một hớp bia lớn để nén lại cơn giận đang chực chờ bùng lên. Phải bình tĩnh một chút.
“Mẹ cho quá nhiều bột ngọt!” Anh trai nhỏ nhà họ Kỷ uống một thìa canh rồi nhận xét. Cuối cùng, chỉ vào mốn cuối cùng trên bàn ăn: “Còn món rau này…”
“Rau cũng có vấn đề sao?” Cô cảm thấy món đó là món cô hài lòng nhất.
“Có.” Cậu gật đầu khẳng đinh, vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Mẹ trang trí xấu quá.”
Con mẹ nó! Còn chê cách trang trí nữa! Kỷ Hàn đặt chai bia lên bàn.
“Thằng nhóc kia, con đừng có mà quá đáng.” Cô nổi giận: “Trình bày thì làm sao?” Chỉ là một món ăn thôi mà, ngon như vậy, lại bày trong một cái đĩa xinh xắn, cô cảm thấy như vật là ổn rồi.
“Nhìn đã thấy rối mắt rồi, giống như là… Thôi, con không nói ra đâu, kẻo lại ảnh hưởng đến vị giác của con. Còn nữa, Kỷ Tiểu Hàn, phản ứng của mẹ bây giờ, chỉ dùng một một câu thành ngữ là có thể hình dung, là “thẹn quá hóa giận” đấy.” Kỷ Duệ bình tĩnh phân tích, tiếp tục làm người nào đó tức giận: “Sỡ dĩ thẹn quá hóa giận, là vì trong tiềm thức của mẹ đã dồng ý với con rồi.”
Thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt này là do cô sinh ra sao?
Đẻ nó ra để nó chọc tức cô đấy à?
Thẹn quá hóa giận thì thẹn quá hóa giận, có làm sao nào. Kỷ Hàn mở một chai bia khác, uống ừng ực từng ngụm to, rồi ủ rũ ra như quả bóng bị xì hơi, gục xuống bàn: “Duệ ái khanh…”
“Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều.” Kỷ Duệ rút khăn tay ra lau khóe miệng.
“Hoàng thượng, có phải ngài cảm thấy ta đúng là thất bại thảm hại không?” Chỉ một bữa cơm mà cũng làm không xong.
Kỷ Duệ nhăn mày, nhìn Kỷ Hàn đang chìm trong mây đen: “Hàn ái khanh muốn nói đến phương diện nào?” Mẹ nó chứ! Tên khốn nạn nào dám kích thích Kỷ Tiểu Hàn nhà cậu thành như thế này? Khiến cho mẹ cậu phải tự kiểm điểm thành bộ dáng kia?
Kỷ Hàn lẳng lặng uống hết chai bia, lại nhận thêm một chai từ tay Kỷ Duệ, chưa ăn uống gì lại uống liên tục đã làm cô bắt đầu thấy say, há mồm uống thêm một hơi dài, sau đó phun ra một câu: “Phương diện làm mẹ!”
Giỏi lắm! Tên khốn nạn kia tốt nhất là trốn cho thật kỹ, đừng để cậu biết hắn là ai.
Kỷ Duệ bước đến, vươn tay xoa nhẹ lên đầu cô: “Kỷ Tiểu Hàn.”
“Ừ.”
“Nếu là phương diện khác, con sẽ không còn cách nào mà đành phải lừa dối lương tâm mình mà khen mẹ làm rất khá…” Cậu dừng lại một chút, thanh thanh cổ họng: “Nhưng ở phương diện làm mẹ mà nói, thì mẹ rất giỏi, mẹ rất vĩ đại. Đừng quan tâm người khác nghĩ cái gì, hai mẹ con mình có cách sống riêng của chúng ta, nếu mẹ cũng giống như những người mẹ khác…” Kỷ Duệ nghĩ đến mẹ của những người bạn cùng trường, sau đó kết hợp với hình ảnh của Kỷ Hàn, không nhịn được mà sợ run người, lắc lắc đầu, vứt bỏ cái hình tượng đáng sợ ấy: “Kỷ Tiểu Hàn…khụ khụ…” Lời tiếp theo làm cậu trai nhỏ nhà họ Kỷ cảm thấy xấu hổ: “Con đến bây giờ vẫn chưa từng nói…”
“Nói gì?” Kỷ Hàn chớp mắt, kinh ngạc nhìn vẻ mặt con trai nhà mình.
“Con rất hạnh phúc khi có người mẹ như mẹ vậy…” Sau khi nói xong, cậu trai nhỏ nhà họ Kỷ lúc lắc cái đầu nhỏ, xoay người chuồn khỏi hiện trường gây án. Chỉ tiếc là chân cậu ngắn tũn, còn chưa kịp bỏ chạy đã bị Kỷ Hàn kéo lại.
“Duệ ca, con…”
“Kỷ Tiểu Hàn, con không cho mẹ nói ra.”
“Con… con mà cũng biết xấu hổ sao?” Ôi mẹ ơi, cô vẫn nghĩ con trai cô không biết xấu hổ là gì.
“Kỷ! Tiểu! Hàn!” Cậu biết ngay mà, con người này không thể khen được.
“Anh Duệ, con… ha ha, con lại xấu hổ sao…” Chuyện này có thể sánh được với mười kỳ tích trên thế giới ấy chứ.
“Hứ!” Anh Duệ giãy dụa, chui ra khỏi lòng cô: “Con lừa mẹ thôi.” Đáng ghét, phụ nữ đúng là không nên nuông chiều, càng nuông chiều càng hư hỏng.
“Duệ ca, con thẹn quá thành giận.” Thấy chưa, đây gọi là học đi đôi với hành. Kỷ Hàn ôm cậu về, xoa xoa đầu cậu rồi ôm chặt vào lòng, thấy cậu không ngừng dãy dụa, vươn tay ra khẽ vỗ ௱ôЛƓ cậu nhóc một cái: “Nhóc con, đừng ngọ nguậy nữa. Đã lâu mẹ không ôm con như thế này rồi. Nhanh quá, con đã lớn như vậy rồi.”
Kỷ Duệ lập tức ngoan ngoãn, nàm im trong lòng cô, nghe cô lẩm bẩm.
“Lúc con mới sinh ra thật nhỏ, lại nhiều nếp nhăn nữa, mắt và mũi nhăn tít lại, xấu hơn con nhà người khác nhiều lắm, xấu đến nỗi mẹ không dám thừa nhận đấy là con trai mẹ.”
“Mẹ nhớ nhầm rồi, con từ nhỏ đã đẹp trai hơn người.” Vừa nói xong trên ௱ôЛƓ lại bị đánh một cái.
“Im lặng, không được ngắt lời mẹ.” Kỷ Hàn ôm cậu ngồi trên ghế, một tay cầm chai bia uống: “Năm ấy, mẹ không nghĩ là sẽ có con…”
Kỷ Duệ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Kỷ Tiểu Hàn kể cho cậu nghe về chuyện năm đó.
“Mẹ nói cho con biết nhé, mẹ con năm đó cũng là một học sinh giỏi đấy nhé.” Kỷ Hàn chớp mắt, tựa như nhìn thấy cô nữ sinh bé nhỏ ngoan ngoãn của bảy năm trước đang đứng trước mặt, cười khổ: “Chỉ vì yêu phải một người không nên yêu, cho nên mới thành Kỷ Hàn của ngày hôm nay…”
*****
Nhớ lại chuyện cũ trong cơn sayNăm mười sau tuổi, Kỷ Tiểu Hàn là cô nữ sinh đứng đầu trường, sáng đến trường sớm nhất tối ra về muộn nhất, thành tích học cũng đầy kiêu ngạo, một câu nói tục cũng nói không xong, làm cho bố mẹ và thầy cô vô cùng hài lòng.
Vấn đề là một học sinh giỏi như cô, tại sao lại theo đuổi một người như Hạ Vũ.
Hạ Vũ là người như thế nào?
Là nhân vật làm cho toàn bộ thầy cô trong trường phải điên đảo. Áo đồng phục không bao giờ được cài khuy tử tế, đầu tóc không bao giờ theo đúng nội quy trường, anh ta trốn học, anh ta bỏ về sớm, bảng điểm chênh vênh nằm giữa ranh giới đỗ và trượt, nhưng trường học lại luôn luôn nhắm một mắt mở một mắt với anh ta, bởi nguyên nhân chính là ông nội anh ta là thành viên lớn nhất của ban quản trị trường. Nếu có người nào muốn xuống tay với anh ta, vậy cũng phải chuẩn bị tâm lý mình sẽ bị sa thải.
Hai người không có lấy một điểm chung, lại vì Hạ Tĩnh mà bắt đầu dây dưa với nhau.
Hạ Tĩnh là một cô gái khiến người ta yêu mến, vừa xinh đẹp, lại vừa tốt bụng. Kỷ Hàn vẫn còn nhớ rõ bữa tiệc sinh nhật của Hạ Tĩnh ngày hôm đó.
“Mẹ còn nhớ ngày hôm ấy mưa rất to.” Kỷ Hàn nhắm mắt lại, mượn men bia, nhớ lại những ngày tháng mà mấy năm nay cô vẫn không muốn nhắc đến: “Tiểu Tĩnh mời cả lớp đến dự sinh nhật cậu ấy, mẹ cũng đến. Mẹ không thích những nơi ồn áo nào nhiệt, ở trong đại sảnh một lúc rồi ra ngoài, mẹ đi dạo lung tung, lại lạc đến phòng giám sát và ở đấy nhìn thấy người kia…”
Hình ảnh trên màn hình làm cho cô nhớ mãi không bao giờ quên được.
Mưa không lớn, chỉ bay lất phất nhưng trời rất lạnh…” Kỷ Hàn uống một ngụm bia rồi tiếp tục nói: “Chắc anh ấy vừa vội trở về để mừng sinh nhật Tiểu Tĩnh. Xe dừng lại ở cổng lớn, anh ấy bước xuống, đi đến một bên cổng thì ngồi xuống, ôm lấy vật gì đó ướt sũng, là một con mèo nhỏ bị thương nằm trong mưa, anh ấy ôm con mèo nhỏ vào иgự¢…”
Co vẫn không thể quên, trên màn hình, đôi mắt sau thẳm hiện lên một tia sáng, trong chớp mắt, chạm vào trái tim cô.
“Giờ nhớ lại.. không biết chừng con mèo ấy bị thương là do anh ta đâm trúng.” Lúc ấy, sao cô có thể khăng khăng cho rằng anh ta cứu con mèo ấy chứ.
Khóe miệng Kỷ Duệ co rút, Kỷ Tiểu Hàn quả nhiên là người đáng sợ, lúc yêu ai đó sẽ cảm thấy tất cả mọi thứ của người đó rất tốt đẹp, nhưng chỉ cần chọc tức cô, cô sẽ không chút do dự mà ma quỷ hóa tất cả những thứ mà người kia có, dù cho anh có dắt một người già qua đường, cô cũng sẽ nghĩ anh ta dắt người ra nửa đường rồi đẩy người ta vào làn xe mà thôi.
Cũng từ lúc đó, người con trai tên Hạ Vũ kia, bắt đầu ghi dấu trong lòng cô. Cô cũng bắt đầu vô thức chú ý đến anh ta, từ Tiểu Tĩnh tìm hiểu tất cả mọi thứ liên quan đến người đó.
Khi đó, ở trường học, nhìn thấy bóng dáng anh từ xa, tim cô không tự chủ được mà đập rồn ràng, ánh mắt không tự chủ được mà truy tìm bóng dáng người đó. Cô rốt cuộc cũng mắc phải căn bệnh của thiếu nữ tuổi dậy thì – thầm yêu.
Lúc ấy, chỉ vì muốn đến gần anh thêm một bước, cô cố gắng cũng Tiểu Tĩnh làm bạn, thường xuyên đến nhà họ Hạ, số lần được nhìn thấy anh không nhiều nhưng cũng đủ làm cô ngẩn ngơ vài ngày.
Dần dần, hai người cũng nói chuyện với nhau.
“Anh ta là một người cứng nhắc.” Cô lấy chai bia, uống thêm một ngụm, anh ta giống như bia rượu vậy, làm người ta say, cũng làm người ta đau, “Anh ta không giống những nam sinh khác, nói những câu hoa ngôn xảo ngữ, lại càng không có chuyện mua quà để làm vui lòng bạn gái, không dịu dàng, không săn sóc, không lãng mạn…” Cô bắt đầu chỉ trích, nói xấu anh ta: “Giờ nghĩ lại mới thấy, anh ta đúng là một con người thất bại.” Nhưng con gái, một khi rơi vào lưới tình, chỉ số thông minh sẽ tự động giảm xuống, mà cô cũng không phải là ngoại lệ. Lúc đó, trong mắt cô, mọi thứ của anh đêu tốt đẹp, đúng là không còn thuốc chữa.
Men bia làm mặt Kỷ Hàn ửng hồng, cô cũng không nghĩ sẽ dừng lại, một ngụm lại một ngụm, từ tốn uống, có như vậy cô mới lừa gạt được chính mình, là mình đang say, say mới có đủ dũng cảm để nhắc lại đoạn quá khứ kia trước mặt Kỷ Duệ.
“Anh ta rất thương Tiểu Tĩnh.” Cô chưa bao giờ gặp một người anh trai nào lại thương em gái như vậy, “Anh ta trước mặt Tiểu Tĩnh mà bỏ đi bộ mặt như đưa đám ấy, anh ta vì muốn Tiểu Tĩnh vui vẻ mà làm những việc mình không biết gì. Anh ta muốn mua quà tặng Tiểu Tĩnh nhưng không biết mua gì sẽ đến hỏi mẹ.” Nhớ lại chuyện này, иgự¢ cô nhói đau, vuốt vuốt mái tóc, nghĩ lại cảm giác làm người hai mặt lúc trước, làm cô thêm chán ghét chính mình, vừa ghen tỵ Tiểu Tĩnh có thể được anh quan tâm chăm sóc, lại vừa quý trọng khoảng thời gian quý báu ngắn ngủi được cùng anh nói chuyện, bày mưu hiến kế cho anh.
Kỷ Duệ nằm trong lòng Kỷ Hàn, khẽ nhăn mày vì sự kìm nén trong giọng nói của cô. Bàn tay nhỏ bé luồn vào trong tay Kỷ Hàn, nắm chặt lấy. Kỷ Hàn cảm nhận được sự quan tâm lặng lẽ kia, bàn tay vốn đang cầm chai bia lúc này nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Con yên tâm, mẹ không sao mà…”
Bởi vì có Hạ Tĩnh, mối quan hệ của hai người dần tốt lên. Đây có lẽ là khoảng thời gian tốt nhất của cô.
Đến một ngày, Kỷ Hàn giống như bình thường đến nhà họ Hạ, Hạ Tĩnh không ra đón cô mà thay vào đó là mùi rượu nồng nặc.
Đã có chuyện gì xảy ra.
Kỷ Hàn gọi cho Hạ Tĩnh nhưng chỉ nghe thấy tiếng báo đã tắt máy, ngược lại gọi cho Hạ Vũ thì tiếng chuông điện thoại lôi cô đến trước cửa phòng anh. Do dự một lúc lâu, cô mới dám vặn tay nắm, đẩy cửa bước vào. Trong ánh sáng mờ ảo, anh nằm trên giường lớn giữa phòng, cả người toàn là hơi rượu.
Ma xui quỷ khiến, cô đi vào, ngồi bên cạnh anh ta, nhẹ nhàng lay anh ta dậy.
Có lẽ vào thời điểm ấy, khi anh còn chưa tỉnh táo sau cơn say, thì chính cô đã bị hương rượu kia làm cho say khướt, lạc vào đôi mắt mê mang kia, vì cô say đến mơ hồ, nên mới không đẩy vòng tay đang ôm lấy mình mà còn đưa tay ôm chặt anh, che lại đôi môi ấy, ngốc nghếch dâng lên nụ hôn đầu, châm lên ngọn lửa nóng bỏng không nên có, thiêu đốt mọi suy nghĩ và rụt rè, làm cho anh khắc sâu vào sinh mệnh cô, dâng cho anh tất cả những gì cô có.
Cô vốn tưởng mọi chuyện sẽ là bước ngoặt, ảo tưởng mình sẽ dành tặng cho anh tình yêu đẹp nhất.
Cuối cùng lại thua thảm hại, thua cả vốn lẫn lời.
“Duệ ca.” Kỷ Hàn tì cằm lên đầu con trai, khẽ cọ; “Mẹ không hối hân vì đã làm chuyện điên rồ kia.” Cho dù chuyện điên rồ đó, đã đảo ngược cuộc sống của cô, làm cô phải bắt đầu lại từ đầu: “Bởi vì mẹ đã có con đấy.”
Kỷ Duệ dùng sức, nắm chặt đôi bàn tay thô ráp không giống bàn tay phụ nữ kia: “Bởi vì mẹ quá ngốc nghếch.”
“Phải rồi… cả thế giới này chỉ có Duệ ca của mẹ mới là người thông minh nhất.” Kỷ Hàn mỉm cười trêu chọc cậu rồi im lặng nằm xuống.
Kỷ Duệ biết câu tiếp theo kia của cô mới là nút thắt của câu chuyện nên cũng không thúc giục cô, chỉ im lặng chờ cô chuẩn bị tâm lý.
Một lúc lâu sau, khi mà Kỷ Hàn uống xong chai bia thứ năm, ánh mắt cũng nặng nề, chai bia trong tay rơi xuống sàn nhà, lâu đến mức Kỷ Duệ ngỡ cô đã ngủ quên trong quá khứ thì lại nghe thấy cô nói:
“Bọn họ… không phải là anh em ruột, anh ta… vẫn luôn thích Tiểu Tĩnh…”