Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 404

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Edit: Meimoko
Nguồn: lacthuylinh.wordpress.com

_____
Sau ba lần bị Tiểu Ngưng ngắt điện thoại, Đường Hạo mất hứng lái xe đi đến trước đại sảnh công ty của Tiểu Ngưng, đi thẳng lên phòng hóa trang.
Chị Lý nhìn Tiểu Ngưng chấp nhất, cảm thấy kỳ quái mà khuyên bảo: “ Tiểu Ngưng, Đường tiên sinh đến đón em, em còn không mau chuẩn bị đi mới đúng chứ? Nếu là những cô gái khác, chắc hẳn đã trang điểm đứng trước dưới lầu chờ đợi từ lâu rồi! Em đúng là một người ngoại lệ!”
Tiểu Ngưng đưa tay chống lên thành ghế, nhún vai đáp lại lời của chị Lý: “ Em chính là muốn an tâm làm việc thôi! Nếu không thể yên tâm làm việc thì chẳng thà ở nhà ẵm con còn hơn!” Đã tự mình đi ra ngoài làm việc, cô không muốn chưa làm được gì thì đã bị người chỉ trích là kênh kiệu.
“ Nói như thế nào thì em vẫn cứ là một ngoại lệ! Nếu chị mà có được may mắn như em, nhất định sẽ ở nhà giúp chồng dạy con, hằng ngày ngóng trông chồng yêu trở về. Em ở nơi này làm việc cũng đã được một thời gian, chắc cũng đã nhìn thấy không ít những cô gái trẻ đẹp quấn quít bên những đại gia đúng không? Không riêng gì đàn ông háo sắc, mà ngay cả phụ nữ cũng có nhiều người đê tiện….” Chị Lý ngáp một cái thật to, từ trong ngăn kéo của bàn hóa trang lấy một hộp thuốc lá. Sau đó chị ta rút bật lửa, hít một hơi sâu, điếu thuốc lập lòe tia sáng, từng mảng khói trắng lượn lờ trong phòng.
Căn phòng tuy khá lớn, nhưng Tiểu Ngưng vẫn nhìn thấy được những đường khói trắng, và ngửi thấy mùi thuốc lá.
Trong một công ty như thế này, những phụ nữ hút thuốc là chuyện không lạ. Công việc không cố định, giờ giấc bất thường, một điều thuốc lá bạc hà chắc chắn sẽ giúp họ lấy lại được tinh thần làm việc.
Đúng lúc này, phòng hóa trang đột nhiên có người gõ cửa, sau đó là tiếng Đường Hạo từ ngoài truyền vào: “ Lục Giai Ngưng! Đi ra…”
Loại giọng điệu phách đạo này của hắn chẳng để cho cô chút mặt mũi nào, Tiểu Ngưng nhìn chị Lý, sắc mặt đỏ bừng.
Chị Lý nhếch miệng cười, phả một mảng sương trắng ra, bắn ra chút tàn thuốc, nói: “ Tiểu Ngưng, em đi trước đi! Chị thay em làm!”
“ Này….làm sao mà được? Lát nữa chị còn có việc mà….” Tiểu Ngưng theo bản năng mà cự tuyệt hảo ý của chị Lý.
“ Yên tâm, một mình chị đối phó được. Nếu người kia đến thì nói chính cô ta đến trễ, nếu muốn làm thì đợi em!” Chị Lý trấn an Tiểu Ngưng, sau đó thúc giục cô mau rời đi.
“ Lục Giai Ngưng, nếu không ra, anh sẽ vào đó bắt em!” Tiếng người uy Hi*p cùng lúc vang lên.
Tiểu Ngưng do dự nhìn chị Lý, còn đối với người đàn ông của mình thì thở dài.
“ Nhanh lên, mau thu dọn đồ đi!”
“ Cám ơn chị, chị Lý!” Thu dọn đồ xong, Tiểu Ngưng nói lời cảm tạ với chị Lý.
“ Không phải cám ơn! Ngày nào đó bù lại là được!”
Tiểu Ngưng khoát khoát tay với chị Lý, sau đó thì rời khỏi phòng hóa trang.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy ngay một người mặt đen sầm lại, Tiểu Ngưng nhẹ nhàng nhăn cái mũi, sau đó ghé vào tai hắn nói nhỏ: “ Anh đừng có đến chỗ em giục vội giục vàng như thế được không? Chẳng lịch sự chút nào! Chị Lý còn phải làm việc thay em nữa đấy!”
“ Đâu có thể trách anh! Có trách hãy trách cái người nghệ sĩ mà hôm nay em hóa trang cho ấy! Cô ta không tuân thủ thời gian, chẳng lẽ em cũng không tuân thủ thời gian hay sao?” Đường Hạo không tiếp thu lời phê bình của cô, ngược lại vẫn còn lên án việc cô sai hẹn.
Hắn nói cũng không có sai. Tiểu Ngưng vòng tay qua tay hắn, đi về phía thang máy, cười nói: “ Mấy cô gái mới vào nghề bây giờ đều chẳng biết tôn trọng thời gian là gì! Nghe nói đó là người mới, lần đầu tiên đi chụp ảnh quảng cáo, vậy mà còn chẳng biết trân trọng cơ hội!”
Đối với vấn đề của người khác, Đường Hạo không có hứng thú: “ Anh thấy em cũng vô kỷ luật không kém! Đã nói là bảy giở, vậy mà bây giờ nhìn xem đã là mấy giờ rồi?”
Tiểu Ngưng cau mày, nhìn người đã ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt mình nói: “ Chẳng lẽ em không có chút thời gian để thay quần áo cho phù hợp hay sao?”
“ Không cần phải phiền toái như vậy! Chỉ cần theo anh đến đó là được!” Chỉ cần hắn thấy cô xinh đẹp là được rồi, đâu cần phải chiếm ánh mắt hâm mộ của kẻ khác.
“ Vậy được!” Nghe thấy Đường Hạo bảo không sao cả, Tiểu Ngưng cũng lười không muốn phải thay đổi mình.
Khách sạn Leeds, nhà hàng theo phong cách La Mã.
Bàn ăn hình tròn màu trắng, ở đây tất cả đều là nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh. Bên cạnh họ đều có một người phụ nữ. Có thể đoán ra chính là người được cưới hỏi đàng hoàng- vợ hợp pháp, bởi vì những người phụ nữ đó đều lộ ra ánh nhìn trầm tĩnh, sẽ không bao giờ liếc mắt đưa tình với những người đàn ông khác, hơn nữa, nhìn từ ngoài vào, mấy quý bà đây trông rất thân thiện.
Tiệc rược cũng đi được quá nửa, mọi người ai nấy cũng đều ly được ly không, không khí chậm rãi sống động hẳn lên. Đột nhiên một vị tổng tài ôm phu nhân của mình ngồi bên, nhếch miệng mỉm cười khoái chí nói: “ Vẫn là mang lão bà của mình đi giao hảo là tốt nhất! Không bao giờ gặp phải phóng viên, cũng chẳng bao giờ tạo nên những chuyện bát quái lá cải!”
Vợ của ông ta lập tức đập một cái nặng nề vào người ông ta, vẻ ngoài thì mỉm cười nhưng trong lòng thầm ghen, nói: “ Nghe anh nói kìa! Chẳng lẽ anh đã từng mang cô gái nào đó đi xã giao bên ngoài rồi sao?”
Lời vừa nói ra miệng lập tức được một tràng cười hưởng ứng từ mọi người.
Bị vợ mình nói móc, tổng tài kia lập tức nghiêng người, cười trừ: “ Đừng nói vậy, tuyệt đối không có khả năng! Anh ở bên ngoài đều an phận thủ thường, không tin em cứ hỏi mọi người ở đây xem!”
Ông ta đưa ánh mắt nhìn về phía mọi người, ý bảo bọn họ nhanh chóng đồng tình với mình.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp trả lời thì mấy vị phu nhân ngồi bên cạnh đã cười nhạt, mặt trắng không có chút máu, đều nhìn liếc chồng mình.
Một vị tổng tài phu nhân lau lau miệng mình nói: “ Tôi thấy mấy người chẳng có ai là tốt cả! Đều giống nhau thôi! Một năm các anh chẳn mang chúng tôi đi giao thiệp là mấy!” Nói đến đoạn này, cô ta kéo lấy chồng mình, nháy mắt nói soan: “ Các anh hay đi xã giao một mình ư? Có quỷ mới tin!”
Lập tức, mọi người đều cười khẽ một tiếng.
“ Cũng không hẳn là vậy! Chẳng qua chúng tôi chỉ có thói quen một mắt nhắm một mắt mở thôi! Chúng tôi làm sao dám đưa ra yêu cầu cao đối với các anh!”
Mặc dù có một ít lời phàn nàn nhưng cũng không làm bữa tiệc vơi đi phần không khí vui vẻ, ngược lại còn giúp mọi người thêm tận hứng.
Tiểu Ngưng thì vẫn mỉm cười nhìn mọi người. Nhưng khi người ta mời cô uống rượu thì Đường Hạo đều cản lại.
Nhìn ly rượu màu đỏ, Tiểu Ngưng đúng là có vài phần xúc động nao nao. Mấy lần đều cầm ly rượu lên, vuốt vuốt trong tay. Nhưng ánh mắt sắc bén của Đường Hạo lướt qua, cô như đứa trẻ làm sai, vội vã đặt ly rượu xuống.
Trần tổng nhìn thấy một màn này liền lên giọng chỉ trích: “Đườnh tổng, đừng như vậy chứ? Vợ ngài muốn uống rượu mà ngài cũng ngăn đón đến vậy sao?”
“ Không được! Vợ của tôi hiện tại không thể uống rượu!” Đường Hạo lập tức nói.
“ Có gì mà không được? Cậu lo sợ điều gì chứ? Đường tổng!” Lại có một vị tổng tài xen vào. Đường tổng tài này càng muốn ngăn đón, học càng muốn Lục Giai Ngưng uống hết ly rượu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc