“Cậu không cần biết!” Mà ngay cả chính hắn đến giờ cũng không biết tên của cô là gì.
Đông Trì như vừa chứng minh được suy đoán của mình, lông mày nhếch lên, huýt sáo. “Quả thực đúng là có một cô gái như vậy ha ha….’’ Sau đó hắn còn không chú ý đến hình tượng của mình cười thật to, hai tay còn ôm lấy bụng để mà cười.
Đường Hạo sắc mặt khó coi đã đến cực điểm rồi, hai con mắt cứ nhìn chắm chằm hắn. “Cậu bán rẻ tiếng cười đấy hả? Rất tiếc , tôi không có hứng thú đâu?”
Nếu như ánh mắt có thể Gi*t người thì hiện tại, có lẽ Đông Trì đang nằm thoi thóp trên vũng máu tanh, trên người chằng chịt vết thương rồi.
“Ha ha, nếu anh đối với tôi không có hứng thú thì người phụ nữ kia chắn đã liều mạng đi tìm anh rồi!!”
“Hiện giờ, tôi muốn được yên tĩnh làm việc, cho nên cậu quá phiền toái rồi đấy! Mau đi ra ngoài!” Hắn trưc tiếp hạ lệnh trục xuất khách mà không để cho đối phương nửa điểm mặt mũi nào.
“Để chờ tôi uống li cà phê cô thư kí của anh đã mất công pha cho đã! Không nên lãng phí như thế chứ?” Đông Trì vẫn tiếp tục ngồi trên ghế sa lon, hai chân vắt chéo lên cao, rõ ràng không có ý muốn rời đi.
Biết rõ Đường Hạo đuổi mình đi không được, chắc chắn sẽ coi như mình như người tàng hình tiếp tục công việc muốn làm.
Cửa phòng được mở ra một cách lịch sự, thư kí trong trang phục công sở đi vào, đặt tách cà phê trên bàn trà sau đó lập tức rời đi.
Đông Trì uống một ngụm lớn cà phê, sau đó lại huýt sáo nói: “Lão huynh, thân thể của anh cũng đã khỏe mạnh rồi , hôm nay tôi đến là muốn cùng anh đi ra ngoài chơi cũng được lắm đó! Bằng không thì chững minh anh bị ‘hỏng’ rồi, sẽ có rất nhiều người đau lòng đấy. Anh xem, anh là huyết mạch duy nhất của Đường Gia nếu như vậy thì thật đau lòng quá!!!!!!!!”
“ Không cần! Buổi tối hôm nay tôi đã có sắp xếp rồi” Tối hôm nay hắn còn đi đến Giải Trí Thành xem xét một chút so với công tác hiện tại còn quan trọng hơn.
“Đi công cán hay là tìm phụ nữ vậy?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải bao cáo với cậu!”
“Tôi cũng chỉ có thiện chí quan tâm đến anh thôi, Hiện tại thì thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn công việc!” Đông Trì tận tình khuyên khuyên bảo bảo hôm nay buông lỏng bản thân theo hắn đi tìm một chỗ cuồng hoan. “Tôi nói cho anh biêt rõ là tôi biết chõ nào ở đâu có những người phụ nữ dáng người đặc biệt tốt nhất!”
Đường Hạo giơ tay lên nhìn xem đồng hồ sau đó khép giấy tờ lại, lạnh mặt nói: “Thực xin lỗi nhé! Hôm nay tôi phải tiếp một vị khách quan trong cho nên…! Cậu cứ tự nhiên nhé..!”
Nói xong cũng trực tiếp đi ra khỏi văn phòng.
Đông Trì cũng nhún nhún vai, đem toàn bộ cà phê trong tách uống hết sau đó cũng đi.
*****************************************
“Tối hôm nay nhất định phải giáo huấn hắn ta một trận nếu không từ nay về sau sẽ không ai coi ta ra gì!” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hơi mập cứ đi qua đi lại trong một căn phòng có phần u ám.
“Nghe nói Đường Hạo chỉ nhận tiền, dùng mĩ nhân kế với hắn chắc không có tác dụng!” Người quản lí Tạ có chút khó xử nói.
“Hắn là dân đồng tính sao?” Tổng tài Minh Nhật Lí Nghiễm ngón tay kẹp điếu thuốc mỉa mai hỏi.
Quản lí đứng một bên lắc đầu. “Cũng không phải vậy! Hắn có một vị hôn thê thục nữ khuê các và cũng chưa từng nghe nói hắn có chuyện tình mờ ám với người đàn ông nào đó!”
“Cho nên mới cần phải xem cô gái này thế nào! Có thể làm hắn mê muội tại Giải Trí Thành hay không? Hãy tìm cô gái nào xinh đẹp nhất vóc dáng tuyệt vời nhất, còn phải có kĩ thuật hầu hạ đàn ông điêu luyện nhất đến hầu hạ hắn! Tôi không tin là cùng là đàn ông mà hắn lại không ‘động tình’ trước mỹ nhân như vậy! Trừ khi hắn bị ‘bất lực’!”
“Đã hiểu, tôi sẽ đi thực hiện ngay bây giờ!”