30 phút trôi qua...
Hai người trò chuyện rất nhiều thứ trên đời. Nào là chia sẻ về cuộc sống của mình mấy năm nay, nào là nói về công việc hiện tại, ôn lại kĩ niệm cũ...
Và hắn được biết là mấy năm nay cô ta ở bên Nhật đã học và trở thành một nhà thiết kế đồ hoạ, còn là một hoạ sĩ khá nổi tiếng ở trên mạng xã hội.
Cô ta đã khen vợ của hắn rất xinh đẹp, vẻ đẹp có nét riêng, không đại trà như các cô gái thời nay chạy theo xu hướng. Lấy được một người vợ thế này quả là có phúc.
Sau bao nhiêu năm trùng phùng, càng nói càng không thể ngừng.
Tình Nhi mở điện thoại, mặt thoáng biến sắc nhưng rất nhanh lại khôi phục trạng thái, cười nói với hắn, tay vội vã cầm túi xách đứng lên.
- Đã hơn 30 phút rồi! Tớ không muốn làm phiền cậu nữa. Cậu mau lên chăm sóc cho cô vợ ngốc xinh đẹp của cậu đi. Tớ cáo từ trước. Không cần tiễn đâu.
Dứt lời, cô ta vẫy tay chào tạm biệt rồi vội vàng rời đi.
Lăng Phong giương mắt nhìn người khuất bóng, khoé môi hơi cong lên.
Hắn và cô ta thật sự rất hợp...
Nói đến quên mất thời gian.
Mắt hắn liếc nhìn đồng hồ, thu dọn tách trà các thứ cho về phòng bếp.
Hắn chỉn chu lại quần áo, để chuẩn bị quay về công ty.
Nhưng...hắn không vội. Trước khi xuất phát, hắn muốn đi đến phòng cô ngó nghiêng một chút.
Lên tới nơi, những lời nói của cô lọt vào tai hắn.
- Tớ cũng đang định tìm việc làm thêm để tìm trải nghiệm thực tế. Chứ sống cuộc sống tiểu thư nhàn tả quá cũng thật nhàm chán.
- Tớ còn đang tìm chỗ học thêm tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha. Liên Hạ, cậu biết chỗ nào không?
- Nhớ cậu ghê đấy, mong kì nghỉ đông sắp tới nhanh nhanh kết thúc để gặp cậu thôi.
- Ai cha, điêu đâu mà điêu. Liên Hạ, tớ yêu cậu nhất.
Lăng Phong sững sờ quan sát cô vợ ngốc của mình.
Tự nhiên hắn thấy một hiện tượng lạ.
Bây giờ, cô không có tí nào giống ngốc cả.
Có cô ngốc nào mà đòi đi làm thêm kiếm tiền, học thêm không?
Trong khi trước mặt hắn cô đi tắm cũng không biết, không nhớ được hắn là ai, không phân biệt được giữa đâu là xúc xích và đâu là "xúc xích" của hắn.
Cô là...giả ngốc thật sao?
Tay hắn rút điện thoại ra, bấm một dãy số, mắt không rời khỏi cô.
- Alo, bác sĩ Lưu Ly phải không?
Sau khi trao đổi một hồi, môi hắn hơi nhếch lên nở ra một nụ cười kì lạ.
- Ồ, được rồi. Cảm ơn cô nhé.
Ngắt máy, cất điện thoại vào trong. Hắn xoay người, bước xuống cầu thang và rời đi.
Trước mắt, phải đi làm đã.
Mộc Vân trong phòng bỗng nghe tiếng bước chân, tự nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Cô rón rén đi ra xem nhưng chẳng thấy gì, phía dưới cũng không có người. Lòng đột dưng bồn chồn khó tả.
- Liên Hạ này, tớ thấy có cái gì đó lạ lắm...
...
9 giờ tối.
Cô ngồi xem "Nefilix and Chill" để Gi*t thời gian và giảm đi nỗi sợ của mình.
Cô sợ...lúc cô nói chuyện hồi sáng, hắn đã nghe thấy...
Nhưng rồi xem một hồi, phim cuốn quá cũng cuốn đi luôn nỗi sợ của cô. Cô chăm chú xem nó và quên bẵng đi mỗi thứ xung quanh. Chill thật sự! Thậm chí hắn về lúc nào, ngồi cạnh cô lúc nào cô cũng không biết.
Đến khi hắn nhấc người cô lên đặt lên đùi hắn cô mới nhận ra.
- Mộc Vân, không ngờ con lại biết mở cái này. Còn là phim có cảnh R18.
Cô cảnh giác lườm một tay hắn đang thò vào áo giữ chặt cái eo cô và một tay đang để dưới đùi cô vuốt dần vào trong.
Vì đang ở trong bóng tối nên cô không thể rõ biểu cảm hắn. Chỉ cảm nhận được cằm hắn đang tựa vào vai cô và hơi thở lạnh lẽo của hắn lại liên tục phả vào cổ làm toát hết mồ hôi.
Cmn...giờ cô lại thấy sợ rồi.
- Con nghịch một hồi nó ra thế này...chứ con cũng không biết sao nữa.
- Ồ ra là vậy, đúng là chỉ biết nghịch là giỏi. Ta có một món quà dành cho con.
Hắn vỗ tay một cái, điện trong nhà tự động sáng lên.
Cô cúi đầu nhìn hộp quà màu đen hắn tự bao giờ đặt vào tay cô.
Sao đột nhiên lại tặng quà?
- Mở ra đi.
Mộc Vân hoang mang ngó nghiêng qua lại giữa hắn và hộp quà, bên trong cố gắng trấn tĩnh mình.
Đệch...hắn có lòng tốt tặng quà mày mà sao lại sợ vậy. Không có chuyện gì đâu.
Sau một hồi lấy dũng khí, cô chậm rãi mở hộp quà ra.
Là một bộ quần áo.
Cô lấy nó ra khỏi hộp, mặt phút chốc đỏ như trái cà chua.
Nói đúng hơn thì...đây là một bộ đồ ngủ cosplay học sinh trung học vô cùng gợi tình. Còn kèm theo một đống phụ kiện như bịt mắt, dây xích cổ...
- Sao? Con có thích nó không? Baba cảm thấy nó rất hợp với con. Rất trông chờ con mặc nó. Cũng sắp đến giờ đi ngủ rồi, con mặc nó cho ta xem được không?