Mẹ Kế Zombie - Chương 14

Tác giả: Tổng Công Đại Nhân

Cánh môi hắn vuốt ve của cô, nhiệt độ môi của hai người đều cao một cách kỳ lạ, cánh tay hắn vòng qua phần eo mảnh khảnh của cô, tiếng thở dốc ngày càng nặng, hắn bắt buộc mình phải dừng lại, buông cô ra và kéo khoảng cách giữa hai người, im lặng đưa thuốc cho cô.
“Uống đi, uống xong xem có phản ứng lạ nào không.” Hắn làm bộ trấn định nói.
Vương Hiểu Thư ý vị sâu xa nhìn xuống phía bụng hắn, hắn kéo áo dài trắng che lên rồi xoay người, dáng ngồi vô cùng mất tự nhiên, mắt nhìn phía trước: “Nhanh chút, đã rất muộn rồi.”
“Ừm.” Vương Hiểu Thư gật đầu, cũng không phân tâm nữa, mở nắp ống nghiệm ra, nén thở uống một hơi cạn sạch thuốc trong ống nghiệm, chất lỏng mát lạnh như bạc hà từ yết hầu tiến vào cơ thể, cô cảm thấy hơi lạnh chậm rãi khuếch tán từ trong ra ngoài, khoảng hai mươi giây sau, buồng tim bên trái bỗng nhói lên, cô kêu đau một tiếng, đầu đầy mồ hôi lạnh tựa vào ghế trước, thở dồn dập.
Z nhíu mày nhìn phản ứng của cô, lấy kính một mắt từ trong vali rồi thay, nắm cằm cô để cô há miệng, kéo cô vào trong lòng rồi kiểm tra thân thể của cô, Vương Hiểu Thư cảm thấy cơn đau này dần dần biến mất theo từng động tác của hắn, thay vào đó là cả người tê tê và tay chân lạnh lẽo.
Z cầm tay cô rồi hà hơi vào, vỗ về: “Đây là bình thường, không cần lo lắng, cho tới bây giờ đều không có phản ứng lạ nào.”
“Ừm. . .” Vương Hiểu Thư suy yếu tựa vào trong lòng hắn, đau đớn nhíu mày.
Z có phần đứng ngồi không yên, nhưng vẫn bày ra vẻ trấn định như không có chuyện gì làm khó được hắn, cứng nhắc giảng giải cho cô sau này sử dụng dị năng như thế nào: “Loại điện cao thế này em có thể tự chủ khống chế, cũng giống như bản năng của con người, em cứ khống chế nó giống như khống chế chân tay của mình để điều khiển nó phục vụ cho em.”
Vương Hiểu Thư mù mờ gật đầu, lý trí dần dần mất đi, nhưng trái tim đau nhói làm cô tỉnh táo, cô hét lên một tiếng, âm thanh này làm Yusuke Miyazaki đang gác đêm bên ngoài và Y Ninh cùng Âu Dương đang “Tâm linh giao chiến” trợn mắt há mồm.
. . . Sao lại thế này, hai người làm gì ở trong xe? Sẽ không là. . .
Bọn họ vừa có ý nghĩ này, một giây sau bỗng nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ của Z, vì thế tự động bổ não chuyện xảy ra ở trong xe, xác nhận ý nghĩ phù phiếm của bản thân.
Vậy thì sự thực là gì?
Sự thực chính là. . .
Vương Hiểu Thư bị đau đớn giày vò đến tột đỉnh, cầm áo dài trắng của Z, lắc hắn liên tục, Z bị cô cọ vào đến khó chịu, rơi vào đường cùng đành phải nói: “Nếu không thì em cắn cánh tay của tôi đi.” Hắn đưa tay đến bên miệng Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư khó xử nhìn hắn, dường như không đành lòng hạ miệng, Z bị vẻ nước mắt lưng tròng và ánh mắt chịu đựng của cô làm vừa hối hận vừa đau lòng, hạ quyết tâm đặt cổ tay vào miệng cô.
Vương Hiểu Thư tuy rằng đau nhưng vẫn còn ý thức, không thể nhẫn tâm hạ miệng, chỉ ngậm nhẹ, dùng sức vô cùng nhỏ, Z bất đắc dĩ nói: “Em làm vậy thì có tác dụng gì, khí lực của em khi nào thì nhỏ yếu như vậy, xuất toàn bộ sức mạnh ra cho tôi!”
Vương Hiểu Thư đáng thương nhìn Z, trái tim pha lê rơi vỡ nát, đẩy cổ tay Z ra rồi nhào vào lòng hắn, cách áo sơ mi cắn một viên lồi ra trên иgự¢ hắn. . .
Vì thế, đây là lai lịch tiếng ՐêՈ Րỉ của Z, có thể nói là. . . Tự làm tự chịu X 2.
“Em đúng là xuất toàn bộ sức mạnh a. . .” Z dở khóc dở cười ôm lấy Vương Hiểu Thư đã kiệt sức, đầy đầu cô là mồ hôi, tóc đen ngang vai dán trên chiếc cổ trắng nõn, nhìn qua vừa mềm mại vừa đáng yêu.
“Z. . .” Cô khẽ nói, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Kết thúc chưa?” Cô từ từ hỏi.
Z thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, kết thúc, em chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy sẽ không giống trước kia nữa.”
Vương Hiểu Thư vuốt cằm, chần chờ một chút, do dự nói: “Nhưng mà. . .”
“Làm sao?” Z cúi người tới gần môi cô, vành tai như ngọc kề sát môi cô, như vậy có thể nghe được càng rõ.
Vương Hiểu Thư ngửi mùi hương thuộc về Z, vô cùng yên tâm, cô biết người đàn ông này đối với cô rất tốt, cô rất cao hứng, trong lòng cũng biết đây là cảm giác gì, nhưng hắn lại không nói gì cả, điều đó làm cô hơi khó xử, cô cũng không thể chủ động được. Haiz, quên đi, việc này nói sau, hiện tại quan trọng là. . .
“Tôi rất đói. . .” Vương Hiểu Thư bất mãn nói.
Người Z cứng lại một chút, ngồi thẳng nói: “Hiện tại em không ăn được thức ăn nén, không tốt cho sức khỏe, ăn chút đồ nóng. . . Em chờ.” Hắn muốn đặt cô lên ghế trước, muốn đi tìm đồ ăn cho cô, nhưng Vương Hiểu Thư ngăn hắn lại.
Hắn nghi hoặc nhìn cô, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thở dài, nói: “Thôi, tuy rằng rất đói, nhưng bên ngoài vừa tối vừa lạnh.”
Z ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cô, cô đây là. . . Quan tâm hắn? Ánh mắt hắn phức tạp nhìn cô, không phản đối ý kiến của cô, ở lại trông cô. Thứ nhất là vì hắn lo lắng để cô ở đây một mình, thứ hai là. . . Hắn luyến tiếc rời đi, đây là lần đầu tiên không khí giữa bọn họ tốt như vậy, làm cho người ta khó có thể dứt bỏ.
Cứ như vậy, Z ngồi ôm Vương Hiểu Thư dần dần ngủ say suốt một đêm, ngày hôm sau cả người đau nhức, vậy mà hắn vẫn hưng phấn lôi Vương Hiểu Thư ra ngoài để thể nghiệm dị năng, vừa xuống xe lại thấy đám người Y Ninh với vẻ mặt quỷ dị, hắn không nhìn, hoàn toàn không tò mò vì sao ánh mắt bọn họ nhìn hắn và cô lại kì quái như vậy.
Nhưng Vương Hiểu Thư lại để ý, đi hơi chậm, nhưng tuy cô tò mò, lại không nói làm rõ chuyện này rồi mới đi thí nghiệm, điều này khiến Z cảm thấy vô cùng sung sướng, bởi vì biểu hiện của cô rất tốt, cho nên hắn quyết định thưởng cho cô.
“Em muốn biết?” Hắn hỏi cô, cũng không cần cô trả lời, nói thẳng, “Ở đây chờ, tôi đi hỏi hộ em.” Hắn bỏ tay Vương Hiểu Thư ra, đi vài bước tới trước mặt Yusuke Miyazaki, tùy tiện nói vài câu liền đưa Yusuke Miyazaki tới nơi tất cả mọi người nhìn không thấy, bí mật gặp riêng hắn.
“Hình như hôm nay mọi người đều có tâm sự?” Z hỏi bóng gió.
Yusuke Miyazaki hiển nhiên nghe hiểu ý của hắn, tuy rằng không hiểu sao trong lòng có phần không thoải mái, nhưng vẫn rất nhã nhặn nói: “Vương Hiểu Thư là một cô gái tốt, giáo sư thật có phúc, hai người thật xứng đôi.” Hắn còn giơ ngón tay cái lên.
Lời này thật sự rất dễ nghe, Z như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn duy trì vẻ tự kiêu: “Vương Hiểu Thư xứng với tôi? Mới là lạ, cô ấy ngốc như vậy, bộ dạng lại khó coi.”
Yusuke Miyazaki hơi sửng sốt, không đồng ý nói: “Không phải đâu, Vương tiểu thư có đôi mắt thật đẹp.”
Đúng vậy đúng vậy! Vừa đen vừa sáng, thật mê người! Z giữ vững nụ cười thập phần ngạo mạn, ai biết Yusuke Miyazaki lại nói tiếp một câu, dường như là sợ hắn nghe xong câu nói trước sẽ không hài lòng mà có ấn tượng không tốt với Phân Tử, cho nên liền phụ họa cho kẻ khẩu thị tâm phi như Z: “Nhưng đúng là có hơi ngốc.” Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc.
Z nắm chặt quyền, trừng Yusuke Miyazaki, kiềm chế hỏi: “Cái gì gọi là có hơi ngốc? Cô ấy ngốc chỗ nào? Anh nói với tôi, tôi giải thích cho anh!”
Yusuke Miyazaki không hiểu nhìn Z, hoàn toàn bị sự thay đổi của Z làm cho choáng váng, lăn lộn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp người khó nắm bắt đến thế, quả nhiên không hổ là nhà khoa học có thể giải trừ độc tính của loại bom kia! Yusuke Miyazaki càng thêm sùng bái Z, nếu người như vậy ở cùng Vương Hiểu Thư, quả là một chuyện tốt!
Sau khi rời khỏi phạm vi Phân Tử, cảnh vật xung quanh và thời tiết đều tốt hơn một chút, tuy rằng trong tận thế, sinh tồn đã biến thành một vấn đề có tính lịch sử, nhưng nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm tình sẽ khá hơn một chút.
Vương Hiểu Thư nhàm chán ôm hai tay đợi Z, thường thường nhìn xung quanh xem hắn đã trở lại hay chưa, lần thứ bảy cô ngẩng đầu lên thì thấy Y Ninh đang đi tới, khẽ nhíu mày.
"Hiểu Thư." Y Ninh tỏ vẻ cởi mở mỉm cười với cô, Vương Hiểu Thư cũng cười nhìn ả, chẳng qua nụ cười này vô cùng có lệ, chỉ cong môi một cái để tượng trưng, sau đó liền khôi phục vẻ mặt không biểu cảm, Y Ninh nhất thời có phần xấu hổ.
Nghĩ đến tối qua ả lại để Âu Dương làm loại chuyện này, Vương Hiểu Thư liền không có cách nào hòa nhã với ả, thậm chí cũng không muốn duy trì vẻ hài hòa bên ngoài nữa.
Nếu không phải vì cô đột nhiên rời khỏi Lượng Tử ℓàм тìин tiết không tiếp tục phát triển, hiện tại chỉ sợ Y Ninh đã nắm giữ phần lớn thực quyền ở Lượng Tử, mà Vương bánh bao cũng sắp bị ả và Âu Dương ép buộc đến mức hắc hóa và đần độn.
Y Ninh dù gì cũng là nữ chủ trong nguyên tác, từ góc độ của ả, "châи áι" của ả và Âu Dương là vô cùng cảm động, tuy rằng người trong lòng ả khá nhiều, nhưng mỗi một người đều là châи áι, nữ chính thịt văn đều là như vậy, bác ái tới mức phản khoa học.
Tuy rằng Y Ninh là tiểu tam thượng vị, nhưng Vương bánh bao bởi vì cặn bã nam Âu Dương mà từng làm qua một số chuyện đần độn sau khi hắc hóa, đầy là kịch tình cần. . . Ví dụ như, Vương bánh bao muốn Gi*t Y Ninh, cố ý dẫn zombie tới trước mặt Y Ninh để tạo nguy hiểm tính mạng cho ả.
Nhưng nói đi thì nói lại, bánh bao thủy chung là bánh bao, Vương Hiểu Thư trong nguyên tác cho đến cuối cùng cũng không thể làm ra chuyện xấu tới mức kinh thiên địa khi*p quỷ thần, không bao lâu cô đã bị Y Ninh và Âu Dương giày vò tới mức mất đi niềm tin, muốn bình nứt không sợ bể nói kế hoạch của Âu Dương và Y Ninh cho Vương Kiệt, tiếc rằng khi cô có cơ hội nói ra lại bởi vì Âu Dương mà không hạ được quyết tâm, chờ đến khi ngoan tâm thì không còn kịp nữa rồi.
Ý đồ của Vương bánh bao bị Y Ninh phát hiện, Y Ninh vội vàng chinh phục thế giới liền giao nhiệm vụ giải quyết cô cho vị thống đốc Tiêu Tùng tài giỏi của Nguyên Tử trong hậu cung, Tiêu Tùng không làm nhục sứ mệnh của nữ vương, tiêm bệnh độc H+ cho Vương bánh bao, Vương bánh bao sau khi biến thành zombie liền bị người cha vì đại nghĩa diệt thân đuổi ra khỏi Lượng Tử, cuối cùng. . . Ha ha, không nói đến cũng được.
Y Ninh tất nhiên không biết chỉ trong chốc lát Vương Hiểu Thư đã nghĩ nhiều như vậy, ả cũng không biết Vương Hiểu Thư đã không còn là Vương Hiểu Thư kia ngoại trừ vỏ ngoài, mà bên trong thì đã thay đổi tâm.
Ả thấy thái độ của đối phương không tốt, cũng không ra vẻ thân mật nữa, dè dặt quan sát biểu cảm của cô, nói bóng nói gió hỏi: "Hiểu Thư, tối hôm qua cô và giáo sư ở trong xe ngây người cả đêm, hai người. . . Làm cái gì?"
Vương Hiểu Thư buồn bực nhìn ả: "Vì sao tôi phải nói cho cô?"
". . . Chúng ta không phải là bằng hữu sao?" Y Ninh giả ngu nói.
Vương Hiểu Thư bị ả chọc cười, bất đắc dĩ nói: "Đến nước này cô còn ra vẻ trước mặt tôi làm gì? Coi tôi là đồ ngốc sao?"
Hai mắt Y Ninh cong cong: "Đương nhiên, tôi luôn kiên trì hơn cô, ở bất cứ phương diện nào."
"Cô có thể nói cụ thể cô kiên trì ở phương diện nào sao? Vì sao tôi hoàn toàn không nhớ rõ? Tôi nhớ không rõ, có phải là tôi quá rộng lượng rồi không? Ngượng ngùng, tôi không tức giận chút nào cả." Vương Hiểu Thư thành khẩn nói.
Y Ninh nói sang chuyện khác: "Tôi sẽ không cãi nhau với cô, tôi cũng sẽ không bởi vì chuyện tối hôm qua mà rời đi, cô cuối cùng sẽ phải về Lượng Tử, tôi đã nói tôi và Âu Dương sẽ tách ra, cô không cần hoài nghi tính chân thật của việc này."
"Đồ bị người ta sử dụng qua tôi đều không thích." Vương Hiểu Thư lạnh lùng cự tuyệt, "Hơn nữa thống đốc Lượng Tử là cha tôi, tôi có muốn trở về hay không, muốn trở về như thế nào thì có thể nói thẳng với hắn, tuy Âu Dương có khả năng, nhưng nếu hắn không phải vị hôn phu của tôi, hắn ở Lượng Tử cũng chả là gì cả."
"May mắn hắn là vị hôn phu của cô." Y Ninh không hề gì nói.
Vương Hiểu Thư lắc đầu: "Không, từ khi hắn bắt đầu thích cô thì đã không phải nữa."
Y Ninh khó hiểu nhìn cô: "Tôi không tin, cô thực sự không thích hắn nữa? Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao cô có thể bỗng chốc không thích hắn?"
Vương Hiểu Thư không biết nên giải thích với ả thế nào, đưa ra một lí do vạn năng: "Cô đã quên câu hỏi đầu tiên của mình sao?"
Y Ninh ngớ ra: ". . . Cái gì?"
"Bởi vì giáo sư a." Vương Hiểu Thư nghiêm túc nói, "Không phải rất rõ ràng sao? Không phải cô hỏi tối hôm qua tôi và hắn làm gì ở trong xe sao? Cái nên làm chúng tôi đều làm, đáp án này cô vừa lòng chứ?"
Y Ninh vô cùng khi*p sợ nhìn cô: "Cô. . . Hiểu Thư, làm sao cô có thể biến thành như vậy? Trước kia cô không phải như thế, cô còn chưa kết hôn, làm sao có thể. . . Không, không được, tôi phải báo cho thống đốc!"
Ả nói xong định xoay người rời đi, lúc quay người lại bị một người chắn tầm nhìn, ánh mắt ả từ áo sơ mi trắng của người này nhìn lên trên, đôi mắt bị tóc mái che khuất của Z đang châm chọc nhìn ả, giọng nói trầm thấp dễ nghe, lại có vẻ âm trầm đáng sợ: "Y tiểu thư vội như vậy là muốn đi đâu?"
Mặt Y Ninh cứng lại một chút, sau đó lập tức mỉm cười: "Không có gì, chỉ là muốn nói với mọi người sắp khởi hành mà thôi, thời gian không còn sớm, nếu không đi thì sẽ không đến được thành phố tiếp theo trước khi trời tối."
"Phải không?" Z tiếc hận nhếch miệng, "Vậy thì tiếc quá, vốn định mời Y tiểu thư cùng đi xem biểu diễn với chúng ta."
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, ngoài ý muốn nhìn Z, không biết hắn muốn làm cái gì, Z trấn an nhìn lại cô một cái, tuy rằng hoài nghi nhưng cô cũng không phản bác hắn.
Y Ninh do dự nhìn Z: "Biểu diễn? Ở nơi này, ở thời đại này, nơi nào sẽ có biểu diễn?"
Z không nhanh không chậm giơ cổ tay lên, giống như lơ đãng chỉnh lại đồng hồ, ấn nhẹ xuống một cái nút bạc trên dây đồng hồ kim loại, ánh sáng chiếu từ đầu đến chân Y Ninh, đèn flash màu xanh chiếu vào con người xám ngắt của ả, đó là một màu xanh vô cùng kì dị, con người của ả lóe lên, giống như mất đi ý thức, cứng ngắc đứng tại chỗ.
"Đi theo chúng ta." Z lạnh nhạt nói bốn chữ, nhấc chân đi về phía Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư nhìn hắn tới gần, Y Ninh đi theo sau hắn, giống như con rối gỗ không có tư tưởng, tứ chi cứng đờ mặt không biểu cảm.
"Sao lại thế này." Vương Hiểu Thư kinh ngạc hỏi.
Z kéo tay cô, thần bí nói: "Một lát sau em sẽ biết, tôi đoán rằng cũng sắp phát huy công dụng."
Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, vô cùng không tự nhiên đi theo Z tới một rừng cây ẩn khuất, rời khỏi vùng đất có độc ở Phân Tử, rừng cây sum suê hơn một chút, ít nhất có thể ngăn trở một số ánh mắt rình coi.
Z vẻ mặt chờ mong lôi cô đến phía trước, hai tay đặt lên vai cô, xoay người nhìn thẳng vào cô, giải thích: "Hiện tại ở đây không tìm được đối tượng thí nghiệm tốt, dị năng của em khá đặc biệt, phản ứng ở thể rắn không rõ ràng, cho nên, em thí nghiệm ở trên người cô ta đi." Hắn không quay đầu lại, vỗ tay phát ra tiếng, Y Ninh mất đi ý thức liền tiến lên một bước.
Vương Hiểu Thư há to mồm nhìn Y Ninh không khác gì người máy, không thể tin được hỏi: "Cô ta làm sao có thể biến thành như vậy? Từ lúc nào mà anh. . .?"
Nhớ tới lần đó làm trở ngại chứ không giúp được gì, Z cảm thấy xấu hổ nếu nói ra, rõ ràng xem nhẹ vấn đề này: "Trong cơ thể cô ta có bệnh độc mà tôi mới chế tạo, em cứ việc thí nghiệm dị năng của mình trên người cô ta là được, cô ta sẽ không ૮ɦếƭ." Nói xong, giống như sợ cô sẽ không tin, không biết từ đâu lấy ra một con dao mổ, đâm một cái vào bụng Y Ninh, mắt Y Ninh cũng không nháy lấy một cái.
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn bụng ả: ". . . Vậy mà không đổ máu?"
"Cô ta hiện tại giống người được tiêm bệnh độc H+, dựa vào trung khu thần kinh, ở dưới tình huống đặc biệt mới có thể có ý thức và hành động tự chủ giống người bình thường, mà muốn có loại hiệu quả này. . ." Hắn hất cằm lên, "Phải dựa vào tôi."
Vương Hiểu Thư mím môi, khó xử nhìn hắn: "Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, tôi. . ."
"Vậy thì để cô ta nhắm mắt lại." Hắn nói xong, Y Ninh nhắm mắt ngay lập tức.
Vương Hiểu Thư cứng lưỡi nhìn, hắn tiếp tục nói: "Còn không được? Vậy thì che kín mặt cô ta." Hắn lấy ra một chiếc khăn tay kẻ ca rô từ trong túi áo sơ mi, che lên mặt Y Ninh, "Hiện tại được rồi, em cứ xem cô ta là zombie."
Vương Hiểu Thư cố gắng tự thuyết phục mình đó là zombie, không chắc chắn hỏi: "Tôi dùng trên người cô ta, cô ta thật sự không làm sao cả?"
Ai biết được? Bệnh độc mới tuy là bản tăng cấp của H+, nhưng kết quả thí nghiệm của tiến hóa đặc biệt hắn còn chưa kịp về phòng thí nghiệm xem, nghĩ thầm có thể nhân cơ hội này nhìn xem, hắn sẽ nói hắn kỳ thực không biết Y Ninh có ૮ɦếƭ hay không sao?
"Đương nhiên." Z nghiêm túc đảm bảo.
Vương Hiểu Thư thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi." Cô cười cười, đặt tay lên vai Y Ninh, cố gắng nhớ lại phương thức hôm qua Z dạy mình, tập trung dòng điện vào trong lòng bàn tay, trên trán chảy ra mồ hôi tinh mịn, thoạt nhìn có vẻ khó khăn.
Vương Hiểu Thư thoát khỏi trạng thái tập trung tinh thần, thở hổn hển nhìn Z: "Như thế nào?"
Z dùng tay áo của áo dài trắng lau đi mồ hôi trên trán cô, một tay kia lấy ra một chiếc súng lục mini màu bạc từ đằng sau lưng: "Dùng cái này thử xem, trực tiếp tiếp xúc với zombie sẽ tăng độ nguy hiểm, hiện tại em còn chưa quen, chơi viễn trình thì tốt hơn."
. . . Chơi viễn trình? Anh cho là chơi game online sao? Vậy thì chức nghiệp của anh là gì? Vú em? DPS? [1] Hình như không phải, anh là BOSS.
[1] Vú em: mục sư, DPS: damage per second, tức là champs gây dam từ từ, đa số là champs gắn tag fighter, carry.
Vương Hiểu Thư cầm súng lục, lên đạn dưới sự chỉ đạo của Z, thử truyền ý nghĩ vừa rồi vào trong tay một lần nữa, cũng là vào khẩu súng này.
Hệ thần kinh của cô giống như tự động lưu trữ sau khi thể nghiệm một lần, lần thứ hai tiến hành trình tự này thì dễ dàng hơn rất nhiều, cô cảm thấy tay cầm súng hơi tê, theo bản năng Ϧóþ cò, viên đạn lập tức bắn ra, xuyên qua bả vai Y Ninh, trực tiếp bắn vào thân cây sau lưng ả, người Y Ninh run lên, ngã xuống phía sau, mà cái cây bị súng bắn cũng đổ xuống, gãy từ phần rễ sâu trong mặt đất, lá cây khô héo bốc lên khói đen, bị thiêu sạch.
Vương Hiểu Thư cảm thấy căng thẳng, hoàn toàn không ngờ mình lại có lực phá hoại mạnh đến thế, nhìn Y Ninh ngã trên mặt đất không có ý thức, tuy rằng bả vai đối phương không đổ máu, nhưng hai mắt ả nhắm lại, nằm dưới đất không hề nhúc nhích.
"Cô ta làm sao vậy?" Vương Hiểu Thư nắm chặt súng, nhìn về phía Z, "Sẽ không ૮ɦếƭ chứ?"
Ngón trỏ thon dài của Z vuốt qua cánh môi, đẩy mắt kính: "Không ૮ɦếƭ." Có lẽ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc