Bên ngoài là ánh tịch dương, gió lạnh quất vào mặt, làm làn váy của Lý Kiều tung bay, sau khi tắm xong men theo ban công đi tới thư phòng.
Lý Thiên Hạo vừa nói chuyện điện thoại xong, thả lỏng người dựa vào ghế, phát hiện Lý Kiều đi tới, đứng dậy đi qua chỗ cô.
"Làm sao vậy?" Lý Thiên Hạo đứng sát Lý Kiều, một bên ngửi hương thơm cơ thể của con gái sau khi tắm rửa xong, một bên vòng tay ôm cô trở về phòng ngủ của cô.
Lý Kiều không nói gì có chút nghi hoặc nhìn hắn, vì sao không ở trong thư phòng nói chuyện?
Ánh mắt của cô mọng nước sáng ngời, trong suốt, không khó để hắn phát hiện ra nghi hoặc của cô.
Đầu Lý Thiên Hạo cúi xuống, ở trên mặt của cô hôn hôn. Nam nhân ôn nhu sủng nịch cô, Lý Kiều nhất thời sa vào trong đó, nhận hết mọi dịu dàng từ hắn.
Lý Thiên Hạo dừng động tác, không trả lời cô, ngược lại nói: "Đại khái mấy ngày này, ba cùng mẹ của con muốn chấm dứt chuyện tình cảm, con không cần phải lo lắng, tất cả cứ như bình thường."
Chuyện của hắn cùng Trình Tuyết, không cần phải để cho Lý Kiều bận tâm.
Lý Kiều dời tầm mắt, trong lòng ẩn ẩn lo lắng, cô hiểu được ý của Lý Thiên Hạo, nhưng không biết Trình Tuyết sẽ có phản ứng như thế nào, cô lại cái gì cũng không thế làm được.
Đôi mắt lóe lên ánh nước, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lý Thiên Hạo, nam nhân này một mình gánh vác hết mọi chuyện, luôn luôn bảo vệ cô vô lo vô nghĩ trong vòng tay của hắn.
"Tốt". Cô cũng phải làm cho hắn yên tâm. Trấn an Lý Kiều xong, Lý Thiên Hạo mới xuyên qua ban công trở lại thư phòng, sau đó trở lại phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, lúc Lý Thiên Hạo vào, Trình Tuyết ngây ra vài giây, sau đó mới lấy lại tinh thần đi qua: "Vì sao ở trong thư phòng lâu như vậy, ăn cơm xong trước rồi lại làm việc."
"Ừ, để tôi tắm cái đã." Không nghĩ tới Trình Tuyết lại đợi trong phòng ngủ, Lý Thiên Hạo lấy quần áo ở nhà, để lại cho Trình Tuyết một bóng lưng lạnh lùng rồi quay vào phòng tắm.
Trình Tuyết đứng tại chỗ, độ ấm trong phòng dường như cũng biến mất theo bóng lưng của Lý Thiên Hạo, không khí trong trẻo nhưng lại xuất hiện một cỗ lạnh lùng đến tê người.
Ở trong phòng làm người ta hít thở không thông, mà nàng cũng không vui, Trình Tuyết nhanh chóng bước chân ra khỏi phòng xuống tầng.
Trên bàn cơm, đại khái là đã rất lâu rồi cả nhà mới cùng nhau ăn cơm. Trình Tuyết chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho Lý Thiên Hạo, đối với Lý Kiều lại chẳng thèm quan tâm.
"Mẹ lần trước gọi điện thoại về nhà, nói mùa đông bên này có vẻ thoải mái, mẹ tính mùa đông năm nay về bên này ở." Nếu Lý Thiên Hạo có tiểu tam ở bên ngoài, đây chính là cơ hội tốt nhất, mẹ chồng là chiến hữu quan trọng của nàng.
Trình Tuyết nói không phải là toàn bộ sự thật, chỉ có mình nàng đưa ra quyết định này, còn chưa có thương lượng qua với Lý mẹ, nàng nghĩ nàng có biện pháp khiến cho mẹ chồng qua đây ở, khẳng định không có vấn đề gì.
Trình Tuyết quên mất là mẹ chồng nàng càng chờ mong nàng và Lý Thiên Hạo phát sinh mâu thuẫn, ai bảo Trình Tuyết không sinh được cháu trai cho nhà họ!
"Ừ, em an bài mọi chuyện là được rồi." Hắn vô cùng hiểu tính tình mẹ của mình, Trình Tuyết nói dối càng không được lưu loát, hắn cũng không định vạch trần nàng. Suy nghĩ qua là biết Trình Tuyết đã bắt đầu hành động rồi.
Trong lòng càng kiên định với mục tiêu đã chọn, Lý Thiên Hạo tiếp tục ăn cơm.
Lý Kiều nhìn qua không hiểu tâm tư của hai người, chỉ hiểu rằng cô nhìn thấy bộ dáng ôn nhu của Trình Tuyết đối với Lý Thiên Hạo, trong lòng chua xót vô cùng. Ăn cơm giống như là đang nhai sáp, liền buông bát: "Con lên tầng trước".
Trình Tuyết không để ý nhiều lắm, ngược lại Lý Thiên Hạo đối với bóng lưng của tiểu Kiều nhi trầm ngâm suy nghĩ.
"Ông xã, anh uống nhiều canh gà vào, bồi bổ cơ thể." Trình Tuyết thay Lý Thiên Hạo múc thêm canh gà đưa qua cho hắn uống.
Lý Thiên Hạo nâng tay tiếp được: "Kiều Kiều chuẩn bị có cuộc thi, em cũng làm điểm tâm bồi bổ cho con đi." Giọng nói trầm ổn nhưng lại lộ ra một tia trách cứ.
"Tôi lên thư phòng." Uống cạn bát canh, liền đứng dậy đi.
Trình Tuyết bị động tác dứt khoát của Lý Thiên Hạo làm sửng sốt ngẩn người ra, nàng lại làm sai gì sao? Lý Kiều cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, muốn nàng chăm sóc cái gì nữa? Hắn vì sao không quan tâm vợ hắn một chút.
Mấy tháng nay lạnh lùng cùng với trận kích thích sáng nay làm cho trái tim Trình Tuyết chua xót, giờ phút này lại càng đau đớn giống như bị Lý Thiên Hạo bổ xuống mấy đạo.
Trong lòng đau đớn cùng tức giận, Trình Tuyết cũng theo sau lưng Lý Thiên Hạo lên tầng.
Thừa dịp Lý Thiên Hạo chưa khóa cửa thư phòng, lập tức nàng liền đi vào, khóa cửa lại.
Trong lòng phẫn nộ cùng với ủy khuất làm cho hai hàng lệ dưng dưng, đối với Lý Thiên Hạo đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc trực tiếp lên án: "Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Vì sao không quan tâm đến em? Em làm như vậy còn chưa đủ hay sao? Vẫn là em tâm nóng áp ௱ôЛƓ lạnh? Lý Thiên Hạo?Anh nói đi!"
"Nói cái gì?" nam nhân buông tư liệu trên tay, ánh mắt lạnh như băng, nhìn nữ nhân phía trước đang điên cuồng trách móc hắn tựa như không quen biết.
Mười mấy năm hôn nhân, đây là lần đầu tiên Trình Tuyết đối với Lý Thiên Hạo khóc rống lên như vậy.
Sau khi hét ra phẫn nộ trong lòng, nàng mới chú ý tới tính tình cứng rắn của Lý Thiên Hạo, nàng làm như vậy có thể chọc giận hắn a.
Trình Tuyết cúi đầu, mắt liếc nhìn Lý Thiên Hạo, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của hắn liền cả kinh.
Thân mình run run, rời tầm mắt, nước mắt lại rơi xuống, âm thanh ủy khuất nhuyễn xuống nói: "Chẳng phải là vì mấy tháng qua, anh đối với em lạnh lùng thản nhiên, anh cho là em nghĩ như thế nào?"
"Em muốn nghĩ đến cái gì thì nghĩ đi, có thể đi ra ngoài được chưa?" Lý Thiên Hạo rốt cuộc rời tầm mắt, chuyên chú nhìn tài liệu trong tay, không tiếng động hạ lệnh tiễn khách.
"Anh..." Trình Tuyết nhất thời không nói được gì, chính mình khó chịu, khóc nghẹn ngào ra khỏi thư phòng.