Vương Hiểu Thư và Z nhìn như đã khôi phục bình thường tiến vào khu dân cư Nguyên Tử, cô đang vô cùng chăm chú quan sát hoàn cảnh nơi này, suy nghĩ về việc Y Ninh sẽ ở chỗ nào, Z bỗng dừng bước lại.
Vương Hiểu Thư ngẩn người nhìn hắn: "Sao vậy?" Cô nhìn khu nhà nhỏ bốn mặt tiền gần đó, suy đoán, "Chẳng lẽ Y Ninh sẽ ở đây?"
Z nhìn khu nhà, gật đầu, xem như trả lời vấn đề của cô.
Vương Hiểu Thư có phần tò mò và lo lắng không yên, hỏi: "Bọn họ đã sắp xếp xong phòng sao? Không phải anh vẫn ngủ à, tại sao lại biết cô ta ở đây?"
"Bởi vì tôi đặt máy theo dõi trong hành lý của cô ta." Z trả lời vấn đề của cô theo bản năng, nói xong mới nhận ra giọng điệu của cô khác thường, chua chát, vì vậy cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy vẻ mặt Vương Hiểu Thư cứng ngắc nói một chữ, "Ừm."
Z không hiểu vì sao cô lại như vậy, đành phải làm bộ khinh miệt mở ra laptop trong tay, bật hệ thống không gian ba chiều kết nối với máy theo dõi, kiểm tra trong khu nhà có người hay không, đáp án là không có, an toàn.
Vương Hiểu Thư đã thấy hệ thống này, hiện tại nhìn xem cũng hiểu, sau khi biết bên trong không có người, tâm tư cũng không đặt tại đây nữa, do dự hỏi: "Anh đặt máy theo dõi vào hành lý của cô ta khi nào?"
Z chứng kiến vẻ mâu thuẫn của Vương Hiểu Thư, bừng tỉnh hiểu ra cô đang ghen, trong lòng hắn bỗng có một chủ ý tuyệt hảo, nghĩ đến hiệu quả sau khi làm vậy, hắn mở cờ trong bụng, trên mặt lại là vẻ coi thường toàn bộ thế giới như trước, duy trì tôn nghiêm của bệnh vương tử tự cho là đúng: "Đương nhiên là ở thời điểm thích hợp nhất."
Hắn cố ý nói mơ hồ làm Vương Hiểu Thư hiểu lầm, Vương Hiểu Thư cũng không phụ nguyện vọng của hắn mà hiểu lầm, cô vốn biết Y Ninh có chấp niệm sâu sắc với Z, mà trong nguyên tác tuy không nói rõ cuối cùng Z và Y Ninh có cùng một chỗ hay không, nhưng. . . Nhưng dù gì hắn cũng là mục tiêu của nữ chính, chẳng lẽ không ngăn được liên hệ giữa bọn họ?
Vương Hiểu Thư tự bổ não rất nhiều yêu hận tình thù, nhìn Z với vẻ mặt thương tâm, tội nghiệp "Ừm" một tiếng rồi buồn rầu bước lên bậc thang tòa nhà, mở ra cánh cửa không khóa, nói câu "Tôi đi vào trước" rồi bước đi.
Z thấy cô tin thật, ngoại trừ có chút thích thì càng cảm thấy sốt ruột, hắn vội vàng theo sau, dịch cửa phòng giống như lúc trước, bước nhanh đuổi theo cô lên lầu hai.
Vương Hiểu Thư vẫn rất thông minh, cô chỉ nhìn một lần liền nhớ rõ căn phòng trong hình ảnh mô phỏng, cũng là nơi Y Ninh đặt hành lý.
Vương Hiểu Thư mở cửa phòng, sau khi vào thì thấy một rương hành lý gỉ sét đặt bên giường, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuy rằng kém với thời hòa bình, nhưng cũng là phí một phen tâm tư.
Người Nguyên Tử chăm sóc thật toàn diện a, Vương Hiểu Thư nghiến răng, quay đầu nhìn kẻ theo đuôi, mất hứng hỏi: "Hiện tại làm gì bây giờ?"
Z săn sóc toàn diện nhìn cô nói hành động kế tiếp: "Ở đây chờ, đợi cô ta trở lại thì ra tay."
". . . Cứ như vậy?" Cô còn tưởng rằng theo phong cách của hắn, sẽ lưu lại gì đó rồi rời đi luôn, thủ pháp người gây án ở lại hiện trường, rõ là. . . Kém cỏi ngoài ý muốn.
Nhìn bộ dáng kỳ quái và ghét bỏ của Vương Hiểu Thư, Z đi lên xoa đầu cô, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: "Ghen tị?" Thực ra hắn đoán được ý nghĩ của cô, nhưng hắn cảm thấy ra tay trực tiếp thì càng trực quan [1], cũng càng làm cô không có đường lui, kéo gần khoảng cách giữa cô và hắn.
[1] Trực giác nhận thức.
Trong cơ thể Y Ninh có bệnh độc kiểu mới, số liệu thí nghiệm tuy được truyền tự động trong hai ngày nay, nhưng hắn vẫn không có thời gian nhìn, không thể xác định loại thuốc mới kia có phản ứng dị biến nào không, để tránh có thêm phiền toái, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Vương Hiểu Thư bị hắn hỏi, tai đỏ bừng, cắn răng nói: "Không có." Cô nói xong liền bắt đầu tìm chỗ trốn, cuối cùng chọn trúng tủ đứng cạnh giường, "Chúng ta trốn ở trong này?" Cô chỉ chỉ.
Z nhíu mày, xem ra không hài lòng lắm, Vương Hiểu Thư nói tiếp: "Dù sao cô ta trở về phải sắp xếp lại quần áo, đây cũng là chuyện sau khi trở về, chẳng lẽ chúng ta không ra tay đúng lúc cô ta về sao?"
Z hơi kinh ngạc nhìn cô, có vẻ vô cùng ngoài ý muốn: "Không ngờ em lại vội vã muốn cô ta ૮ɦếƭ như vậy."
". . . Này. . . Ừm. . ."
"Lúc trước Âu Dương ૮ɦếƭ nhìn em có vẻ vô cùng đau lòng." Z nghĩ tới việc này liền cảm thấy cả người không thoải mái, giọng điệu so với Vương Hiểu Thư còn chua hơn, "Cũng đúng, dù sao cũng là vị hôn phu thanh mai trúc mã, đã ૮ɦếƭ thì phải khổ sở một phen."
Khóe mắt Vương Hiểu Thư giật giật: "Cái gì chứ, không phải như anh nói, từ trước đến giờ tôi chưa từng thích đồ bị người khác dùng qua, hơn nữa anh có thấy ai nhặt T tránh thai (BCS) của người khác dùng rồi dùng lại chưa?"
Nói xong lời này, Vương Hiểu Thư thấy Z nở nụ cười, điều này khiến cô bỗng hiểu ra vừa rồi hắn cố ý chọc giận để cô hiểu lầm, nhưng dù biết hắn cố ý, cô vẫn cảm giác trái tim bị Ϧóþ chặt, sau đó không tự chủ mà khổ sở, vẻ mặt mất mát không kìm nén được.
Z biết mình đùa quá mức, vươn tay ôm cô vào lòng, vỗ về nói: "Em nói trốn trong tủ thì trốn trong tủ, hiện tại chúng ta đi vào." Hắn nói xong, giống như sợ Vương Hiểu Thư không tin, mở tủ rồi đẩy móc áo sang hai bên, cùng cô đứng vào, nghiêm túc đóng cánh tủ lại.
Trong không gian bịt kín, cô nam quả nữ, không khí cũng nhiễm lên hương vị ái muội.
Vương Hiểu Thư tựa vào trong lòng Z, đầu cô gối lên иgự¢ hắn, con ngươi đen nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, hắn nói khẽ: "Về sau không bao giờ đùa vậy với em nữa."
"Không trách anh." Vương Hiểu Thư vùi vào иgự¢ hắn nói, "Đều là do tôi quá ngu ngốc mới tin lời nói dối trắng trợn như vậy, tôi không giận anh, chỉ là hơi chán ghét mình. . . Quên đi, không chán ghét. . . Không, vẫn là chán ghét."
Z cảm nhận được sự quan tâm của Vương Hiểu Thư giành cho hắn, tâm tình vô cùng tốt, nhưng lại cảm thấy trả giá quá lớn, dù sao nhìn cô thương tâm buồn bã lại phải cố thờ ơ thật sự là một thử thách.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng về sau không nên hù dọa cô như thế nữa, đang định nói chút gì hoặc là "làm" chút gì để đền bù, tiếng mở cửa bỗng vang lên.
Hai người gần quên mục đích của mình bỗng hoàn hồn, im lặng nhìn ra bên ngoài qua khe tủ, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của Y Ninh và Yusuke Miyazaki từ từ đi vào phòng, Yusuke Miyazaki ở phía trước, Y Ninh ở đằng sau, Y Ninh chờ hắn vào phòng, dựa vào cửa, hai tay đặt phía sau, đóng chặt cửa lại.
"Hả?" Yusuke Miyazaki quay lại, thấy một màn như vậy, hơi sững sờ, "Y tiểu thư làm gì vậy?" Hắn vội vã tiến lên, "Cô đã an toàn tới, tôi phải trở về."
"Trở về?" Y Ninh cười, "Về đâu? Không phải anh phụng mệnh đến bảo vệ tôi sao?"
Sắc mặt Yusuke Miyazaki cứng đờ: "Tôi có thể ở cách vách hoặc là tầng dưới, căn cứ Nguyên Tử canh phòng sâm nghiêm, tuy rằng xung quanh không rất an toàn nhưng hẳn là không có việc gì."
"Phải không?" Y Ninh có vẻ không rất tin tưởng, một bộ nghĩ lại mà sợ, "Nhưng mà hôm nay. . . Âu Dương ૮ɦếƭ làm tôi rất buồn bã, tôi rất sợ hãi." Ả nhào vào lòng Yusuke Miyazaki, "Tôi sợ rằng nếu có một ngày mình cũng biến thành như vậy, anh cũng bắn tôi giống như hôm nay bắn hắn. . ."
Yusuke Miyazaki đẩy Y Ninh ra như bị giật điện, xấu hổ quay đầu nói: "Y tiểu thư tự trọng, Âu Dương tiên sinh ૮ɦếƭ tôi cũng rất buồn bã, nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi, sự lỗ mãng của hắn tạo thành kết quả này, đây là chuyện thực mọi người phải thừa nhận." Hắn dừng lại một chút, nói tiếp, "Hơn nữa, Tiêu thống đốc đã đồng ý hợp tác với Phân Tử, cha tôi sẽ nhanh chóng dẫn người tới trợ giúp Nguyên Tử, có hắn ở đây cô có thể yên tâm, hắn sẽ không bạc đãi người phụ nữ của mình." Hắn nói vô cùng nghiêm túc.
Y Ninh nghe hắn nói về mình như vậy, sắc mặt quỷ dị, im lặng một lát, nói: "Thực ra Yusuke, anh hiểu lầm, tôi và cha anh cũng không có. . ."
"Đã rất muộn rồi, tôi nên đi ra ngoài, Y tiểu thư là khuê nữ, tôi ở nơi này quá lâu sẽ ảnh hưởng tới danh dự của cô." Yusuke Miyazaki ngắt lời của Y Ninh, nhấc chân bước đi, không cho ả chút mặt mũi.
Y Ninh đứng tại chỗ, nhìn Yusuke Miyazaki nghênh ngang rời đi, cả người toát ra hơi thở tàn độc, ả nắm chặt tay, đấm mạnh vào giường, sau đó trùm chăn lên, nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Vương Hiểu Thư tim đập nhanh ngẩng đầu nhìn Z, Z dùng ánh mắt ý bảo cô chờ một chút, Vương Hiểu Thư mặc dù không rõ nhưng vẫn nghiêm túc chờ.
Không lâu sau, có lẽ là vì trong phòng rất yên tĩnh, Y Ninh cảm thấy nhàm chán, nhưng ả không đi sắp xếp quần áo mà ϲởí áօ khoác và sơ mi, chỉ mặc nội y nằm trên giường, ả nhẹ nhàng vỗ về dáng người đẹp đẽ của mình, con ngươi khép hờ như đang tưởng tượng gì đó.
. . . Vương Hiểu Thư cảm thấy, Y Ninh không vì Âu Dương ૮ɦếƭ mà thương tâm, nếu không vừa rồi tại sao cô ta lại nói như vậy với Yusuke Miyazaki? Hơn nữa hiện tại cô ta đang làm gì? Dụς ∀ọηg không được thỏa mãn đến mức này sao? Trong phòng còn có hai người này! Cô không nhìn thấy không có nghĩa là chúng tôi không tồn tại!
Vương Hiểu Thư xấu hổ nhìn Z, Z cũng thật ngạc nhiên, hơn nữa còn ngạc nhiên hơn cô, kinh ngạc nhìn Y Ninh trình diễn tuồng gợi cảm qua khe tủ, Vương Hiểu Thư liền nổi giận, hung hăng cấu eo hắn một cái, Z nhíu mày, cúi đầu nhìn cô.
Vương Hiểu Thư dùng ánh mắt cảnh cáo hắn thành thật một chút, Z hơi há mồm, muốn hỏi vì sao, cuối cùng không nói gì mà giơ tay ra hiệu.
Vương Hiểu Thư khó hiểu nhìn hắn, hắn giơ ba số, là 3. 2. 1, cô đang nghĩ đây là ý gì, chợt nghe tiếng cửa phòng bị gõ vang.
"Y tiểu thư, tôi đến." Là giọng nói xa lạ của một người đàn ông, nhưng Vương Hiểu Thư có thể nhận ra được, bởi cô từng gặp hắn, là. . . Tiêu Tùng!
Y Ninh vội vàng ngồi dậy, kéo chăn trùm lên, cũng không mặc quần áo, liền nói: "Tiêu thống đốc, mời vào."
Tiêu Tùng mở cửa, nhìn thấy một màn này, không khỏi kinh ngạc, diện mạo có bảy phần tương tự với Tiêu Trà không thể không anh tuấn, nhưng nhìn từ góc độ nào cũng có vẻ âm nhu đến bất thường.
"Y tiểu thư đi ngủ rồi sao? Xem ra tôi đã đến chậm, lần sau tôi sẽ đến sớm một chút." Hắn lập tức quay đầu rời đi, Y Ninh ngay cả chăn cũng không quấn, trực tiếp chân trần đuổi theo.
Vương Hiểu Thư vô cùng khi*p sợ nhìn một màn này, Z không nói gì, lập tức kéo cô ra khỏi tủ, dưới cái nhìn không thể tin được của cô, dắt cô đi theo Y Ninh và Tiêu Tùng, lúc này Y Ninh và Tiêu Tùng đã biến mất nhưng ở căn phòng cuối lầu hai lại có tiếng người thở dốc và tiếng đi lại, Vương Hiểu Thư bỗng hiểu ra họ đang làm gì trong đó, mặt nóng như sắp bị thiêu cháy.
Z không coi ai ra gì, kéo Vương Hiểu Thư rời đi từ cửa chính, cũng không thấy Yusuke Miyazaki canh giữ ở lầu một, xem ra lúc Tiêu Tùng đến thì hắn đã đi rồi.
Vương Hiểu Thư vừa đi cùng Z vừa suy nghĩ, cho đến khi hai người về tới căn phòng Tiêu Trà sắp xếp cho họ, cô mới thở hắt ra, cảm khái vô hạn: "Vừa có trò hay a. . ."
"Ừm." Z nhếch miệng, "Đúng vậy, dáng người của cô ta đẹp hơn em."
". . . . ." Vương Hiểu Thư nhìn về phía Z, vẻ mặt âm u, "Anh nói cái gì?"
Làm sao Z có thể sợ uy Hi*p? Từ nhỏ hắn đã sinh hoạt trong hoàn cảnh nguy hiểm mà cô không thể nghĩ tới, vì thế hắn rất có khí phách lặp lại lời hắn vừa nói một lần nữa, cuối cùng còn sợ cô nghe không hiểu, thân thiết nói, "Từ nào không hiểu, tôi có thể giải thích cho em."
Vương Hiểu Thư cắn môi, nổi giận đùng đùng đi về phía Z, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, trực tiếp đẩy hắn vào tường, hạ giọng nói: "Tất cả tôi đều hiểu, nhhưng tôi không tán thành."
"Hả?" Z nhíu mày, mắt phượng xinh đẹp bị che dưới mắt kính, Vương Hiểu Thư lấy kính của hắn, vuốt tóc mái trở ngại tầm mắt sang một bên, nhìn khuôn mặt mi thanh mục tú của hắn, cười lạnh, "Dáng người không phải là điều quan trọng để quyết định biểu hiện trên giường của một người phụ nữ, anh không biết sao?"
". . . . ." Lần đầu tiên Z nghe thấy Vương Hiểu Thư nói lời bưu hãn như vậy, nào biết rằng Vương Hiểu Thư chỉ là không có tâm tư cho việc không đứng đắn, hiện tại có cơ hội, cô đương nhiên sẽ không để ý giở trò lưu manh cùng người đàn ông đã thẳng thắn thành khẩn với mình vài lần, "Có thể khiến hai người vui vẻ nhất không phải là mặt ngoài, mà là kỹ thuật." Cô nhếch miệng, "Anh biết từ kỹ thuật chứ? Từ nào không hiểu, tôi có thể giải thích cho anh."
". . . Tất cả đều hiểu, cám ơn em." Z cứng ngắc muốn đẩy cô ra, nhưng Vương Hiểu Thư lại cương quyết ngăn trở động tác của hắn, hắn híp mắt, đối diện với ánh mắt xinh đẹp của cô, trong lòng rung động, "Sao vậy?" Hắn khẽ hỏi.
"Không có gì." Biểu cảm của Vương Hiểu Thư nhìn trông rối rắm lại hung dữ, "Chỉ là cảm thấy anh nói cũng không hoàn toàn sai, có những điểm của tôi quả thật không bằng người khác, nhưng những thứ trời sinh này lại không thể lựa chọn, chỉ có thể dựa vào nỗ lực sau này."
Z nghe cô nói như vậy, không khỏi nói lời sâu xa: "Nếu vứt bỏ nhân tố trời sinh là chỉ số thông minh, em cũng không nhất định làm được hơn người khác. Đương nhiên, người khác ở đây tuyệt đối không phải là nội tiết tố tiểu thư."
". . . . ." Vương Hiểu Thư bị hắn làm tức giận đến méo miệng, hung tợn lườm hắn, hai tay bỗng cởi thắt lưng của hắn ra, thủ pháp vô cùng thuần thục, lúc hắn phản ứng kịp thì tay cô đã cầm nơi riêng tư của hắn, ánh mắt Z nhìn cô bỗng thay đổi.
"Đúng vậy, tôi nhất định không làm được hơn người khác, dù sao cũng không phải sở trường của tôi, có ý kiến gì sao?" Cô nói xong còn sợ không đủ hình tượng, rất phối hợp chơi đùa một chút.
Z nhíu chặt mày, trầm giọng đè nén nói: "Vương Hiểu Thư, đầu óc nóng lên thì đừng liều lĩnh, em có biết mình đang làm gì hay không?"
Vương Hiểu Thư nhìn Z một cái, nhớ kỹ khuôn mặt tuấn nhã của hắn, thu vào hơi thở cà lơ phất phơ vừa rồi, nhưng động tác lại không ngừng, chẳng những một tay vỗ về nơi riêng tư của hắn, một tay kia còn bắt đầu ϲởí áօ dài trắng.
Cô kéo áo dài trắng của Z xuống, nhào vào trong lòng hắn, hắn tựa vào tường, một tay cô khiêu khích hắn, một tay bắt đầu cởi khuy áo sơ mi, từ cổ áo cởi xuống ba nút thắt rồi không kiên nhẫn cởi xuống nữa, trực tiếp kéo xuống.
Z bất đắc dĩ cởi khuy áo giúp cô, để mặc cô thô lỗ lột áo sơ mi của hắn rồi ném lên giường, thở nhẹ nói: "Em thật sự?"
Vương Hiểu Thư cảm thấy thứ trong tay ngày càng lớn, ngày càng cứng rắn, phía dưới như trống rỗng, sau khi kéo áo sơ mi, tay cô liền vuốt ve trên phần bụng có đường cong duyên dáng của hắn, cuối cùng dừng ở hai khối lồi ra trước иgự¢, nhìn chòng chọc quầng ✓ú màu anh đào, nhanh chóng nói: "Vừa rồi không phải anh nhìn người ta rất hăng say sao, mắt cũng không rời ra được, tôi là đang thỏa mãn anh, tôi đối với anh rất tốt, mau cám ơn tôi đi." Cô nói xong liền hôn lên nơi mình nhìn chằm chằm, Z đè nén ՐêՈ Րỉ một tiếng, nhíu mày nhìn cô, thở phào một cái, nói, "Cám ơn em? Tại sao tôi lại cảm thấy em nên cám ơn tôi?"
Vương Hiểu Thư hừ nhẹ, đầu lưỡi lướt qua phần gồ lên của hắn, Z bị dằn vặt ngẩng đầu lên, hầu kết chuyển động, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm: "Được rồi, tôi thua."
Hai tay Vương Hiểu Thư ૮ởเ φµầɳ hắn ra, hai tay ôm cổ hắn, đá rơi giầy xuống rồi giẫm lên chân hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hỗn loạn nói: "Nếu thua thì nói mau."
Z ôm eo cô, đè cô kề sát vào người mình, muốn hôn cô, nhưng cô cự tuyệt: "Mau nói, đêm nay anh cũng thật lợi hại, nói muốn đòi công bằng giúp tôi, cuối cùng lại không làm gì cả, muốn ăn không trả tiền? Không có cửa đâu."
"Hiểu Thư." Z mím môi, vừa kháng cự vừa tình nguyện, mâu thuẫn nói, "Cám ơn, cám ơn."
Vương Hiểu Thư nháy mắt mấy cái, sau nó nở nụ cười, hôn hắn: "Thật ngoan, bình thường anh thật khó trị, không phải là đàn ông sao." Chim cứng lòng mềm!!!
Z ôm ngang cô lên, sải hai bước rồi ngã xuống giường, hai người lăn hai lần trên giường lớn, góc độ biến thành Vương Hiểu Thư ở dưới Z ở trên. Z thật vừa lòng với tư thế này, nhưng Vương Hiểu Thư lại cố dùng sức áp hắn ở dưới.
Cô kề vào tai Z, hôn vành tai của hắn: "Lúc trước tôi không nói đùa, có căn cứ khoa học, không phải anh thích nghiên cứu sao, anh liền nghiên cứu một chút xem tôi nói có đúng hay không." Cô nói chậm dần, mang theo hương vị quyến rũ, "Nhìn xem rốt cuộc là dáng người quan trọng hay kỹ thuật quan trọng."
". . . . ."
Z kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Vương Hiểu Thư dần dần trở nên quyến rũ, cô cọ vào eo hắn, triển lãm tri thức lý luận phong phú của mình với hắn. Tuy rằng thực hành có hơi khó khăn, nhưng cô xem ra cũng có năng lực phân tích, sau vài lần sẽ tốt hơn nhiều.
Vương Hiểu Thư nằm sấp vào bụng dưới của Z, nắm nơi đó của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh nhìn chăm chú say mê của hắn, cúi đầu ngậm chặt nơi đó, cả người Z đều cứng ngắc, nâng người lên muốn ngồi dậy, Vương Hiểu Thư híp mắt dùng đầu lưỡi liếm phần đỉnh, Z thở dốc nặng nề, nghe lời nằm xuống, cánh tay thật dài che trên mắt hắn, nhìn không rõ biểu cảm của hắn là gì.
Vương Hiểu Thư thấy vậy, không khỏi đắc ý, kết quả này chính là kinh nghiệm quý báu từ phim và tiểu thuyết mà cô học được, nay đều dùng trên người hắn, cô chỉ cảm thấy thứ trong miệng ngày càng thoát khỏi khống chế của cô, dường như còn nhảy lên một cái.
Vương Hiểu Thư từ từ rút lui, cánh môi trơn bóng, khóe miệng có thứ sáng lấp lánh, nhưng cô lại không thấy bẩn chút nào, trước kia cô còn có chút mâu thuần, nhưng nếu đối tượng là người mình vô cùng để ý hơn nữa còn yêu sạch sẽ hơn mình, vậy cũng không có gì.
"Thế nào?" Cô nằm sấp, kề vào tai hắn, chờ mong hỏi.
Z rời cánh tay, mắt phượng đỏ bừng nhìn cô chằm chằm, cắn răng hỏi: "Học từ đâu?"
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, Z liền đè cô ở phía dưới, cởi hết quần áo của hai người, trong tiếng rên của cô, tiến nhập vào con đường đã ướƭ áƭ từ lâu: "Nói." Hắn kìm nén cơn giận phun ra một chữ.
Vương Hiểu Thư không chịu nổi, ՐêՈ Րỉ trả lời: "Đừng, a. . . Ừm. . . Nhẹ chút. . ." Cô vừa bực mình vừa buồn cười, "Từ mạng, xem trên mạng. . . A. . . Ha. . . Anh đừng như vậy. . ." Cô nhịn không được lấy tay ngăn hắn, nhưng hắn không giảm bớt lực đạo và tốc độ, cô nghe tiếng làn da tiếp xúc, đỏ mặt nhìn hắn, "Chậm một chút. . . Xin anh đấy. . ."
Một tay Z nâng cô lên nhích lại gần mình, dán vào người cô không ngừng động tác, tiếng ՐêՈ Րỉ của cô liên tiếp không ngừng, hắn chỉ cảm thấy lần này so với những lần trước đây thì càng làm người ta khó có thể chống cự mà vô hạn trầm luân: "Thì ra em thích xem thứ này." Hắn thở hổn hển cười, "Còn biết nhiều như vậy." Dường như còn ngại không đủ để Vương Hiểu Thư xấu hổ, bổ sung thêm. "Xem ra là tôi xem nhẹ em."
Vương Hiểu Thư bị hắn đẩy vào, "A" một tiếng hét lên, tay cô xẹt qua sau lưng hắn, lưu lại vết cào ái muội, con ngươi nhắm chặt, nhăn mày, biểu cảm vô cùng tiêu hồn: "Ừm a. . . Ha. . ."
"Thế nào?" Hắn học ngữ điệu vừa rồi của cô, chế nhạo hỏi, "Thích không?"
Vương Hiểu Thư khó khăn "hừ" một tiếng, kiều mị mà lại dễ nghe: "Tôi, tôi. . ."
"Em làm sao?" Hắn nhìn cô không chuyển mắt.
"Tôi sai lầm rồi!" Vương Hiểu Thư cầu xin tha thứ, "Đừng, đừng như vậy. . . Chậm một chút. . . A!. ."
"Em còn chưa trả lời vấn đề của tôi." Hắn lật người cô lại, để cô kề sát vào mình.
Vương Hiểu Thư vô lực tựa vào trong lòng hắn, mờ mịt nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, thở hổn hển phun ra hai chữ: "Rất thích. . ."
Z vuốt tóc cô, hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói: "Tôi cũng thích em."
". . . . ." Vương Hiểu Thư ngẩn ra, ngây ngốc nhìn hắn, không tin hỏi, "Anh nói cái gì? Có thể nói lại lần nữa hay không?"
"Tôi nói có thích ngồi cầu bập bênh không?" Z nói sang chuyện khác.
Vương Hiểu Thư ngu ngốc gật đầu, nhưng thực tế cô đã không còn sức để lắc đầu nữa.
Z nhận được câu trả lời khẳng định của cô, động tác chậm dần, từ từ nằm xuống, đỡ lấy eo cô, nở nụ cười: "Vậy thì em làm đi."
Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, lập tức hiểu được, phía dưới trướng phát đau, lại khát vọng càng nhiều, bản năng theo yêu cầu của hắn mà từ từ lên xuống, nước đọng chảy ra trong lúc ra vào là chứng minh cho tình cảm mãnh liệt của hai người, gò má đỏ bừng và vóc dáng xinh đẹp của cô làm cho người ta cảnh đẹp ý vui, nhất là phần иgự¢ còn đong đưa theo động tác lên xuống của cô.
Z thở hắt ra, tiếng than khó nhịn phát ra từ yết hầu, giọng nam gợi cảm khàn khàn truyền vào tai Vương Hiểu Thư, cô cảm thấy cả người như bị điện giật, cô không nhớ rõ tốc độ này nhưng khi khoái cảm như ở trên mây dâng lên, hết thảy đều khôi phục bình tĩnh, chất lỏng ấm áp chảy xuôi trong cơ thể cô, cô nghe thấy hắn nói vô cùng nhỏ:
"Làm không tệ, không uổng phí tôi thích em."
. . . . .
Loại lý do này thật sự làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng, dường như là phụ nữ thì đều có thể? Hơn nữa được khích lệ trong việc này. . . Thật sự làm cô không cao hứng nổi.
Vương Hiểu Thư mệt mỏi nhắm hai mắt tỏ vẻ kháng nghị: "Anh đang khen tôi thật sao?"
Z rất mẫn cảm trước cảm xúc của con người, làm sao lại không biết cô không vui? Hắn giống như khinh thường lại giống như bất đắc dĩ nói: "Em lớn như vậy mà còn không rõ một đạo lý sao, người nhìn rất phóng đãng phần lớn đều không thực sự phóng đãng, mà người luôn luôn tuyên dương điểm mấu chốt của mình mới là phóng đãng, ví dụ như nội tiết tố tiểu thư."
"Hơn nữa." Hắn dừng lại một chút, hạ giọng nói lời lẽ chí lý, "Yêu không phải là cùng ai cũng có thể làm được."