“Vậy cũng được! Vốn là . . . . . Anh muốn đưa em đi! Nhưng gần đây công ty có quá nhiều hạng mục, không thể phân thân!”
Tiểu Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu.”Tự em đi là được rồi! Đường Hạo, em muốn gặp mặt Dương Dương. Đi lần này không biết khi nào thì mới có thể gặp nó!” Nói muốn gặp con tuyệt đối là gạt người, cô thật sự rất nhớ, muốn nhìn thấy Dương Dương!
“Anh đã đón con đến đây rồi. Mấy ngày này để cho nó ở bên em!” Đường Hạo cầm chìa khóa xe lên chuẩn bị đi ra ngoài. Xem ra thực vội, giống như nóng lòng muốn trốn khỏi nơi này.
Tiểu Ngưng một bước bắt lấy hắn, môi thoáng run rẩy. “Anh muốn Dương Dương tới sao? Muốn Dương Dương biết rõ em sẽ rời đi sao? Em. . . . “ Cô thật sự sợ con chịu không được. Cô không thể nhìn con mình nước mắt đầm đìa.
“Chúng ta không nói cho nó biết là được! Hơn nữa kỳ thật thời gian hai người gặp nhau còn nhiều! Sau này anh sẽ dẫn Dương Dương đi gặp em.” Đường Hạo vỗ về gò má có mấy sợi tóc rối của cô, ôn nhu nói.
“Thật vậy sao?” Tiểu Ngưng mở to hai mắt. Cô rất khát vọng có thể được nhìn thấy con nhiều hơn!
“Thật! Tin tưởng anh đi !”
“Mẹ, mẹ!” Đứa trẻ lâu ngày không được nhìn thấy mẹ, lại bắt đầu không nhịn được mà chơi xấu trong иgự¢ mẹ mình . Hai tay phách đạo ôm chặt lấy Tiểu Ngưng, miệng nhỏ càng không ngừng nói: “Mẹ, ông bà nội nói mẹ cùng ba sẽ kết hôn! Mẹ, con thật sự rất là vui!”
Không biết chối bỏ chuyện này như thế nào với con, Tiểu Ngưng chỉ xấu hổ mỉm cười.
“Mẹ, bà nội đã bắt đầu chọn áo cưới cho mẹ rồi! Ngày đó, bà nội đem một xếp ảnh áo cưới đặt một giường, cho con xem cái nào thì thích hợp với mẹ!” Dương Dương tiếp tục vui sướng nói.
“A, vậy Dương Dương có thay mặt mẹ cảm ơn bà nội không?” Ha ha, nếu không phải bởi biết rõ Đường phu nhân rất ghét mình, cô hiện tại hẳn sẽ rất cảm giác động. Tiểu Ngưng lộ ra một nụ cười khổ. Đường phu nhân sợ cô sẽ làm cho Đường gia mất mặt, mới có thể nghĩ đến giúp cô chọn áo cưới thật hoa lệ!
Bọn họ đều quá lo xa rồi.Cô luôn biết rõ vị trí của mình. Biết rõ không xứng với người ta, cô sẽ không đi theo làm cái bóng bên cạnh.
“Có, con có nói với bà và ông nội! Mẹ, sau này người một nhà chúng ta sẽ ở chung một chỗ. Mẹ thấy con ở phòng nào thì tốt hơn?” Dương Dương lắc chân, không đi bít tất, mở to hai mắt hỏi.
Tiểu Ngưng nghẹn lời, không biết trả lời câu hỏi của con như thế nào.
Đường Hạo đi tới, đánh một cái vào đùi của con trai:”Ở đâu cũng không được! Nơi này không có phòng của con, trước kia không phải ba đã nói cho con biết rồi sao?”
“Vì sao? Vì sao không có phòng của con?”Dương Dương dường như muốn khóc. Con mắt cái mũi nhăn lại với nhau.
“Đã nói rồi, phòng của con là ở nhà của ông bà nội!” Đường Hạo dựng mắt lên. Bộ dạng không có thương lượng.
Đường Hạo vừa nói xong, nghe thấy ngay tiếng kêu to của Dương Dương. “Không phải! Ông nội nói chờ ba cùng mẹ kết hôn xong, sẽ đem con ném về đây. Ông nói ông không dễ dàng tha thứ để con lại nhà ông đâu. Ông nội nói, có con ở đó, bà nội căn bản không thèm để ý tới ông…”
“Đó là vấn đề của các người! Đừng tới tìm ba!” Đường Hạo lắc đầu, để mặc vấn đề cho con mình giải quyết.
“Không phải! Mọi người ai cũng không quan tâm con! Ba cũng mua cho con một cái nhà đi, bằng không chẳng phải là con sẽ lưu lạc đến đầu đường sao?” Dương Dương buồn khổ nói lớn.