Không gian trong phòng liền không còn ngượng ngùng nữa, bởi cô bé Thiên Thiên.
Phong Tử An hỏi Dương Tinh Vũ: “Em đã làm xong giấy tờ rồi hả?”
“Ừm.” Dương Tinh Vũ gật đầu, “sáng mai liền có thể xuất viện rồi.”
“Vậy, ngày mai anh nói Bạch Hải đến chuyển đồ của hai mẹ con đến biệt thự của anh nhé.” Phong Tử An dò hỏi.
Về cái chuyện này, cô vẫn chưa cho anh một đáp án chính xác.
Dương Tinh Vũ suy nghĩ một lát, liền nói với Phong Tử An, “Anh đã mua nhà luôn rồi sao?”
Phong Tử An gật đầu, “Ừ.”
Lúc này bà Phong mới hỏi Phong Tử An, “Tử An, con không định kết hôn với người ta rồi hãy sống chung sao?”
Bà nhìn sang Dương Tinh Vũ, lại nói: “chí ít, hãy trở về gặp ba con trước, ông ấy cần biết mọi chuyện.
Còn mẹ, chỉ có thể ủng hộ một nửa mà thôi, còn cần ba con đồng ý.”
Phong Tử An cười gật đầu với bà Phong, lại nhìn Dương Tinh Vũ, “Vậy em có muốn về Ninh Thành một chuyến với anh không?”
Dương Tinh Vũ chỉ có thể đồng ý, không phải cô không muốn, nhưng chuyện đến nước này, cô chỉ có thể đồng ý, bởi vì có mẹ của Phong Tử An ở đây, cô không muốn bà nghĩ cô là một cô gái không biết điều.
Càng hơn là, cô muốn cho Thiên Thiên một gia đình hoàn chỉnh, không muốn con bé có cha nhưng lại không dám gặp, có ông bà nhưng lại không được nhận, vì con gái chuyện gì cô cũng có thể làm được.
“Được, vậy ngày mai mẹ trở về Ninh Thành trước, hai đứa chọn ngày rồi trở về nhà với cha mẹ một chuyến, với lại, Tử an à, lần này con đưa cả Doãn đến chơi nhé.” Bà Phong dặn dò.
Dường như nghĩ thêm cái gì đó, bà Phong chợt quay sang Dương Tinh Vũ rồi nói.
Giọng của bà rất ôn nhu, dường như đã thân thiết hơn một chút, “À, thì, Tinh Vũ à, cháu có thể để Thiên Thiên theo ta về Ninh Thành trước được không?”
Dương Tinh Vũ cả kinh, “Chuyện này…” Cô thật sự không thể để Thiên Thiên theo bà Phong đi về Ninh Thành.
Dù thế nào thì hai mẹ con cô mới chỉ nhận lại Phong Tử An mà thôi, lỡ như về bên đó, không ai biết thân phận của Thiên Thiên, lại kiếm chuyện với con bé thì làm sao đây?
Cô không muốn con gái cô chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa cả, dù là thân thể hay là tinh thần.
Cái gì cũng không được.
Phong Tử An nhìn biểu cảm của Dương Tinh Vũ, anh liền biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này, liền vội nắm bàn tay nhỏ hơi run rẩy của cô, liền nói; “Yên tâm, có mẹ anh ở, con bé sẽ không có chuyện gì đâu, hơn nưax, anh có cách để ai cũng không dám động vào bảo bảo nhà mình.
Dương Tinh Vũ nhìn anh, trầm mặc, mà nghĩ, anh thì có cái gì bảo đảm chứ, Phong Tử An anh chỉ có mỗi tiền là nhiều.
Phong tử An nhẹ xoay người, lấy ví của anh, mở ra, liền lấy ra một cái bịch bóng nhỏ, chính là cái bịch bóng nhỏ nhắn khi Thiên Thiên làm kiểm tra hơn một tuần trước, y tá giao cho anh, trong cái bịch nhỏ kia chính là có đôi khuyên tai và sợi dây chuyền của anh.
Anh liền đưa nó tới tay của Dương Tinh Vũ.
Dương Tinh Vũ nhìn thấy hai vật kia, liền ngạc nhiên, đây chính là vật tuỳ thân của Thiên Thiên mà.
Hơn nữa, sợi dây chuyền kia có lẽ năm đó là Phong Tử An đánh rơi, khi hai người họ miên man với nhau mà làm mất.
Lúc này cô càng chắc chắn rằng Phong Tử An là người đàn ông đầu tiên của cô.
Dương Tinh Vũ cầm sợi dây chuyền lên, sợi dây lấp lánh, mặt dây chuyền đung đưa, rất tinh xảo, bà Phong lúc này mới để ý đến cái chi tiết này, liền vội vàng cầm lấy sợi dây từ trong tay Dương Tinh Vũ, bà có chút khi*p sợ, lại nhìn sang con trai, “Tử An, sợi dây này con tìm thấy rồi?”
Phong Tử An gật đầu, “Phải con tìm thấy rồi, là Tinh Vũ giữ nó, năm đó, con bị trúng dược, Lâm Lạc Nhi muốn lên giường của con, chuyện này mẹ cũng biết, nhưng đến cuối cùng, tiểu Quân lại giúp con, nhưng con bé lại dùng sai cách, khiến Tinh Vũ trở thành thuốc giải của con.”
Phong Tử An càng nói càng siết chắt nắm tay, anh cũng biết năm đó, bản thân anh cầm thú đến mức nào, theo như vệ sĩ của Tần Uyên Quân nói, lúc hắn ta vào đưa anh trở về nhà họ Phong thì đã là gần sáng, vậy thì nguyên một đêm đó, anh phải phát tiết bao nhiêu lần mới đủ?
Anh không biết Dương Tinh Vũ hiện tại nghĩ thế nào, nhưng chuyện kia, nếu hai người thật sự sống chung, đối mặt với chuyện đó, Dương Tinh Vũ liệu có ám ảnh hay không?
Càng nghĩ Phong Tử An càng là lo sợ.
Bà Phong sợ ngây người, sự thật lại còn có thêm một khúc như vậy, như thế năm đó, nhà họ cũng chỉ trừng trị kẻ đầu sỏ nhà họ Lâm, lại bỏ mặc một cô gái là Dương Tinh Vũ không lo, khiến cho cô ấy một mình mang thai, một mình chịu điều tai tiếng xấu, một mình sinh con, lại một mình gánh lấy cái tiếng mẹ đơn thân, hơn nữa còn vất vả nuôi cháu nội bà ngần ấy năm, cái này bà biết đối mặt với Dương Tinh Vũ làm sao?
Biết ơn hay là hổ thẹn, có lẽ chính là hổ thẹn nhiều hơn, nhà họ Phong giàu có, nhưng lại để cho con dâu với cả cháu nội lang bạt bên ngoài, chuyện này nếu như đồn ra bên ngoài, vợ chồng bà không chừng đeo mo mất.
Bà Phong mở sợi dây chuyền, “Nào, Thiên Thiên, lại đây bà đeo cho con.”
Cứ thế Thiên Thiên bước tới, bà Phong lại nghiễm nhiên mà đeo sợi dây lên cho cô bé.
Dương Tinh Vũ không dám tin vào mắt mình, hỏi nhỏ Phong Tử An, “Cái đó, em…Tử An à..”
Phong Tử An vỗ vỗ tay cô, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, mẹ anh đã chính tay đeo sợi dây này cho Thiên Thiên, thì chính là ngầm thừa nhận con bé rồi.”
Dương Tinh Vũ hơi ngạc nhiên, “Thừa nhận cái gì?”
Phong Tử An cười khẽ, bỗng nói nhỏ vào tai Dương Tinh Vũ một câu, nghe xong câu kia Dương Tinh Vũ liền trợn mắt, không dám tin vào tai mình…
Trong đầu cô diễn ra đủ mọi loại ý nghĩ khi*p sợ hơn là kinh hỷ.
Phong Tử An đang nói thật sao? Con cháu nhà họ Phong chỉ cần là người sở hữu sợi dây chuyền kia, lập tức sẽ thừa kế gia sản, không chỉ vậy còn là gia chủ tương lai.
Chuyện này, Phong Tử An và mẹ anh cũng quá là bá đạo đi, dù sao Thiên Thiên còn quá nhỏ, thật sự không gánh nổi cái trách nhiệm kia nha, hơn nữa.
Chuyện này, quá bất ngờ, Dương Tinh Vũ có cảm giác giống như, cô chính là từ một nông dân nghèo mạt, trở thành địa chủ phú hào chỉ trong vòng chưa đầy một nốt nhạc.
Chắc là cô đang nằm mộng…