Biến thái rốt cuộc là dạng gì? Tóm lại không nên là như vậy.
Vương Hiểu Thư phát hiện Z ngày càng giống người đàng hoàng, chẳng lẽ bởi vì tiếp xúc nhiều cùng cô? Xem ra sau này nếu tiếp xúc với nhiều người khác, hắn sẽ trở nên bình thường. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là "người" đúng là người, về phần không thể gọi là người, thật xin lỗi ha ha.
Vương Hiểu Thư vô cùng cảm động nói: "Tuy rằng cảm thấy không như nói thật, nhưng anh có thể nói vậy đã vô cùng khó được, em phải biểu hiện thế nào mới có thể làm anh khẳng định, đây thật sự là một việc không thể làm cho người ta không xấu hổ."
Z không nói chuyện, chậm rãi rời mắt nhìn cảnh vật ngoài xe, con mắt hẹp dài sau kính không gọng hơi híp, nhìn không ra một chút cảm xúc.
Vương Hiểu Thư cứ đần độn u mê theo hắn về tới căn cứ Nguyên Tử, chẳng qua nơi này đã không có người của Tiêu gia, đại bộ phận dân cư ở đây còn sống sót, có vẻ nhóm zombie đuổi theo bọn Y Ninh chứ không thương tổn dân cư bình thường? Binh lính Nguyên Tử vẫn yên ổn ở trong này, bao gồm người canh cửa mà cô có thể nhận ra, tuy rằng không biết tên gọi của hắn.
Ánh mắt Vương Hiểu Thư phức tạp nhìn Z, hình như hắn luôn luôn ở cùng cô, nhưng có rất nhiều chuyện cho tới bây giờ cô đều chưa thấy hắn sắp đặt cũng đã làm xong hết, việc này thật sự rất kỳ quái, thật giống như một ngày của cô là 24 giờ, mà của hắn là 48 giờ.
Việc này vừa nghe có vẻ rất không khoa học, nhưng cẩn thận ngẫm lại dường như là chuyện hợp lý. . .
Vương Hiểu Thư không phải là người thích tìm nguyên nhân, có một số việc có thể không nghĩ thì không nghĩ, cho nên chuyện "râu ria" như vậy cô cũng không để trong lòng, cô chỉ cần hắn không có việc gì, hai bọn họ sống tốt, vậy thì mọi sự đại cát rồi.
Đóng quân tại căn cứ Nguyên Tử đến nửa đêm, bầu trời vẫn luôn âm u cuối cùng nổi lên mưa to, Vương Hiểu Thư vốn không ngủ được, nay lại càng mất ngủ.
Cô nhìn đèn nhỏ ở đầu giường, lại nhìn ánh sáng chói lọi ngoài khe cửa, đứng dậy đi ra ngoài
Lần này cô nhớ được, trước khi mở cửa ra ngoài đã gõ cửa trước, Z nghe được tiếng liền quay đầu, cởi kính dụi dụi mắt, nhàn nhạt hỏi: "Không ngủ được?"
Vương Hiểu Thư gật đầu, vừa đi tới cạnh hắn vừa nói: "Anh như vậy là không được, anh còn chưa khỏe lên, phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Thời gian không còn nhiều lắm." Z bắt đầu đánh bàn phím, trên màn hình màu đen có hơn mười dấu khoanh tròn và tiếng anh, Vương Hiểu Thư hoàn toàn nhìn không hiểu, nhưng với giọng điệu và lời nói của hắn làm cô rất khó không liên tưởng đến cảnh khiêng linh cữu, vì thế khóe miệng cô giật một cái.
"Thời gian còn rất nhiều, điều kiện tiên quyết là chúng ta còn sống tốt." Cô trực tiếp úp laptop, cường ngạnh kéo hắn dậy, tuy rằng thân cao chênh lệch làm cô không nỡ kéo hắn về phía trước, nhưng cô biết hắn sẽ không ra tay với mình, vì thế kéo vô cùng yên tâm.
Không biết vì sao, cô lại biết bọn họ sẽ không tách ra, cho dù tách ra cũng là hắn bất đắc dĩ, nghe câu cuối cùng "Không được tìm tôi cũng không được thích những người khác" lần trước hắn đuổi cô đi là biết, không được tìm anh cũng không được thích người khác?
Nhớ tới việc này, Vương Hiểu Thư không nhịn được muốn cười, cô vui vẻ đẩy Z ngã xuống giường lớn êm ái, rúc vào trong lòng hắn cọ xát: "Nơi này thật thoải mái, chúng ta luôn luôn ở đây đi. Cứ đổi chỗ ở, luôn không có cảm giác gia đình."
"Nơi này không phải nhà chúng ta." Z cởi caravat, nhìn chằm chằm trần nhà, "Có thể gọi là nhà, có lẽ chỉ có phòng thí nghiệm số hai."
"Số hai?"
"Chính là gian ở Lượng Tử."
"Vậy số một của anh ở đâu? Còn số ba bốn năm?" Vương Hiểu Thư tò mò ngẩng đầu nhìn hắn.
Z trực tiếp nói sang chuyện khác: "Em chờ một chút, anh đi lấy một số thứ." Hắn nâng tay nhẹ nhàng chuyển đầu cô từ bờ vai mình sang chỗ khác, cô có phần không nguyện ý nhưng vẫn không ngăn trở, hắn thấy cô như vậy, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp, đứng dậy không nói một tiếng, ra bên ngoài lấy đồ.
Hắn rời khỏi khoảng một hai phút, lấy một lọ không biết đựng cái gì vào.
Một lần nữa Z lại nằm xuống giường, cởi giầy và áo sơ mi, cởi trần nằm bên cạnh cô, thắt lưng phối hợp với vòng bụng có đường cong tinh xảo làm Vương Hiểu Thư nhìn mà máu sói sôi trào, nhịn không được nuốt nước miếng.
"Uống lên đi, bệnh của em sẽ dần dần tốt hơn." Hắn đưa lọ cho cô, Vương Hiểu Thư thuận theo nhận lấy ngửa đầu uống, uống xong chậc lưỡi nói, "Mùi vị không tệ, vị hoa quả sao?"
"Là việt quất." Z trầm thấp nói, "Việt quất trong vườn phòng thí nghiệm số hai vừa thu hoạch, vừa mới đưa qua."
"Vừa mới?" Miệng Vương Hiểu Thư thành hình chữ O, "Chẳng lẽ anh thật sự biết bay? Xa vậy mà anh. .
"Là người máy." Z xoa xoa thái dương, "Nếu không có người, tốc độ của nó sẽ tăng gấp mấy lần." Dù sao nói trị số cụ thể cô cũng không nghe hiểu, nói trực quan thì tốt hơn.
Thực ra Vương Hiểu Thư cố ý nói như vậy, nhưng dường như cô cảm thấy hắn cho rằng cô thật sự ngu ngốc, cô hơi xấu hổ sờ sờ mũi.
Z rũ mắt xuống, giúp cô cởi ra khuy quần áo, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, không rõ có ý gì nói: "Em không thể cứ để mình tiếp tục ngu xuẩn như vậy được, nếu anh ruồng bỏ em thì em định làm gì?"
Vương Hiểu Thư nói: "Anh sẽ không."
Z kinh ngạc nhìn cô, khóe miệng trào phúng nhếch lên, cũng không biết là nói với ai: "Việc này cũng không nhất định." Hắn dừng lại một chút, thấp giọng hỏi, "Nếu anh thật sự ruồng bỏ em, em sẽ làm như thế nào?"
"Em. . ." Vương Hiểu Thư hơi há miệng, nhìn mặt hắn không biết nên nói tiếp cái gì, Z thấy cô như vậy, nói tiếp, "Không có anh thì không được sa đọa, em nhất định phải sống tốt, an toàn vui vẻ, làm anh gặp lại em sẽ cảm thấy vô cùng hối hận, mà không thấy may mắn vì ruồng bỏ em. Cô gái kiêu ngạo, không thể hời hợt."
Vương Hiểu Thư không hiểu nhìn hắn: "Vì sao em lại cảm thấy anh đang bàn hậu sự?"
". . . . ." Khóe mắt Z giật giật, giống như bị nói trúng tâm sự, chột dạ quay đầu đi, phủ nhận nói, "Anh không như thường, em liền cho rằng anh muốn buông tay nhân gian, có thể sao?"
. . . Cô đương nhiên sẽ đáp lại có thể, chính là lần này cô phát hiện mình đáp sai rồi, cô phải nói không thể!!!
Z biến mất.
Đến ngày thứ ba ở Nguyên Tử hắn đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại chiếc đồng hồ hắn luôn luôn mang theo.
Vương Hiểu Thư phiền chán mở ra, bên trọng có một tờ giấy trắng gấp nhỏ, cô cưỡng chế sự nôn nóng khi tìm khắp căn cứ cũng không tìm được người kia, nhẫn nại mở ra trang giấy, mặt trên chỉ có một công thức toán học.
Vương Hiểu Thư tuyệt đối là kẻ dốt toán học, không cần nói tới cấp ba, ngay cả toán học hồi cấp hai cũng có thành tích tốt là một nửa số tám (0), cô vẫn nhớ các bạn nhỏ của mình năm đó đều sững sờ, dường như không thể lý giải vì sao người làm hết hai trang giấy sẽ chỉ mang đến nửa số tám.
Vương Hiểu Thư cũng rất muốn biết, hiện tại cô rất hối hận, lúc trước vì sao không học toán cho tốt.
Cô hổn hển cầm đồng hồ của hắn và tờ giấy đi ra khỏi phòng, vào trong sân gào to một tiếng: "Megatron, anh đi ra cho tôi!"
Megatron bay đến trước mặt cô như một trận gió ngay khi cô vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn giẫm hư không ít thứ, Vương Hiểu Thư vốn không có tâm tình quản, trực tiếp hỏi: "Ba anh đâu!"
". . . Không biết."
"Tôi là nói tiên sinh của anh đâu? Cũng là chủ nhân của anh." Vương Hiểu Thư cho rằng nó nghe không hiểu, cho nên thay đổi cách hỏi.
Khuôn mặt máy móc của Megatron có vẻ thật rối rắm, nó cứng ngắc nói: "Thật có lỗi phu nhân, kho số liệu của tôi đã thay đổi, hiện tại ngài chính là chủ nhân của tôi."
". . . . ." Tôi cái lông! "Nói cách khác, xú tiểu tử kia chạy thật?" Vương Hiểu Thư nheo mắt lại, không nhịn được nắm chặt tay, tờ giấy bị Ϧóþ làm cô hồi thần, lập tức nói, "Vậy anh tìm chút sách về toán học đến cho tôi, tốt nhất bắt đầu từ toán học cấp hai."
". . . Được."
"Không được?" Cô thấy nó vẫn không nhúc nhích, có phần nghi hoặc hỏi.
"Không phải, chẳng qua tôi có thể giải đáp công thức trên trang giấy giúp phu nhân."
". . . Vậy thì cám ơn anh."
"Đây là việc tôi phải làm."
Vì thế, Vương Hiểu Thư nhanh chóng có được đáp án của công thức.
Đó là một bức đồ thị tọa độ, đáp án vẽ ra là một hình trái tim.
Megatron vô cùng cẩn thận giải thích: "Công thức này đến từ nhà toán học Descartes của nước Pháp, ông là người đầu tiên sáng tạo ra tọa độ, đáng tiếc. . ."
"Tôi biết câu chuyện này." Vương Hiểu Thư che trán, "Chính là đột nhiên nhìn thấy chữ số bỗng cảm thấy rất khó, không nghĩ theo hướng kia." Nói đến chuyện về tình yêu là sở trường của cô, nhưng dưới tình huống này viết thứ như vậy, hắn thật đúng là. . .
Nói đến công thức này, chính là một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mà đau thương.
Descartes là một nhà toán học, theo như lời của Megatron, ông là người đầu tiên sáng tạo ra tọa độ, đi đến Thụy Điển khi đại dịch cái ૮ɦếƭ đen xảy ra ở nước Pháp, trong lúc hành khất gặp được công chúa Thụy Điển xinh đẹp, trở thành thầy dạy số học cho công chúa.
Hai người ái mộ lẫn nhau, lại bị quốc vương chia rẽ, Descartes không thể không trở lại nước Pháp, không bao lâu mắc bệnh dịch ૮ɦếƭ, mà tất cả thư ông viết cho công chúa, ngoại trừ phong thư cuối cùng đều bị quốc vương chặn lại, bởi vì chỉ có phong thư này không thổ lộ tình yêu, trên đó viết một công thức, r=a(1-sinθ).
Công chúa xinh đẹp tìm tất cả những nhà khoa học trong thành để giải đề toán này, cuối cùng cho ra đồ thị trái tim nổi tiếng.
Đây là công thức toán học bí mật giữa hai người bọn họ, nhưng đến khi công chúa kế thừa vương vị, có thể ở cùng nhau, Descarter đã ૮ɦếƭ.
Trong cuộc sống khoảng cách lớn nhất chính là sống và ૮ɦếƭ, cho dù là tình yêu cũng không thể vượt qua.
Vương Hiểu Thư gấp lại tờ giấy đặt trong đồng hồ, đeo lên tay, có vẻ bình tĩnh một cách bất thường.
Megatron giống như trong lòng có quỷ, khó được mở miệng hỏi: "Phu nhân, ngài không sao chứ?"
Vương Hiểu Thư ý vị sâu xa nhìn hắn, cô nhìn mắt điện tử của hắn, nói từng chữ: "Đi rồi sao, được lắm, vậy thì đi như thế nào, em tìm anh trở về như thế đấy."
Megatron bỗng dừng lại, đứng sững ở nơi này giống như không có điện, Vương Hiểu Thư cười lạnh một tiếng, nhìn về phía sau nó, người quản lý hiện tại của Nguyên Tử đang đi về phía này.
"Nhưng mà trước đó, để anh tự do một hồi cũng được, nơi này dường như có phiền toái." Cô vỗ vỗ tay, nhàn nhạt nhìn về phía trước, nhìn không ra vì Z rời đi mà bi thương.
Đúng vậy, thực ra cô không cảm thấy buồn một chút nào, cô chỉ là hơi tức giận, cô lúc này quả thật là một hồi Hà Đông một hồi Hà Tây [1], Z giống như cây hứa nguyện của cô, cô có thể hứa rất nhiều điều vói hắn, nhưng ở cùng với hắn lâu như vậy, giống như mỗi lần cô nghiêm túc hi vọng cái gĩ, cũng sẽ phát triển theo hướng ngược lại!
[1] Dùng hình ảnh sông Hoàng Hà thay đổi dòng chảy mà so sánh nhân sự thịnh suy, biến đổi thất thường.
Ví dụ như ngay từ đầu hi vọng hắn cách xa cô hắn lại tử triền lạn đánh, hiện tại cô muốn hắn ở bên cô cả đời, hắn lại rời đi, thật sự là phiền não.
"Anh có cảm thấy tôi thật đáng thương không?" Vương Hiểu Thư bớt chút thời gian hỏi Megatron trong dạng hóa thạch ở bên cạnh.
Megatron nhìn lướt qua người đến gần, chậm rãi nói: "Không, phu nhân không đáng thương chút nào."
"Đúng vậy a." Vương Hiểu Thư cắn răng cười với người trước mặt, không nói chuyện với Megatron nữa, chỉ bổ sung thêm trong lòng, Trương Đại Z, anh muốn làm gì thì làm đi! Chờ tôi tìm được anh mà không biến anh thành tráng niên sớm thệ thì thật xin lỗi chủ nghĩa Mác - Lê nin!
Người tới mặc đồ phòng hộ giống như loại cô đã nhìn thấy ở "nhà cũ" của Z, quân hàm là chữ cái Z, diện mạo đàng hoàng, biểu cảm nghiêm túc, nhìn cách ăn mặc này, xem còn thấy rất thân thiết.
Hắn đi đến tự giới thiệu, cúi người cung kính, mặt mỉm cười nói: "Xin chào, Vương tiểu thư, tôi là Hạ Tĩnh Ân, là người phụ trách căn cứ hiện tại của Trương tiên sinh."
Hắn nhiệt tình muốn bắt tay với Vương Hiểu Thư, ngay lúc Vương Hiểu Thư định vươn tay, Megatron ở bên cạnh bỗng giậm chân một cái, hất đầy bụi đất vào hai người.
Vương Hiểu Thư và Hạ Tĩnh Ân ૮ɦếƭ lặng phun bụi trong miệng, nhìn nhau với ánh mắt vô cùng khó xử, dù như vậy nhưng Megatron giống như còn cảm thấy không đủ, tiếp tục không biết sống ૮ɦếƭ quấy rối, chẳng những lui về phía sau một bước giẫm hư tường vây sân, còn khoát tay đập rớt một ngọn hải đăng của căn cứ khiến cho miệng Hạ Tĩnh Ân há thành hình chữ O.
"Ừm, tôi. . ." Hạ Tĩnh Ân giống như đã quên mình tới làm gì, luống cuống chạy về phía sau, "Vương tiểu thư, ngày khác tôi lại đến tìm cô, tôi đi trước tìm người sửa ngọn hải đăng, nếu không an toàn chung quanh sẽ có sơ hở vào buổi tối!"
Vương Hiểu Thư còn chưa nói ra chữ "Được", Hạ Tĩnh Ân cũng đã biết mất, cô chớp mắt mấy cái, nhìn Megatron lại khôi phục như bình thường, có một phỏng đoán rất lớn mật.
"Megatron!" Cô bỗng cao giọng gọi nó, Megatron nghe thấy lập tức nhìn thẳng về phía cô, theo bản năng nói, "Ở đây!"
Vương Hiểu Thư mỉm cười, híp mắt liên tục gật đầu: "Làm tốt lắm."
". . . . .?" Cho dù đó là một khuôn mặt máy móc ngây ngẩn, nhưng Vương Hiểu Thư dường như thấy được vẻ mặt mê mang.
Cô cũng chưa nói gì, khoanh tay vào phòng: "Tôi muốn tắm rửa, thời tiết có vẻ không tốt lắm, dường như sắp đổ mưa, anh tìm giúp tôi một bộ quần áo, đồ giống như bọn họ là được rồi." Dứt lời, cũng không quản nó có đáp ứng hay không, trực tiếp đóng cửa vào nhà.
Vừa vào nhà, Vương Hiểu Thư lập tức ghé vào khe cửa len lén quan sát phản ứng của Megatron, đầu tiên nó đứng sửng sốt ở kia một hồi, sau đó biến thành máy bay bay đi, rất nhanh thành một điểm sáng trong không trung.
Vương Hiểu Thư híp mắt nhìn bầu trời tối tăm, vuốt cằm suy tư một hồi, quyết đoán đi tới phòng tắm.
Gần nhất thời tiết rất xấu, không biết có phải có nguyên nhân gì đặc biệt hay không, địa khu Nguyên Tử có rất nhiều mưa. Vương Hiểu Thư ngây người ở đây không đến bốn ngày, nơi này không phải trời đầy mây thì là đổ mưa, lúc này tiếng sấm lại vang lên, phỏng chừng một lát sau lại mưa rồi.
Vương Hiểu Thư mở cửa phòng tắm, đóng kỹ cửa, sau đó cởi từng kiện xuống, tóc dài màu đen khoác trên vai, đã dài hơn bả vai rất nhiều, cô do dự nghĩ có nên cắt sạch hay không, bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Megatron.
"Phu nhân, quần áo đã chuẩn bị tốt cho ngài, đặt ở. . ."
"Đưa cho tôi đi." Vương Hiểu Thư trực tiếp mở ra phòng tắm, đi về phía cửa sổ, mặc nội y dựa người vào nhìn Megatron ở trong sân, trong tay nó cầm một cái hộp, bên trong hẳn là quần áo, thấy cô xuất hiện ở đây, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Đừng hỏi vì sao cô thấy được nó ngây ngốc, người máy gọi thế nào cũng không phản ứng không nói là ngây ngốc thì chính là hỏng mất rồi.
"Này!" Vương Hiểu Thư nhảy lên, cố gắng hấp dẫn sự chú ý của Megatron, "Anh đáp lại một tiếng a? Linh kiện tiếng nói của anh bị hỏng rồi sao?"
Megatron dường như bị nghẹn lời, nghẹn hồi lâu mới nói ba chữ: "Sẽ tốn dầu."
Vương Hiểu Thư tà ác nhẹ nhàng xoa xoa cổ, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý: "Ừm, phải không?" Bỗng nhiên, mắt cô trợn to, "Không phải anh nói là năng lượng mặt trời sao? Tốn dầu? Tốn loại đầu gì?"
". . . . ."
"Anh rất tuyệt rồi." Vương Hiểu Thư cười lạnh, "Lấy quần áo lại cho tôi, anh có thể đi rồi." Cô nói xong liền xoay người vào phòng tắm, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa, vừa tắm vừa cởi nội y, dường như không hề lo lắng có người ở bên ngoài cửa sổ nhìn lén.
Megatron canh giữ ở bên ngoài vốn đang thật trì độn, nhìn thấy cô "hào phóng" như vậy liền di chuyển đến cạnh cửa sổ trong nháy mắt, thân thể to lớn che kín cửa sổ, đưa hòm quần áo vào đặt trên cửa sổ, giọng điện tử cứng nhắc nói: "Quần áo đặt trên cửa sổ rồi."
"Cám ơn." Vương Hiểu Thư lau nước trên mặt, dáng người đẹp đẽ dưới nước vòi dường như phát ra ánh sáng, "Anh có thể đi rồi."
". . . . ."danquy
"Tránh ra chút, anh chắn ánh sáng rồi." Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn cửa sổ, chỉ thấy Megatron ngồi ngay tại đó, nhìn cô qua cửa sổ.
. . . . . . . . . . . .
"Anh đang nhìn cái gì?" Vương Hiểu Thư cố ý nhăn mày lại, híp mắt nghi hoặc hỏi nó.
"Ngài. . . " Megatron dường như rất khó mở miệng, chần chờ một lúc lâu mới nói: "Ngài như vậy không tốt lắm đâu."
"Tôi như thế nào?" Vương Hiểu Thư đóng vòi hoa sen chống nạnh đứng, bày ra một tư thế vô cùng khiêu gợi.
Cặp mắt điện tử của Megatron nhìn thấy hình ảnh như vậy lập tức đóng lại, trực tiếp kéo cửa sổ lên rồi bay xa.
Vương Hiểu Thư sửng sốt tại chỗ hai giây, lập tức cười ha ha, thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, có người dù ở đâu cũng không đổi được bản tính.
Cô đoán Z vốn không đi xa, hoặc còn ở tại căn cứ, hoặc chính là ở trong buồng điều khiển của Megatron, hoặc là hắn đang điều khiển Megatron từ xa. Nhưng cho dù nguyên nhân hắn rời đi là gì, chỉ cần với việc hắn đi mà không từ biệt, liền đủ để cô chỉnh hắn rồi.
Có thế này mới có thế kia, trò hay còn ở phía sau.
Vương Hiểu Thư nghiến răng, bắt đầu tắm rửa nghiêm túc.
Nhưng mà, cô đang tắm, bồn cầu một bên bỗng mở ra, nắp đậy vốn không có gì lạ xuất hiện một màn hình máy tính nhỏ hình chữ nhật, giọt nước đọng ở trên cũng không có ảnh hưởng gì, cảnh tượng này sao lại quen mắt như vậy?
Ừm đúng, từng xem "Quốc sản" [1] hẳn là nhớ được, sau khi 007 bị bắn nữ chính liền liên lạc với lãnh đạo ở toilet, lãnh đạo đúng là xuất hiện ở nắp bồn cầu.
[1] Một phim của Châu Tinh Trì.
Vương Hiểu Thư ngồi xổm bên bồn cầu, nâng má tò mò nhìn màn hình, thật không hiểu ai làm thứ này, sau đó không có bất ngờ gì xảy ra, cô thấy được người kia trên màn hình.
"Thật có lỗi." Giọng nói trầm thấp của Z vang lên trong phòng tắm khiến cô có chút không tiếp thụ nổi, nhưng bộ dáng rũ lông mi buồn bực của hắn rồi đến từ từ ngẩng đầu xấu hổ nhìn cô, không một chỗ nào không để cô trút giận.
Quả nhiên, cô đoán đúng rồi, tên này không ở trong Megatron thì là điều khiển từ xa, nếu không sao có thể nhận được tin tức nhanh như vậy?
"Thật có lỗi?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, một bộ ngỡ ngàng, "Anh đang xin lỗi ai? Anh có lỗi với người nào sao?"
Khóe miệng Z dường như giật một cái, tư thế giống như clip xin lỗi của Trần Quán Hy [2] làm cô có cảm giác mình là nữ chính X, vì thế cô nói: "Được rồi, hiện tại anh về ngay lập tức, em sẽ bỏ qua chuyện cũ."
[2] Trần Quán Hy công khai xin lỗi sau sự cố ảnh nóng.
Z cầm lấy một tờ giấy A4, phía trên là hình vẽ kỳ quái, có hai hình người đơn giản, ở giữa là... plants and zombies?
"Đây là cái gì?" Vương Hiểu Thư cứng ngắc hỏi.
"Đây là em." Hắn chỉ người bên trái, "Đây là anh." Hắn chỉ người bên phải, sau đo lại dùng 乃út vòng vào thứ không biết là cái gì ở giữa, "Đây là chướng ngại giữa chúng ta, hiện tại anh đang tiêu diệt chúng." Hắn vẽ một dấu gạch chéo to ở mặt trên, sau đó nhìn màn hình cười, "Đợi xử lý xong anh sẽ trở về."
Vương Hiểu Thư ngồi ở đó nhìn hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau qua màn hình, phần dưới иgự¢ hắn hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng cảm giác biết rõ phía dưới là gì lại không nhìn được cũng không thể làm gì rõ là. . .
"Đi đi, bao lâu?" Vương Hiểu Thư cuối cùng vẫn thỏa hiệp, khẩn thiết nói, "Mặc dù hiện tại ở thế giới này đã không cần thiết phải kết hôn, nhưng trên nguyên tắc anh là chồng của em, đã là chủ của một gia đình thì em sẽ vô điều kiện ủng hộ quyết định của anh, nhưng anh cũng phải biết, có những lúc anh thật sự sai, ví dụ như lúc này, anh không nên đi."
Cô thở dài: "Như vậy sẽ làm em cảm thấy, từ đầu đến cuối em đều không có cách tiến vào thế giới của anh. Em hi vọng lúc nào cũng ở bên cạnh anh, cho dù anh đang làm cái gì, nhất là khi anh gặp nguy hiểm."
Z kinh ngạc nhìn cô, dường như muốn nói cái gì, nhưng chỉ là mấp máy môi, không hé răng.
Vương Hiểu Thư cũng không ép hắn, thản nhiên nói: "Anh còn chưa quyết định khi nào thì trở về, đợi đến khi anh quyết định rồi nói với em đi, nhớ phải giữ liên lạc với em." Cô nhượng bộ nói, "Không thể gặp mặt em chấp nhận, nhưng ngay cả webcam hoặc gọi điện cũng không thể không có."
"Em không tò mò rốt cuộc anh đang làm gì?" Z nhíu mày hỏi.
"Không phải anh vừa nói sao? Anh đang xử lý chướng ngại."
Câu trả lời như vậy thật sự làm cho người ta. . . Z lùi về phía sau, nâng tay thắt caravat, hình ảnh tối mờ trên màn hình rõ ràng hơn, nhưng Vương Hiểu Thư phát hiện phía sau hắn không phải là buồng điều khiển của Megatron.
Ánh sáng thật u ám, hắn không bật đèn, nhưng có thể thấy được đây là một phòng thí nghiệm, nhưng cũng không phải là những gian phòng cô từng thấy.
Quả nhiên hắn có rất nhiều phòng thí nghiệm mà cô không biết, chờ hắn về nhất định phải hỏi, hiểu rõ hắn thêm một chút.
Vương Hiểu Thư mỉm cười, trong lòng đang lên kế hoạch tra tấn hắn như thế nào, ngoài miệng lại dịu dàng nói: "Em chờ anh nha." Nói xong, không chút do dự úp nắp bồn cầu, nhỏ giọng nói thầm, "Tê chân muốn ૮ɦếƭ."
. . . . .
Cứ như vậy, hai người xem như tạm thời đạt thành "Hiệp nghị ngưng chiến", Z bên kia giải quyết vấn đề của hắn, Vương Hiểu Thư bên này sau khi uống thuốc của Z thì triệu chứng mù tạm thời vào ban đêm không xuất hiện nữa, cô dùng khoảng thời gian này để kiểm tra chung quanh căn cứ Nguyên Tử, nơi này phòng thủ nghiêm mật bố cục hợp quy cách, thoạt nhìn rất có tác phong làm việc của Z, cô đang rất an toàn.
Sau đó Hạ Tĩnh Ân lại tới tìm cô, báo cáo chuyện lần trước chưa kịp nói: "Thật xin lỗi, Vương tiểu thư, lần trước là tôi thất lễ."
"Không sao cả, không phải lỗi của anh." Vương Hiểu Thư lườm Megatron đang đứng làm bối cảnh bên cạnh, ánh mắt ghét bỏ.
"Là thế này Vương tiểu thư." Hạ Tĩnh Ân thật chuyên nghiệp đưa USB Trong này có tư liệu mà cấp dưới dò xét gần đây, chúng tôi tra được có một số lượng quân binh không nhỏ đang tiến tới, theo chúng tôi phân tích, hẳn là tới từ Lượng Tử."
Vương Hiểu Thư nghe vậy, biểu cảm không có biến hóa gì, dường như đã đoán được việc này sẽ xảy ra, Hạ Tĩnh Ân thấy vậy, nói tiếp: "Quân đội Lượng Tử trang bị cao cấp hơn chúng ta nhiều lắm, một khi giao chiến. . ."
"Ai nói sẽ giao chiến cùng bọn họ?" Vương Hiểu Thư vừa nói vừa cắm USB vào máy tính, mở hồ sơ ra, thản nhiên nói. "Nếu trên đường bọn họ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, bị zombie ăn luôn óc, vậy không phải là không liên quan sao?"
". . . . ." Hạ Tĩnh Ân kinh ngạc nhìn cô, cứng lưỡi không biết nên trả lời thế nào.