“…Máy bay đã dần dần mất quỹ đạo, trượt khỏi đường băng. Thân máy bay xảy ra hỏa hoạn, cuối cùng thì phát nổ…..”
Một loạt từ ngữ kinh hãi vang lên bên tai Đường Hạo, nhưng hắn căn bản không nghe được. Trong bệnh viện khắp nơi đều là người, trên các lối đi đầy rẫy những người bị thương đang đứng, ngồi hoặc nằm…
Những cảnh tượng này Đường Hạo cũng không nhìn tời. Hắn chỉ chăm chú vội vàng đi tìm người phụ nữ của hắn.
“Tiểu Ngưng, em ở đâu? Em ở đâu?”
Hắn kích động gọi to, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh Tiểu Ngưng sáng nay ở chỗ làm thủ tục xuất cảnh mà đầu thì lúc nào cũng ngoảnh lại tìm kiếm hắn. Ông trời ơi! Ngàn vạn lần xin đừng để cô ấy có chuyện gì. Con không thể không có cô ấy!
“Hải Uy! Hải Uy, cậu ở chỗ nào? Cậu nhanh ra đây cho tôi!” Đường Hạo lại một lần nữa điên cuồng hô lớn trên hành lang bệnh viện.
“Anh Hạo, em ở trong này!” Nghe theo giọng nói quen thuộc, Hải Uy tìm được Đường Hạo. Trên mặt cậu ta không có lấy một tia vui vẻ, chỉ có đau lòng.
Đường Hạo nhìn cậu ta như vậy, trái tim càng thêm kịch liệt khủng hoảng, run rẩy nói: “Chị Ngưng của cậu ở đâu? Có phải cô ấy bị thương rất nghiêm trọng không? Cô ấy ở đâu? Mau dẫn tôi đi gặp cô ấy!”
Trong đôi mắt Đường Hạo tràn đầy sốt ruột và lo lắng. Hắn nóng lòng muốn nhìn thấy cô. Chỉ khi gặp cô, hắn mới an tâm được.
Hải Uy nhìn Đường Hạo, dùng hết sức giữ lấy bả vai người đàn ông mà mình coi như anh trai này : “Anh Hạo, anh phải chuẩn bị tâm lý! Chị Ngưng…Chị Ngưng…. Chị ấy……” Trong mắt Hải Uy hiện lên ánh lệ.
“Làm sao? Bị bỏng rất nặng sao? Không sao, tôi nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa cho cô ấy……” Gia đình Thượng Quan có tiếng trong lĩnh vực y tế, Tiểu Ngưng của hắn sẽ không có chuyện gì!
Nóng lòng gặp Tiểu Ngưng, Đường Hạo nhìn Hải Uy chậm chạp đứng bất động một chỗ, tức giận hô lớn: “Tôi bảo cậu dẫn tôi đi gặp cô ấy cơ mà! Ngưng của tôi, không có ai ở bên cạnh sẽ rất sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô ấy ra nước ngoài…..Cậu còn đứng ngốc ở đó làm gì nữa?” Lần đầu ra nước ngoài lại gặp ngay chuyện nguy hiểm.
Tiểu Ngưng sẽ trách hắn. Không được, nếu như vậy hắn muốn níu giữ tình cảm của cô có phải càng thêm khó khăn không? Không cần, hắn còn muốn mau chóng kết hôn với cô. Cô sẽ sinh cho hắn thêm vài tiểu bảo bối.
Hải Uy nhắm chặt mắt lại, che dấu sự đau lòng cực độ: “Anh Hạo, em dẫn anh đi gặp chị ấy! Anh nhất định phải cố gắng chịu đựng!”
“Đừng có dài dòng!” Không có gì là không chịu nổi. Ngưng của hắn nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Hắn sẽ mời bác sĩ giỏi nhất.
Hải Uy đi lên trước, đầu cũng không có ngoảnh lại nhìn hắn một cái, từng bước một dẫn Đường Hạo đến chỗ của Tiểu Ngưng.
Càng đi đến cuối hành lang, không khí xung quanh càng lạnh, lạnh đến thấu xương khiến người ta phải khi*p sợ, tiếng khóc bi thương theo đó mà truyền ra. Trong lòng Đường Hạo càng thêm khủng hoảng, môi mím chặt lại, vẻ mặt càng lúc càng trầm trọng.
Khi nhìn thấy vị trí mà Hải Uy dừng lại, Đường Hạo không tin vào mắt mình, cũng không tin Hải Uy. Hắn vung tay, cho Hải Uy một cú đấm thật mạnh: “Hỗn đản! Cậu dẫn tôi đến đây làm cái gì? Tôi muốn gặp Tiểu Ngưng của tôi! Cậu dẫn tôi đến đây làm cái gì hả?”
Nói xong, Đường Hạo đi nhanh về phía hướng ngược lại, tức giận bộc phát ra ngoài mà nói lớn: “Tôi không cần cậu đưa đi! Chính tôi sẽ tự tìm!”
Hải Uy kéo mạnh Đường Hạo lại, lớn tiếng gào to với hắn: “Anh Hạo, chị Ngưng ở bên trong đang chờ anh đó! Anh đi gặp chị ấy đi! Anh đi gặp chị ấy đi!!”
Thân thể bị cầm cự, Đường Hạo vẫn giữ nguyên tư thế đứng lặng ở đằng kia, thật lâu sau mới phát ra tiếng: “Cậu nói lại một lần nữa xem….” Hắn có nghe lầm không? Có nghe lầm không?
“Anh Hạo! Thật là chị Ngưng….. em đã nhìn rồi….. Hơn nữa nhân viên cứu hộ còn tìm thấy giấy chứng nhận bên người chị Ngưng…… không có sai!” Hải Uy nghẹn ngào nói.
Đường Hạo chậm rãi xoay người. Trong nháy mắt, hắn giống như già hơn rất nhiều tuổi. Những sợi tóc mất trật tự, hai mắt đỏ bừng, nước mắt trong vành mắt của hắn càng không ngừng rơi ra. “Cậu dẫn tôi đi!”
Nhìn nhân viên công tác mang một người tới, Đường Hạo ngừng thở bước đến gần. Hình ảnh Tiểu Ngưng lúc trước hô hô gọi gọi, một bộ dạng sinh động không ngừng hiện lên trong mắt hắn. Một người sống sờ sờ, người sáng sớm hôm nay còn vui vẻ, làm sao có thể ‘ngủ’ ở trong này? Sẽ không, sẽ không đâu!
Đường Hạo run rẩy nhấc tấm vải trắng che trên mặt người đó lên. Khi nhìn thấy gò má quen thuộc mà không thể quen thuộc được hơn nữa hiện ra thì nước mắt rưng rưng còn ẩn trên vành mắt của hắn tuôn trào. Gương mặt hắn bởi vì đau khổ mà nhăn lại, nước mắt rơi xuống càng nhiều dọc theo sống mũi của hắn: “Ngưng….. Ngưng của anh……”
Cô… Trời ơi! Thế nào mà lại là cô ấy? Đường Hạo muốn không tin một màn trước mắt nhưng lại không thể không tin người trước mắt này là Tiểu Ngưng. Gò má quen thuộc này là của cô. Là Tiểu Ngưng của hắn. Chỉ có điều, tóc, cái cổ, và cả khuôn mặt đều bị cháy xém. Nhưng từ hình dáng bên ngoài, có thể phán đoán thật sự là Tiểu Ngưng.
Nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn của hắn. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên gò má bị tổn thương kia, đau lòng nức nở nói: “Ngưng, có phải là rất đau không?”
Nước mắt lại cứ tiếp tục tuôn rơi. Đường Hạo nâng lấy bàn tay bị cháy xem của Tiểu Ngưng lên, hai chân hắn đồng thời khuỵu xuống. Hắn quỳ rạp trên mặt đất: “Ngưng, anh thực xin lỗi em! Vì sao đến cuối cùng anh lại khiến em đau đớn thế này? Em biết không? Anh sợ nhất chính là khiến em đau nhức, nhưng tại sao anh vẫn làm em đau?”
“Anh Hạo! Mau đứng lên…. Chị Ngưng đã… qua đời rồi! Anh hãy để chị ấy an giấc!” Hải Uy níu lấy quần áo Đường Hạo, muốn đỡ hắn đứng lên.
Đường Hạo vùng vẫy, bỏ qua sự lôi kéo của Hải Uy. Hắn đem bàn tay lạnh như băng cháy xém của Tiểu Ngưng đưa lên miệng mình: “Ngưng! Anh thật xin lỗi em! Là anh nợ em ngàn lần, vạn lần! Em nói đi, anh phải làm thế nào thì mới trả lại được cho em? Em muốn anh phải làm như thế nào?”
Đường Hạo chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh như băng không chút biểu tình của Tiểu Ngưng. Lúc trước, hắn không nhìn được, dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt của cô, trong lòng thầm nghĩ không biết khi trưởng thành thực sự thì khuôn mặt cô có giống như thế này không. Lúc trước, hắn khát vọng muốn nhìn thấy cô, không biết cô bé thiện lương mà bướng bỉnh này lớn lên trông như thế nào.
Sau sáu năm, ngay cả khi mắt hắn hồi phục trở lại, hắn luôn cố ý không nhìn cô. Luôn cố ý để cho cô đau lòng, thậm chí hắn còn để cho người phụ nữ khác khi dễ cô.
Hắn đã bao nhiêu lâu không có nhìn kỹ cô? Đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô? Vì sao khi mắt hắn có thể nhìn rõ mọi thứ thì lại còn không bằng cả lúc mù lòa: “Ngưng, em muốn trừng phạt anh, có đúng hay không? Muốn anh vĩnh viễn cũng không nhìn thấy lại được hình dáng của em! Em có cần phải trừng phạt anh đến mức đó hay không? Ngưng, tất cả là lỗi của anh! Là anh từng bước, từng bước bức em đi đến con đường này! Anh đáng ૮ɦếƭ! Anh đáng ૮ɦếƭ!”
“Anh Hạo! Đừng nên như vậy! Chị Ngưng cũng yêu anh. Chị ấy sẽ không trách anh đâu! Hết thảy đều là số mệnh, anh hãy bớt đau buồn đi!” Hải Uy dùng hết sức kéo Đường Hạo đứng dậy, để cho nhân viên công tác đưa Tiểu Ngưng đang yên giấc đẩy đi.
Mắt Đường Hạo nhìn vào Tiểu Ngưng không chớp. Xác Tiểu Ngưng được cẩn thận đưa vào trong ngăn lạnh, hắn tê tâm liệt phế gầm nhẹ: “Ngưng, nếu như biết lúc này sinh tử li biêt thì dù có như thế nào anh cũng nhất quyết không để em rời đi! Anh tình nguyện nhốt em bên người anh, cũng sẽ không bao giờ buông tay ra!”