Z lái xe quá nhanh, hơn nữa rẽ ngoặt vô cùng đột ngột khiến đám người Vương Kiệt theo sau đuổi vô cùng vất vả, đoạn đường này đi tới phòng thí nghiệm Lượng Tử, thật nhiều người không bị say xe cũng bị làm cho say xe, thật không biết Vương Hiểu Thư ngồi ở bên trong thì thế nào?
Lo lắng này hiển nhiên là dư thừa, mặc dù có lúc Z nói chuyện rất không khách khí, nhưng hắn không bao giờ bạc đãi người phụ nữ của mình.
Vương Kiệt nhìn thấy Z ôm Vương Hiểu Thư từ ghế sau xuống, cũng không để ý đến bọn họ, trực tiếp đi vào phòng thí nghiệm Lượng Tử bị binh lính canh giữ, bộ dáng không nói lời nào không coi ai ra gì lại tự cho là người thắng khiến mọi người ở Lượng Tử muốn lật bàn, nhưng cũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi.
"Anh cần mấy y tá?" Vương Kiệt áp chế lửa giận vì bị coi nhẹ, cố tỏ ra ôn hòa hỏi.
Z cẩn thận đặt Vương Hiểu Thư lên giường giải phẫu, nhìn lướt qua Vương Kiệt và người phía sau Vương Kiệt, suy tư một chút rồi nói: "Một người cũng không cần, tất cả đi ra ngoài."
". . . Chỉ anh?" Vương Kiệt kinh ngạc nhìn hắn, "Vết thương nghiêm trọng như vậy chắc hẳn cần giúp đỡ. . ." Nếu hắn không cần thì Vương Kiệt động tay động chân như thế nào?
"Ông có thể tự bắn rồi thử xem tôi có làm được không." Z cười cong mắt, nhưng ở nơi mà người khác nhìn không thấy, hắn nắm hai tay thật chặt để lộ sự vội vàng và bất an lúc này.
Nếu Vương Hiểu Thư thật sự đã ૮ɦếƭ, vậy thì mọi người đang đứng ở đây. . . Không, là toàn bộ thế giới này, liền không có ý nghĩa tồn tại nữa, hắn muốn tạm biệt bọn họ ngay lập tức.
Đương nhiên, cho dù Vương Hiểu Thư không có việc gì, bọn họ cũng không có khả năng sống sót trên thế giới này rồi.
Vương Kiệt không biết giờ phút này Z đang nghĩ cái gì, nếu không hắn nhất định sẽ rất hối hận vì làm ra chuyện này.
". . . Được rồi." Vương Kiệt giận quá thành cười, "Tôi sẽ nhìn xem anh làm thế nào." Hắn xoay người, dẫn bộ đội rời đi, cả người toát ra vẻ muốn xem trò vui.
Z lạnh lùng nhìn hắn, chờ bọn họ rời đi, nhẹ nhàng ấn nút dưới giường giải phẫu, khóa trái lại của phòng thí nghiệm.
Quả là rất ngu xuẩn, lá gan lớn đến mức để hắn tới gần máy móc và công cụ, là quá mức tự tin vì kế hoạch của mình hay là quá coi thường hắn?
Người không biết để lại đường lui cho mình, bình thường không phải tự tin thì là rất ngu xuẩn, Z thuộc loại người trước, mà Vương Kiệt ắt thuộc loại người sau.
Z thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn lau máu trên mặt Vương Hiểu Thư, nhìn chằm chằm miệng vết thương của cô, không hề chớp mắt đứng ở đây, dường như hắn vô cùng khó xử, không biết làm gì với đồ trong phòng thí nghiệm, đây là hiện tượng vô cùng hiếm thấy trên người hắn.
Không quá ba phút, hắn nhẹ nhàng ném khăn xuống, xoay người bắt đầu chuẩn bị công cụ.
Gian phòng thí nghiệm này hắn từng sử dụng, tất cả đều đầy đủ, phần lớn thuốc men cũng đều có, chẳng qua thuốc ở đây không có hiệu quả gì với viên đạn mà hắn mới nghiên cứu, đây là chỗ mà hắn khó xử.
Đáng giận là, bây giờ hắn còn không thể rời đi, cũng không kịp rời đi.
Z cầm ống nghiệm, vừa suy tư vừa làm việc, một lát sau mắt hắn bỗng mở to, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng.
. . . . .
Khi Vương Hiểu Thư tỉnh lại đã không cảm thấy đau nữa, cả người cô tê dại, không chỉ là bả vai bị thương, ngay cả cánh tay và hai chân cũng không nhúc nhích được.
Cô mê mang mở to mắt, cố gắng hồi tưởng mọi chuyện trước khi ngất đi, không khỏi có phần nghi hoặc, cô không ૮ɦếƭ?
Vương Hiểu Thư cố gắng quan sát hoàn cảnh xung quanh, ở trong phạm vi mà cô nhìn được thấy Z đứng ở một bên, cùng với những gì cho thấy đây là nơi nào.
Là phòng thí nghiệm, Z đứng ở bên cạnh cô, cô không ૮ɦếƭ.
Vương Hiểu THư không khỏi kích động, cô muốn ngồi dậy ôm hắn, muốn nói với hắn, nhưng cô mở miệng lại không phát ra tiếng được, cổ họng vô cùng đau, hơn nữa miệng có mùi máu tươi, cô cho rằng bả vai mình chảy quá nhiều máu, nhưng khi cô thấy được cổ tay băng bó của Z, con mắt không khỏi dại ra.
". . . . ." Cố gắng, thất bại, cố gắng, thất bại, Vương Hiểu Thư mệt mỏi rũ mắt xuống, cô nói không ra lời.
Z từ trên nhìn xuống cô, nhìn không chớp mắt, tóc mái thật dài che khuất mắt hắn, trên chiếc cằm hơi nhọn có ít râu, áo dài trắng không nhiễm một hạt bụi nay có vết máu, nhưng cô lại được hắn bảo hộ vô cùng tốt, xung quanh là Ⱡồ₦g thủy tinh không biết có tác dụng gì, hắn ở ngoài Ⱡồ₦g thủy tinh, hết thảy bên người cô đều sạch sẽ, đối lập với vẻ chật vật của hắn.
Khi nhìn thấy Vương Hiểu Thư mở mắt, Z liền thở phào nhẹ nhõm, hắn thấy vẻ đáng thương khi cô nhếch môi như muốn nói gì nhưng cuối cùng lại thất bại, khóe miệng lộ ra một nụ cười mệt mỏi, thấp giọng nói: "Ngủ đi, một hồi là tốt rồi."
". . . . ." Được. Vương Hiểu Thư lại nhìn về phía hắn, muốn dùng ánh mắt để nói cho hắn sự nghi hoặc của cô —— cổ tay của anh làm sao vậy?
Z xem như hiểu ý của cô, hoặc xem như không hiểu, tóm lại hắn không trả lời, thản nhiên để lại một câu "Anh đi chỉnh lý lại một chút" rồi rời đi.
Vương Hiểu Thư nhìn bóng lưng của hắn dần dần biến mất, hoảng hốt không bao lâu lại vì mỏi mệt mà ngủ mê man.
Lần thứ hai cô tỉnh, cảnh tượng xung quanh lại thay đổi.
Lần này không phải là phòng thí nghiệm, thân thể của cô cũng có cảm giác, quần áo trên người và vết thương trên vai đều sạch sẽ, miệng vết thương chỉ hơi ngứa, dường như đang lên vảy, giống như hết thảy vấn đề đều được giải quyết, chẳng qua. . . Z đâu?
Vương Hiểu Thư nhanh chóng ngồi dậy, đầu óc mơ hồ, cô lắc đầu, híp mắt nhìn xung quanh, tầm mắt dần dần rõ ràng, khuôn mặt không biểu cảm của Vương Kiệt đập vào mắt cô.
"Là ông?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng có dự cảm xấu.
Vương Kiệt cười khẽ: "Thất vọng khi nhìn thấy ta?"
Vương Hiểu Thư không để ý hắn chế nhạo, nói thẳng: "Anh ấy đâu?"
"Con hỏi ai?" Vương Kiệt ngẩn ra một chút, sau đó bỗng hiểu ra, nói, "Con là nói Z tiên sinh?"
Vương Hiểu Thư nhịn không được, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, hỏi: "Ông thật sự là cha tôi sao?"
Đáp án hiển nhiên là không phải.
Nhưng thật ra hắn cho là vậy.
Vương Kiệt bị hỏi vậy, sắc mặt thật không tốt, hắn cứng nhắc nói: "Con đã hỏi như vậy, ta liền chứng minh một chút, ta vẫn coi con là con gái của mình." Hắn xoay người, lạnh nhạt nói với người bên cạnh, "Chuẩn bị xe lăn, đưa tiểu thư đi gặp thiên tài của chúng ta."
Vương Hiểu Thư ૮ɦếƭ lặng gục đầu xuống, ngồi vào xe lăn người nọ chuẩn bị, im lặng không nói, để mặc hắn giúp mình, đi tới cùng Vương Kiệt.
Sau khi ra khỏi gian phòng này, lại đi khoảng 500m trong hành lang, bọn họ rẽ vào căn phòng sâu nhất, cửa phòng hiển nhiên đã trải qua xử lý đặc thù, thoạt nhìn vô cùng chắc chắn, trước kia Vương Hiểu Thư chỉ nhìn thấy cảnh như vậy trong phim khoa học viễn tưởng, bởi vì cho tới bây giờ Z chỉ dùng cửa thủy tinh trong suốt, thật giống như nơi ở của hắn không có người nào có thể phát hiện và xâm nhập.
"Chuẩn bị tốt rồi sao?" Vương Kiệt nhếch miệng, châm chọc hỏi.
Vương Hiểu Thư im lặng, nhưng gật gật đầu, cô cũng không nhìn hắn, mắt không thấy tâm không phiền.
Vương Kiệt có chút bất mãn, nhưng hưng phấn còn nhiều hơn buộc hắn trực tiếp mở cửa, Vương Hiểu Thư thấy được tình cảnh bên trong qua cánh cửa kia.
Đó là một nơi vô cùng trống trải, chỉ bày một Ⱡồ₦g thủy tinh rất lớn ở giữa, Z ở bên trong, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, cúi đầu nhìn mặt đất, hai tay nắm chặt đặt lên đùi, thân hình trông vô cùng gầy yếu.
Hắn nghe được tiếng mở cửa cũng không ngẩng đầu, dường như hoàn toàn không tò mò người tới là ai, hoặc là ai tới nơi này cũng không là gì cả.
Vương Kiệt đắc ý nhìn về phía Vương Hiểu Thư: "Thế nào, hiện tại có phải đã biết chỉ có ba ba mới là người con nên dựa vào?"
Giọng nói của hắn vừa dứt, Z liền ngẩng đầu lên, xuyên qua tầng tầng trở ngại nhìn về phía Vương Hiểu Thư, cô ngồi trên xe lăn cũng kinh ngạc nhìn hắn, hai người bốn mắt đối diện, trong chớp mắt có hiểu rõ ăn ý.
Ha ha, hiện tại nhân vật phả diện bị nhốt trong Ⱡồ₦g thủy tinh, có phải cũng không nên nói mình là nhân vật phản diện hay không? Nhưng mà cảnh tượng xung quanh và bộ dáng của Z thật phù hợp với tiêu chuẩn phim bom tấn Hollywood, chỉ là diễn viên Vương Kiệt mới tạm chấp nhận được mà thôi.
"Nói đi, hiện tại cho con một cơ hội, đừng nói ta tuyệt tình." Vương Kiệt thấy Vương Hiểu Thư im lặng không nói, thật khảng khái nói tiếp, "Chỉ cần con nhận sai, về sau ngoan ngoãn đi theo ta, chuyện lúc trước, ta có thể coi như chưa xảy ra, thế nào?"
Vương Hiểu Thư lạnh nhạt nhìn về phía hắn, hởi: "Có phải còn bao gồm nói cho ông tất cả bí mật của Z hay không?"
Vương Kiệt sửng sốt một chút, hiển nhiên là bị nói trúng tâm sự, nhưng hắn rất nhanh khôi phục bình thường, sắc mặt vô cùng lạnh lùng: "Nói ra cũng tốt, con phải học thông minh một chút, nếu không miệng vết thương lúc này chính là giáo huấn của con."
Vương Hiểu Thư cúi đầu nhìn vai trái, miệng vết thương được xử lý vô cùng tốt, cô đã không cảm thấy đau nữa, nhưng hết thảy đều là công của người đang bị nhốt kia.
Nếu không phải vì cô, hiện tại hắn hẳn là rất tốt, hắn vốn nên ở sau màn nhìn đám người này từ từ hủy diệt, hắn vốn là BOSS đẩy không ngã, nhưng bởi vì cô mà rơi xuống tình thế này.
Tuy rằng Z giống như cố ý bị nhốt ở đây để làm gì đó, nhưng cô vẫn cảm thấy thật băn khoăn.
"Hay là thôi đi." Vương Hiểu Thư nhẹ giọng nói, "Tôi vẫn nên tiếp tục sa đọa, ông đừng ôm ảo tưởng quá mức tốt đẹp về tôi, nếu tôi đồng ý, sẽ thấy thật sự không có lương tâm."
"Lương tâm?" Vương Kiệt lườm cô, "Nếu mày nói lương tâm thì đừng ở cùng với hắn! Mày có biết hắn là ai hay không? Nhiều người ૮ɦếƭ trên tay hắn như vậy, nhà của chúng ta đều bị hắn phá hư, rốt cuộc mày có biết hay không?!"
". . . . ." Chất vấn như vậy thật đúng là làm cho không ai đáp lại được, Vương Hiểu Thư suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói, "Quên đi, những gì tôi vừa nói ông coi như không nghe thấy, nhưng tôi vẫn lựa chọn như vậy."
Vương Kiệt mở to mắt, không thể tin được nhìn cô: ". . . Mày có phải là Hiểu Thư mà ta biết hay không? Nguyên tắc của mày đâu? Thể diện của mày đâu?!"
"Ông thấy tôi giống người có nguyên tắc và thể diện sao?" Vương Hiểu Thư nói xong bỗng nở nụ cười, sau đó thừa dịp hắn không chú ý cầm cổ tay hắn, một dòng điện mãnh liệt bỗng truyền đến người Vương Kiệt, Vương Kiệt hoảng sợ trừng to mắt ngã xuống đất, mất đi ý thức.
Lại nói Vương Kiệt cũng không biết Vương Hiểu Thư có dị năng, biết đến ngoại trừ Z thì chỉ có Y Ninh và bọn Tiêu Trà.
Y Ninh và thuộc hạ của ả đã ૮ɦếƭ, Hạ Tĩnh Ân cũng ૮ɦếƭ, Tiêu Trà vì Tiêu Nhã Nhã mà không thể tự hủy con đường phía trước, cho nên giữ im lặng là hiển nhiên, như vậy thuộc hạ của hắn cũng sẽ giữ im lặng. Vì thế lúc này Vương Kiệt bị lừa mà không biết gì.
Vương Hiểu Thư nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lướt qua Vương Kiệt ngã trên đất và Z ở trong Ⱡồ₦g, đối phương đang nhìn cô không chớp mắt, vẻ mặt có phần tội nghiệp, một bộ "cầu giải cứu" chờ cô.
Vương Hiểu Thư bật cười, cố nén đau nhức, hai tay chống bánh xe đứng lên, muốn tiến lên xem mở Ⱡồ₦g kia như thế nào, nhưng Z thấy cô như vậy, trực tiếp đứng lên, không biết là làm cái gì, nghênh ngang mở Ⱡồ₦g đi ra.
". . . . ." Hiện thực đâm thẳng vào tim này quả là rất trầm trọng.