"Hiểu Thư?" Vương Kiệt thấy Vương Hiểu Thư lạnh nhạt không có động tác gì, không khỏi nhăn mày, nghiêm túc lặp lại yêu cầu của hắn một lần, "Nhanh chút, đến bên cạnh ba ba!"
Có phải còn thiếu một câu ba ba yêu con hay không? ^_^ Vương Hiểu Thư liếc mắt nhìn hắn, chậc một tiếng nói: "Đi qua để bị ông Gi*t ૮ɦếƭ sao?"
Vương Kiệt chợt ngẩn ra, không thể tin được nhìn cô, hai tay bắt đầu run run, che иgự¢ giống như khí huyết công tâm, một bộ không thể thừa nhận: "Con có ý gì?!"
"Nếu ông nghe không rõ, tôi sẽ lặp lại một lần." Vương Hiểu Thư thản nhiên nói.
Z vẫn nhếch môi, duy trì nụ cười đầy sức quyến rũ này, mặt mày mang theo sự tự tin và ngạo mạn khi bày mưu nghĩ kế, hắn nhàn nhã đi đến một bên tựa vào thân cây, hơi thở vô cùng hòa ái dịu dàng, nhưng như thế nào cũng không cảm thấy thiện ý.
"Vương thống đốc, hiện tại ngài biết tôi không gạt ngài rồi chứ?" Lúc này Y Ninh bỗng nhảy ra, nhưng nếu đứng ở vị trí của ả thì nói những lời này cũng không đáng trách, cho dù là Vương Hiểu Thư cũng không thể nói gì ả, dù sao tại tận thế, gặp việc gì thì mọi người đều nghĩ cho bản thân trước tiên.
Vương Kiệt thất vọng nhìn Vương Hiểu Thư: "Con làm ba ba rất đau lòng."
Vương Hiểu Thư không sao cả nhếch miệng: "Người đàn ông mà tôi sùng bái từng nói một câu, tôi luôn luôn ghi nhớ trong lòng, hắn nói thế này: tôi không muốn làm bạn đau lòng, nhưng lại càng không muốn bạn thương tổn trái tim của tôi."
Z nghe xong lời này bỗng xen mồn hỏi: "Người đàn ông em sùng bái? Ai?"
Vương Hiểu Thư trả lời: "Trần Đạo Minh a." [1]
[1] Một diễn viên Trung Quốc.
"Đó là ai, người ૮ɦếƭ sao?"
". . . . ." Vì sao bỗng nhiên có một loại kích động muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn.
"Đủ." Vương Kiệt cắn răng nở nụ cười, "Tốt lắm, đã như vậy, tất cả mọi người không cần cố kị gì nữa."
"Vương thống đốc." Giải An Quân bày ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt, "Ngài đừng vội, Vương tiểu thư có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ."
"Con người sẽ thay đổi." Y Ninh nhếch miệng cười lạnh, "Cho dù là dây dưa cũng sẽ mọc dài." [2]
[2] Dây dưa ở đây là dây ở dưa hấu khi trồng, thường bò giữa hai bụi dưa.
Vương Kiệt có thâm ý nhìn ả một cái, ả liền nhíu mày lại, rời mắt rồi im lặng.
Vương Kiệt nhếch miệng, ánh mắt một lần nữa dừng ở người Vương Hiểu Thư, giống như nhìn một người khác qua cô, giây lát sau nói: "Quên đi, không ai có nghĩa vụ cứu một người trầm mê trong bóng tối khỏi nước sôi lửa bỏng."
"Con người sẽ thay đổi, thật sự, Vương Hiểu Thư sâu sắc tán thành những lời này, cô cảm thấy hiện tại mình thay đổi, nhìn những người này, cô có một loại kích động mãnh liệt muốn Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ.
Sắc mặt Giải An Quân rất khó coi, hắn nhếch môi đứng ở góc ૮ɦếƭ giữa đám người, ngẫu nhiên nhìn Z một cái, trông có vẻ vô cùng mâu thuẫn.
Z nghe xong lời nói của Vương Kiệt, bước đến bên cạnh Vương Hiểu Thư, nho nhã lễ độ hỏi: "Tôi có thể bắt đầu chưa?"
Vương Hiểu Thư thực ra rất hiếu kỳ người cần "Dùng tình cảm" mà Z nói là ai, sự tình đã đến nước này, người kia cũng nên hiện thân rồi. Cô nghi hoặc nhìn về phía Z cầu giải thích.
Z vô cùng thuận theo mỉm cười bắt đầu giải thích nghi ngờ cho cô, nhưng trước đó, hắn bày ra một nan đề lớn cho đám người đối diện.
Ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào màn hình máy tính, điều này cho thấy hắn đang chuẩn bị hành động, nhưng đám người đối diện tuy cầm súng, nhưng cùng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thùng, bọn họ đã sinh ra thói quen sợ hãi Z.
Bọn họ sợ hãi là cần thiết, Z nhanh chóng kết thúc thao tác máy tính, dắt Vương Hiểu Thư lui về phía sau vài bước, áo dài trắng nhẹ nhàng bay theo gió, dần dần quy về bình tĩnh.
Nhưng mà, sau khi nó quy về bình tĩnh, rung chuyển lớn hơn đã xuất hiện.
Vẻn vẹn một cây cầu bị vật thể không rõ phá hủy từ dưới lên trên, bụi mù quấn quanh bùn đất và đá vụn quấy nhiễu hình ảnh, Vương Hiểu Thư đã đứng ở phạm vi an toàn cùng Z, lần đầu tiên cảm nhận được vô cùng rõ ràng, người đàn ông bên cạnh cô là một thiên tài.
Lần đầu tiên cô phát hiện, Z thật sự là thiên tài siêu cấp có những gien hoàn mỹ nhất trên địa cầu.
Cô rời mắt đến trên người hắn, hắn mỉm cười nhìn chằm chằm người máy màu bạc dần dần hiện lên trong bụi mù, đắc ý quay đầu hỏi cô: "Thế nào? Tuy rằng chỉ dành chút thời gian, nhưng hiệu quả có vẻ không tệ."
"Chỉ" dành chút thời gian?
Vương Hiểu Thư bội phục sát đất, tất nhiên sẽ không nói không tốt, phản ứng của cô làm Z vô cùng hài lòng, hắn nhìn người máy chiến sĩ mà mình thiết kế vững vàng đứng trên mặt đất, sau khi đứng vững thì dù là tạo hình hay độ cao đều là vô cùng. . .
"Megatron sao?" Vương Hiểu Thư ngạc nhiên hỏi.
Khóe miệng Z giật giật, thề thốt phủ nhận: "Đó là cái gì? Chưa từng nghe qua."
"Đừng đùa, đây quả thực là giống như đúc, anh làm theo hình dáng của Megatron phải không? Không thể ngờ rằng anh còn xem Transformers!" Vương Hiểu Thư dường như có phần sai trọng điểm, dù sao đám người đứng đối diện người máy đã hoàn toàn choáng váng, chạy không dám chạy, ra tay lại càng không dám, bọn họ giống như thấy được tương lai của mình, có chút hối hận vì sao lại làm chuyện điên rồ cùng Giải An Quân.
Z không hề muốn thảo luận vấn đề này cùng Vương Hiểu Thư, tại sao hắn phải thừa nhận chuyện nhàm chán như vậy, tuy rằng. . . Không, không có tuy rằng.
Z tiến lên vài bước, lướt qua người máy đứng phía trước nó, chiến sĩ màu bạc cung kính đứng thẳng, một giọng nam điện tử trầm thấp vang lên: "Xin chào, tiên sinh."
"Bé ngoan." Z sờ sờ. . . chân người máy, cười cong mắt nhìn chằm chằm đám người Giải An Quân, "Còn chưa thấy phát minh mới của tôi đúng không? Tôi đặc biệt để nó đi ra cho các người nhìn xem, các người có đề nghị gì muốn nói không?" Hắn ngừng lại một chút, bỗng nói, "Tiêu phó thống đốc, nếu anh còn muốn giữ lại mệnh để nhìn em gái của mình thì đi lại đi."
Từ đầu đến cuối Tiêu Trà đều không mở miệng, im lặng đến mức kỳ quái, điểm này những người khác không nhận thấy được, bởi vì cảm giác tồn tại của Z quá mạnh mẽ, hắn vừa ra thì mọi người rất khó rời lực chú ý đến những người khác.
Một câu này của Z, trực tiếp đưa Tiêu Trà lên đầu sóng ngọn gió, mọi người vốn tưởng đó là kế ly gián của Z, nào biết hắn chẳng những ly gián, còn ly gián thành công rồi.
Tiêu Trà không nói một tiếng, nhanh chóng đi tới sau người máy, đứng sóng vai cùng Vương Hiểu Thư, khiến cho Vương Hiểu Thư có phần không tiếp thụ được.
"Đây là. . .? Khóe miệng cô run run hỏi.
Z dịu dàng nói: "Tiêu phó thống đốc là người thức thời, đã mất đi anh trai, sẽ không thể lại mất đi em gái yêu quý nữa, tuy rằng hắn còn có một em gái khác, nhưng vị tiểu thư kia hiện tại đang ở. . ." Hắn nhìn Giải An Quân, ánh mắt sâu kín đầy sức quyến rũ, "Tại Ly Tử, tôi nói đúng không, X?"
"X?" Yusuke Miyazaki nhíu mày phát ra nghi vấn, không dấu vết kéo ra khoảng cách với Giải An Quân.
Thân thể của Giải An Quân là một khuyết điểm lớn, hắn không có thể năng để chống lại Z, chỉ có thể dựa vào chỉ số thông minh, loại trạng thái này nên đứng ở sau bức màn cách đó ngàn dặm, nhưng vì tính mạng của Nhạc Đào Lương, hắn không thể không đi lên con đường hiện tại.
Giải An Quân nhìn Z, cố chịu đựng dụng cụ khống chế đang không ngừng phá hủy lý trí của hắn, mở to đôi mắt đầy tơ máu, gian nan đi về phía trước: "Anh cho là như vậy thì tôi không có sức phản kháng nữa?"
"Có lẽ anh khá để ý an nguy của vị Nhạc tiểu thư ở Lượng Tử." Z nhìn lướt qua Tiêu Trà một cái.
Tiêu Trà nhận được tin tức, không có cảm xúc gì nói: "Nhã Nhã sẽ làm tốt chuyện anh yêu cầu, đến lúc đó xin anh hãy tuân thủ lời hứa."
"Tôi sẽ." Z dõng dạc nói, "Cho đến bây giờ tôi chưa từng nói một làm hai."
Vương Hiểu Thư rất muốn "Phi" một tiếng, nhưng cuộc đời này có lẽ cô cũng không có cơ hội, bởi vì đối tượng mà cô muốn châm chọc thật sự quá mạnh. . .
Giải An Quân là người thông minh, tất nhiên sẽ không thể không nghe hiểu lời này, hắn kinh ngạc hỏi: "Các người làm gì Tiểu Nhạc?!"
Y Ninh tiến lên vài bước đỡ Giải An Quân đang lảo đảo, Yusuke Miyazaki và Vương Kiệt nhìn nhau ra hiệu, lặng lẽ kéo ra khoảng cách với bọn họ, tìm kiếm con đường thích hợp để thoát khỏi nguy hiểm.
"Anh sắp được đoàn tụ với Y rồi." Z vô cùng xấu xa cười rộ lên, "Đương nhiên, là ở dưới đất."
Giải An Quân chợt ngẩn ra, giống như nhất thời không tiếp thụ được đả kích lớn như vậy, nhưng lúc này Vương Kiệt và Yusuke Miyazaki lại tiếp tục cho hắn sự đả kích lớn hơn, bọn họ. . . chạy thoát.
Y Ninh khi*p sợ nhìn Vương Kiệt và Yusuke Miyazaki đang nhanh chóng rời đi bằng đường nhỏ: "Em chưa từng nghĩ rằng bọn họ sẽ là người như vậy!" Ả lẩm bẩm, "Đồng bạn sẽ đối đãi với nhau như vậy sao?"
Vương Hiểu Thư lạnh nhạt nhìn ả: "Đó là bởi vì cho tới bây giờ người khác đều không coi các người là đồng bạn, mà các người cũng như vậy."
Y Ninh nhìn Vương Hiểu Thư, hốc mắt hơi đỏ lên: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cô có được hết thảy?"
Đúng vậy, hết thảy vốn nên là của ả, nếu không phải Vương bánh bao đổi linh hồn, biết trước tình tiết, còn có bàn tay vàng mở lớn là Z. . . Nhưng mọi việc đều đã xảy ra, nói này đó còn có tác dụng gì?
Vương Hiểu Thư không để ý ả, hiện tại cô chỉ quan tâm đến vấn đề của Giải An Quân, dù sao hắn và Z ra từ cùng một phòng thí nghiệm, còn từng động tay chân với dụng cụ không chế trong cơ thể Z, cô thật sự không thể bỏ qua.
Lúc này Giải An Quân đã suy nghĩ cẩn thận hết thảy, chỉ số thông minh của hắn không cần đề cập đến, cho nên dù Z không tỏ vẻ gì hắn cũng biết hôm nay mình hẳn phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ.
Nhưng mà, có người cho dù ૮ɦếƭ, cũng không muốn cho bạn thoải mái.
Vẻ mặt Giải An Quân bỗng trở nên vặn vẹo, không biết hắn nói gì đó với Y Ninh, biểu cảm của Y Ninh luống cuống, giống như vô cùng khổ sở, kháng cự lắc đầu với hắn.
Giải An Quân vỗ vỗ tay ả, không nói gì nhiều, chỉ dùng ánh mắt nói cho ả quyết tâm của hắn, Y Ninh im lặng một hồi, bỗng xoay người chạy theo hướng ngược lại với Yusuke Miyazaki và Vương Kiệt, lựa chọn của ả vô cùng đặc biệt.
Vì tranh thủ thời gian cho Y Ninh, Giải An Quân bước về phía Z: "Tôi sống cho tới hôm nay, đã là trộm đến rồi." Hắn nhếch miệng, cười thật tà ác, "Nếu Tiểu Nhạc đã không có hi vọng, tôi sống cũng không có ý nghĩa nữa."
Hắn đi tới gần Z, Z hoàn toàn không thèm để ý, vốn không có ý định lùi về sau, thản nhiên chờ hắn, càng không có chút ý định muốn đuổi theo Y Ninh, trước mắt trừ bỏ Giải An Quân mới là việc cấp bách đối với Z.
"Tôi biết anh luôn luôn muốn bức tử tôi, tồn tại của tôi là chỗ bẩn của anh, anh không thể chấp nhận có cá lọt lưới dưới tay mình, hơn nữa con cá này còn uy Hi*p đến an nguy của anh." Giải An Quân cười tự giễu, "Tuy rằng anh không nói ra, nhưng tôi biết anh cũng sợ, anh là kẻ biến thái, anh biết không, Z?"
Hắn không biết là đang khóc hay đang cười: "Anh muốn nhìn tôi tuyệt vọng thống khổ, nhìn tôi hối hận vì sao lúc trước lại chạy trốn, anh muốn cho tôi hiểu rõ chỉ có cái ૮ɦếƭ mới là giải thoát."
Z lạnh nhạt nghe hắn nói xong, gật đầu: "Anh thật thông minh, đây là chỗ đáng giá duy nhất trên người anh làm tôi hơi chút để ý, nhưng trí thông minh của anh thật hữu hạn." Hắn nhìn đồng hồ, "Đã đến giờ rồi, còn muốn đi làm chút việc giúp Tiêu phó thống đốc, cho nên anh hãy chào tạm biệt đi."
"Không!" Giải An Quân hô to trước khi Z ra tay, giống như mất đi tất cả sức lực, hắn đã đứng không nổi nữa, hầu kết lồi ra, có thứ gì đang di chuyển trong đó, hẳn là dụng cụ khống chế.
Ngay cả giọng nói của hắn cũng như bị Ϧóþ méo: "Anh nghĩ rằng tôi thật sự không có cách nào thương tổn đến anh sao? Anh quá tự phụ, Z."
Giải An Quân cười rộ lên một cách lập dị, té trên mặt đất nói: "Căn nguyên khiến tôi thống khổ là anh, mà căn nguyên khiến anh thống khổ chắc chắn sẽ là tôi, tôi biết rằng bằng bản lĩnh của anh có thể lấy ra dụng cụ khống chế, cho nên. . ." Hắn há to mồm, hàm răng đầy máu, "Chờ coi đi, tôi sẽ cho anh nếm thử sự đau khổ hôm nay của mình, một ngày nào đó, anh không thể không rời khỏi người trong lòng, nhìn người trong lòng ૮ɦếƭ trước mặt mình, hoặc là. . . Tự tay Gi*t người mình yêu nhất."
Hắn rời mắt về phía Vương Hiểu Thư đã hoàn toàn bị khi*p sợ, có ngụ ý nói: "Tuy rằng tôi ૮ɦếƭ, nhưng chỉ cần anh còn sống một giây, tôi tuyệt đối sẽ không để anh tốt hơn."
Đây có lẽ là lời cuối cùng Giải An Quân muốn nói, nói ra một âm cuối cùng, hắn gục xuống đất, mất đi sinh mệnh.
Yết hầu của hắn vỡ tan, có thứ gì đó nhảy ra, bắn vài cái, dừng ở bên cạnh giày da của Z.
Z dùng mũi giày đá dụng cụ khống chế đầy máu sang một bên, quay đầu nhìn về phía Vương Hiểu Thư và Tiêu Trà: "Diễn đẹp mắt sao?"
Tiêu Trà giống như khinh thường bình luận, lạnh lùng quay đầu đi, một chữ cũng chưa nói.
Vương Hiểu Thư hơi há mồm nhưng không phát ra tiếng, cảnh tượng vừa rồi thật sự rất rung động, cũng chỉ có loại tâm lý như Z mới có thể lạnh nhạt như vậy. . .
Z cũng chưa nói gì, đi về phía trước vài bước như muốn đến bên cạnh Vương Hiểu Thư, nhưng hắn đi được một nửa thì dừng lại, mày nhíu chặt, trong con ngươi đen nhánh có một tia sáng đỏ mỏng manh.
"Tuy rằng tôi ૮ɦếƭ, nhưng chỉ cần anh còn sống một giây, tôi tuyệt đối sẽ không để anh tốt hơn."
Lời nói lúc trước của Giải An Quân còn vang bên tai, Z hít thở sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại trái tim đang đập dồn dập, nhưng dù hắn làm thế nào cũng không có tác dụng, hắn chỉ cảm thấy trái tim như muốn nổ mạnh, nhanh chóng nhảy lên với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, trong mạch máu như có thứ gì sắp chui ra, vô cùng nguy hiểm.
Z lui về phía sau, hắn nhìn Vương Hiểu Thư với ánh mắt thật đáng tiếc, hắn cách xa ít nhất mười mét, sau đó thở dài.
Hắn cảm thấy hiện tại mình vô cùng chật vật, thậm chí cảm thấy cả đời mình chưa từng mất mặt giống như lúc này. Hắn biết thân thể mình đã có vấn đề nghiêm trọng đến mức không thể ở lại đây nữa, hắn không có khả năng giải quyết vấn đề này trong thời gian ngắn, ở lại đây nói không chừng hắn sẽ tự tay Gi*t ૮ɦếƭ Vương Hiểu Thư giống như lời của Giải An Quân, đến lúc đó hết thảy sẽ không còn cách nào bù lại, nhưng. . .
Dù vậy, hắn vẫn rất muốn ở lại, chẳng sợ giống như một con chuột chui rúc trong cống rãnh nhìn cô qua song sắt rỉ, hắn cũng không muốn rời khỏi.
"Tiêu Trà." Z bỗng nói, nhìn lướt qua Vương Hiểu Thư, "Mang cô ấy đi, đến một nơi an toàn, tôi sẽ đưa em gái anh hoàn hảo không có việc gì đến trước mặt anh, nếu không về sau anh chỉ có thể đốt chút tiền giấy vào giờ này hàng năm cho cô ta, nếu khi đó anh còn sống."
Tiêu Trà hơi sửng sốt, nhíu mày: "Anh có ý gì?"
Z không để ý hắn, nhanh chóng nói với Vương Hiểu Thư đã nhìn ra manh mối: "Đừng tới tìm anh." Hắn xoay người, gió thổi bay một góc áo dài trắng, bóng dáng của hắn nhanh chóng biến mất ở thảm thực vật dày đặc.
Vương Hiểu Thư muốn đuổi theo hắn, nhưng người máy vẫn đứng im bỗng động đậy, nó chắn trước mặt cô, nói, "Xin nghe theo tiên sinh, phu nhân."
". . . . ." Vương Hiểu Thư không biết hình dung cảm xúc lúc này của cô như thế nào, tóm lại cô thật sự vô cùng. . . Vô cùng mất hứng!
"Nghe ngươi đại gia!" [1] Vương Hiểu Thư phẫn nộ vượt qua nó, vọt vào trong rừng cây, cách đó không xa dường như có tiếng đánh nhau, cô tăng tốc độ chạy lên phía trước, rốt cuộc chạy tới nơi đó kịp thời, thấy được một hình ảnh vô cùng khó hiểu.
[1] Mắng người nào đó đại gia, tương đương mắng bát đại tổ tông của đối phương.
Ba người Z, Yusuke Miyazaki, Vương Kiệt đứng thành một vòng, Yusuke Miyazaki đứng rất gần Z, trạng thái của Z vô cùng hỏng bét, ánh mắt hắn đỏ ngầu, súng trên tay bị hắn nắm thật chặt, Vương Kiệt đã trúng một phát súng, ngồi phịch dưới đất thở dốc kịch liệt.
"Hiểu Thư?!" Vương Kiệt giống như thấy cứu tinh nói, "Nhanh chút, mang kẻ điên này đi!"
Tiêu Trà vì câu nói trước khi rời đi của Z mà không thể không chạy theo Vương Hiểu Thư, lúc này thấy Vương Hiểu Thư muốn đến bên cạnh Z, không khỏi bất đắc dĩ giữ cô lại: "Cô nhìn cẩn thận xem, hắn rất không bình thường, hiện tại cô đi lên có khi sẽ bị bắn ૮ɦếƭ."
Yusuke Miyazaki khó khăn giằng co với Z, nếu không phải hắn nhân cơ hội chế trụ cổ tay nắm súng của Z, chỉ sợ hiện tại bọn họ đều bị Z Gi*t sạch, tuy rằng đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, cho tới bây giờ hắn cũng chỉ đè lại Z chưa đến một phút, nhưng hắn đã không chịu được nữa.
Đôi tay của Z vô cùng thích hợp để đánh đàn dương cầm, nhưng nó lại có thể dễ dàng ςướק đi sinh mệnh của mọi người.
Vương Hiểu Thư rất muốn khóc, bộ dáng này của Z làm cho lòng cô vô cùng khó chịu, cô cắn môi dùng sức đẩy Tiêu Trà: "Tôi tự có chừng mực, anh kệ tôi." Cô không để ý ngăn trở tiến lên, nói với Yusuke Miyazaki, "Anh đè lại hắn, một phút là được rồi."
Yusuke Miyazaki không hiểu nhìn cô, cô không để ý hắn, nhanh chóng tiến lên đoạt súng trong tay Z, sau đó tập trung tinh thần dùng sức đập xuống gáy hắn, công kích có chứa dị năng làm con ngươi Z chợt lóe, nhắm mắt lại đình chỉ chống cự.
Vương Hiểu Thư nhanh chóng kéo hắn vào lòng mình, lùi về sau vài bước kéo ra khoảng cách với mọi người, giơ súng lạnh nhạt nhìn bọn họ: "Còn sống rời đi, hoặc là ૮ɦếƭ tại đây, các người tự chọn."
Yusuke Miyazaki sững sờ nhìn cô, giống như không thể tiếp thụ nổi biến hóa nhanh chóng như vậy, hắn suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, một mình rời đi trước.
Tiêu Trà nhíu mày nói: "Tôi sẽ không làm hại mọi người, nhưng tôi phải chờ hắn tỉnh lại, hỏi rõ tình huống của Nhã Nhã rồi đi."
Vương Hiểu Thư lườm hắn, không thèm đếm xỉa, nhìn về phía Vương Kiệt: "Còn ông?"
Vương Kiệt đăm chiêu nhìn Z, bỗng nở nụ cười: "Hiểu Thư, con nghĩ rằng vì sao ta lại là cha của con?"
Vương Hiểu Thư hơi nghi hoặc, nhưng một giây sau cô liền hiểu rõ ý tứ của hắn, rất nhiều quân mai phục của Lượng Tử tập kích từ bốn phía, cô không kịp suy xét, nhanh chóng nổ súng xử lý một đám người, súng giật làm tay cô run lên.
"Con còn có bao nhiêu đạn?" Vương Kiệt ôm vết thương ở vai, cười lạnh, "Con có thể chống lại nhiều người như vậy?"
Vương Hiểu Thư khó hiểu nhìn hắn: "Ông thật sự là một người cha sao?"
Vương Kiệt sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy Vương Hiểu Thư trực tiếp ném súng đã hết đạn đi, một tay ôm lấy Z, dùng cách thức khó có thể tưởng tượng, tay không xử lý tất cả binh lính Lượng Tử muốn tiến lên bắt sống tù binh, việc này phải cảm tạ Z, dị năng hắn cho cô dùng thật sự rất tốt, nhanh chóng, trí mạng, hơn nữa vô hình.
Vương Kiệt nhanh chóng quyết định, cao giọng nói: "Không cần lưu người sống, trực tiếp Gi*t sạch!" Dù sao bọn họ ૮ɦếƭ thì hắn có thể niêm phong phòng thí nghiệm để tìm vật hắn cần, chỉ cần Z đã ૮ɦếƭ là được, chỉ cần hắn ૮ɦếƭ. . .
Đáng tiếc, Z nhất định không ૮ɦếƭ được, tuy rằng Vương Kiệt hạ mệnh lệnh không để lại người sống, nhưng đã quá chậm, lòng tham của hắn làm hắn mất đi cơ hội thắng lợi tốt nhất, người máy Z chế tạo chạy tới, dễ dàng tiêu diệt đám ô hợp này, nâng Z và Vương Hiểu Thư vào trong buồng điều khiển, chuyển thành trạng thái phi cơ chở bọn họ, nhanh chóng rời khỏi.
Vương Kiệt núp trong bụi cỏ, ngơ ngác nhìn thứ này bay đi, vẻ mặt chăm chú mà khát vọng.
Nếu thứ kia nghe lệnh hắn. . .