Gặp lạiHơn một tiếng sau, khi cảnh sát đến thì Dương Khắc An đã tử vong, Kỷ Hàn chào hỏi mấy câu với người phụ trách rồi nhanh chóng đưa con rời khỏi hiện trường. Cảnh sát tìm được mấy người đang bị trói chặt như bánh chưng trong lò hỏa táng là nhân viên cùng người phụ trách ở chỗ này. Qua khẩu cung của bọn họ mới biết, Dương Khắc An đến đây từ ba ngày trước, nhanh chóng làm quen được với Chu Huy, ngày hôm qua hắn đến đây, trói mọi người lại rồi nhốt vào lò hỏa táng.
Động cơ gây án của hắn nhanh chóng được làm rõ: trả thù Kỷ Hàn. Tất cả đều thuận lợi, tấn công Đoàn Khanh Nhiên, vào cục cảnh sát, gặp mặt Kỷ Hàn, khai báo tất cả theo kịch bản mà hắn dựng sẵn từ trước, nhưng hắn không nghĩ đến mọi chuyện lại bị phá hủy trong tay một thằng nhóc bảy tuổi.
“Duệ ca, con đúng là rất đẹp trai.”
Trong xe cảnh sát, Kỷ Hàn ôm chặt con trai, hào phóng khen ngợi. Nếu thằng nhóc này không xuất hiện kịp thời… nghĩ đến đấy, Kỷ Hàn lại sợ run người.
“Đây là chuyện mà ai cũng công nhận.” Kỷ Duệ không khách sáo nhận lấy lời khen của mẹ.
“Sếp, chị lại tự ý hành động.” Tần Dịch vừa lái xe vừa càu nhàu, trách móc hành động của cô, “May lần này không xả ra chuyện gì, bất qua trong báo cáo lại phải kèm thêm một bản kiểm điểm.” Giọng nói của cậu mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa, đây cũng là lý do mấy năm qua Kỷ Hàn tuy công trạng đầy người nhưng mãi chỉ là một đội trưởng nho nhỏ. Nguyên nhân là không một lãnh đạo nào thích một cấp dưới không thể khống chế, cho dù người đó xuất sắc đến mức nào.
Kỷ Hàn vô tâm phẩy tay, bắt chéo chân nói: “Chuyện này đã có Duệ ca của chúng ta xử lý, không cần lo lắng phải không, Duệ ca?” Tất cả báo cáo, kiểm điểm này nọ của cô đều do Kỷ Duệ từ trước đến nay xử lý.
Kỷ Duệ liếc nhìn mẹ, một câu đem hy vọng ấy tống vào lãnh cung: “Tối nay con sang chơi nhà bạn học.”
“Duệ ca, con không thể vứt bỏ mẹ như thế được.” Kỷ Hàn níu lấy quai đeo cặp của con, không thèm để ý đến hình tượng xấu hổ của mình.
“Kỷ Tiểu Hàn, tự mẹ gây rắc rối thì mẹ đi mà giải quyết đi.” Cậu giành lại cặp sách của mình.
“Mẹ nợ, con trả. Đây là đạo lý rồi.”
Vô sỉ! Tần Dịch ngồi phía trước âm thầm phê phán.
“Con không viết hộ mẹ đấy, mẹ định làm gì con nào?”
Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, đối phó với người vô sỉ như cô sẽ phải vô sỉ hơn. Anh trai nhỏ nhà họ Kỷ đúng là cao thủ. Trong lòng Tần Dịch lại âm thầm ủng hộ Kỷ Duệ.
“Kỷ Tiểu Duệ, con đúng là hẹp hòi.”
“Cái này phải cảm ơn gen trội của mẹ.”
“Mẹ là mẹ con, con không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu.” Nghĩ đến việc phải ngồi viết những thứ văn vẻ nho nhã, nghĩ một đằng viết một nẻo, cô lại cảm thấy đầu mình như phình to ra gấp đôi.
“Con vui lắm mẹ ạ!” Kỷ Duệ bướng bỉnh nói ra đáp án khiến người ta có thể tức mà ૮ɦếƭ, cuối cùng còn tươi cười đáng yêu làm Kỷ Hàn nhìn thấy mà sợ mất mật.
Con mẹ nó! Đứa nào không có mắt chọc tới Duệ ca để nó cười đáng yêu như thế?
Kỷ Hàn đưa tay chọc chọc lưng Tần Dịch: “Tiểu Dịch tử, cậu làm cái gì vậy?”
Tần Dịch liếc mắt khinh bỉ, trừ chị ra thì còn ai trồng khoai đất này, anh trai nhỏ nhà họ Kỷ kia vốn lạnh lùng, chỉ có đội trưởng Hàn mới làm ra chuyện sóng to gió lớn như thế, thanh quan còn khó quản việc nhà, chuyện nhà của mẹ con nhà họ Kỷ, người thông minh sẽ không dại gì mà dây đến. Tần Dịch tiếp tục im lặng.
“Duệ ca, buổi chiều anh thích ăn gì, mẹ sẽ tự tay xuống bếp.”
“Tiểu Duệ Duệ, đừng có trưng cái bản mặt ấy nữa, không đẹp trai tí nào.”
“Duệ Duệ, cười với mẹ một cái.”
Kỷ Hàn dùng mọi cách cũng không làm con trai nở nụ cười, thở dài, ôm thằng nhóc vào lòng, vò tung tóc nó: “Duệ ca, mẹ không có việc gì mà.” Thằng nhóc này thật là! Kỷ Hàn ôm chặt nó trong lòng: “Con đừng lo lắng nữa được không?”
Kỷ Duệ ở trong lòng mẹ, ngọ nguậy vài cái rồi ngồi im, vươn đôi tay nhỏ ôm lấy thắt lưng gầy gò của Kỷ Hàn: “Kỷ Tiểu Hàn, nếu còn có lần sau, con sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ.”
Uy Hi*p trắng trợn!
Kỷ Hàn thầm cười trong lòng: “Dạ dạ dạ, tiểu nhân từ nay về sau không dám tái phạm.”
Kỷ Duệ đạp lại bằng tiếng hừ lạnh, nếu mẹ thật sự nghe lời thì mẹ đã không còn là Kỷ Hàn. Nhớ lại lúc nhìn thấy tên kia cầm súng nhắm vào Kỷ Tiểu Hàn, cậu đã vô cùng lo sợ. Chính lúc ấy cậu mới biết, mình nhỉ bé như thế nào. Ngày thường ỷ vào mình thông minh, đến lúc đối mặt với thần ૮ɦếƭ thì đánh rắm cũng không xong. Nếu… nếu như mẹ không thể tránh được viên đạn ấy…
Vòng tay nhỏ bé không tự chủ mà xiết chặt thêm, cậu nổi giận vì mẹ lúc nào cũng liều lĩnh, lúc nào cũng hành động theo cảm tính như thế.
Đôi mắt Kỷ Hàn trở nên dịu dàng, cảm nhận được trong lòng con trai bất an, cằm tì lên đầu cậu: “Có Duệ ca ở đây cơ mà, cho dù có chuyện gì mẹ cũng có thể hóa nguy thành an hết.”
Tần Dịch nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu, mỉm cười. Cách mà sếp với cậu trai nhỏ nhà họ Kỷ sống với nhau thật không giống như mẹ con bình thường, nhưng tình cảm của hai người đúng là làm cho con người ta hâm mộ. Có một lần, cậu cũng từng vụng trộm hỏi anh trai nhỏ nhà họ Kỷ, chẳng lẽ cậu không tò mò ba cậu là ai sao?
Lúc ấy anh trai nhỏ nhà họ Kỷ nói như thế nào nhỉ?
“Người mà Kỷ Tiểu Hàn coi trọng chắc cũng chỉ là một tên bại hoại mà thôi. Có cái gì tốt đẹp đâu. Có cháu đây là đủ rồi.”
Chậc, nhưng mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là tên đàn ông như thế nào mới có thể cùng sếp sinh ra một thiên tài như anh trai nhỏ này chứ?
Đưa Kỷ Duệ trở về trường học, Kỷ Hàn cùng Tần Dịch trở về cục cảnh sát.
Cái tin Kỷ Hàn một mình một ngựa đi bắt tội phạm sớm đã la truyền khắp cục cảnh sát. Cho nên lúc cô vừa bước vào, đồng nghiệp đã ào lên khen ngợi, mà cô mặt dày cũng nhận lời cảm ơn của tất cả mọi người, thậm chí còn khoa trương thêm mấy câu. Mọi người sớm đã quen tính cách này của cô, cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn thấy dễ dàng sống chung. Vì tính cách này, bọn họ hoàn toàn không xem Kỷ Hàn như một người phụ nữ.
“Sếp, nghe nói vị “Không thiếu” kia đã đến đây rồi.” Đã đến lúc bọn họ đi bắt người. Tần Dịch cầm túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa cùng Kỷ Hàn nói chuyện: “Nghe nói đã đến được một lúc, khi đó chúng ta đều ở bên ngoài. Thấy bảo giờ đang ở trong phòng của cục trưởng”
“À, là người như thế nào?” Kỷ Hàn bốc lấy một miếng khoai tây cho vào miệng: “Đây là vị gì? Ăn cũng được đấy.”
“Vị mới đấy, tôi cũng biết là không tệ mà.” Lại bốc thêm một miếng nữa: “Tôi đã tìm hiểu qua rồi, là đàn ông nha.” Thượng đế quả nhiên rất công bằng mà: “Nghe nói nhìn qua rất lợi hại.”
“Ừ, dù sao thì cũng không liên quan đến chúng ta.” Kỷ Hàn nhìn túi khoai tây chẳng còn lại bao nhiêu, liền giật lấy: “Mua ở đâu, tan làm tôi cũng muốn đi mua mấy túi.”
“Trong căng tin của cục có bán.” Tần Dịch nhìn bàn tay trống trơn của mình thầm mắng lưu manh.
Đúng lúc này, Cục trưởng dẫn một người từ bên ngoài đi vào, Kỷ Hàn cùng Tần Dịch đang đưa lưng hướng ra cửa nên không hề phát hiện ra. Kỷ Hàn còn đang ngoác miệng, dốc hết chỗ khoai tây chiên còn lại cho vào mồm thì bị vỗ vai.
“Đây là Kỷ Hàn, đừng thấy cô ấy là phụ nữ mà xem thường, khả năng điều tra phá án của cô ấy trong cục không có mấy người có thể sánh cùng đâu.” Cục trưởng vui cười hớn hở, giới thiệu cấp dưới đắc ý nhất của mình mà không để ý hai chữ Kỷ Hàn vừa thốt ra, người đàn ông có đôi mắt sáng quắc như chim ưng kia khẽ nheo mắt lại.
Kỷ Hàn vừa nhét xong chỗ khoai tây vào miệng, xoay người lại muốn nhìn xem rốt cuộc người kia là thần thánh phương nào.
Cái gì thế này! Người đàn ông này sao quen mắt như vậy?!
Một mồm khoai tây căng phồng như mắc nghẹn lại, cô nhăn mày, nghiêng đầu nhìn, cố gắng nhớ lại xem mình đã gặp qua khuôn mặt này ở đâu/
Đôi con ngươi kia cũng chằm chằm nhìn vào cô, đầu tiên là lông mày nhăn lại, sau đó hai mắt trợn to, phát ra tia sáng. Hắn không nói một chữ nào nhưng hơi thở phát ra từ cơ thể cũng đủ khiến cho người xung quanh biết cảm xúc lúc này của hắn.
Ai da!
Có vấn đề! Tần Dịch im lặng lui vài bước, chọn một ví trí an toàn đứng xem.
“Kỷ Hàn!” Người đàn ông đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp có chút gì đó run rẩy như đang kìm chế điều gì đó.
“Khụ khụ khụ.”
Thanh âm kia làm Kỷ Hàn đột nhiên nhớ lại những ký ức mà cô đã chôn sâu xuống dưới đáy ký ức của mình. Khi*p sợ làm cô phun ra toàn bộ chỗ khoai tây còn chưa kịp nuốt xuống, phun thẳng vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia.
Tiêu đời rồi!