- Mộc Vân, là em giả ngốc dụ dỗ tôi phải không?
૮ɦếƭ tiệt? Không lẽ...hắn phát hiện rồi?
Mộc Vân bàng hoàng liếc nhìn hắn. Như một đứa trẻ bị phát hiện làm điều sai quấy, bụng cô thắt lại.
Hắn càng nheo mắt nhìn cô, điều này càng làm cho cô thấy mình sắp toang mẹ rồi.
Hắn thật sự biết sao?
Nếu là thật thì xấu hổ ૮ɦếƭ mất. Cho dù cô có đội bao nhiêu cái quần, chui xuống bao nhiêu cái hố cũng không hết nhục.
Hắn sẽ nghĩ cô thế nào đây? Và cô sẽ giải thích thế nào chứ?
Giải thích là muốn gần gũi hắn quá nên cô mới đánh rơi liêm sỉ để quyến rũ, trêu chọc hắn à?
Không...không thể! Mặc dù...đó là sự thật.
Khoan...mày phải bình tĩnh! Trong tình huống như thế này, chỉ cần một nụ cười thật trân với hàm răng trắng sáng như bóng đèn led.
Nói chung là mày phải bình tĩnh! Bật chế độ diễn viên hạng A!
Và thế là cô vội nhai miếng thịt, nuốt xuống bụng.
- Daddy nói cái gì đó? Con có bị ngốc đâu mà daddy nói thế? Con luôn tỉnh, tỉnh 24/7 giờ luôn.
Dứt lời, cô phát ra tiếng thút thít, mắt bắt đầu đỏ lên. Một tay cô ôm mặt bật khóc, một tay cô cầm gối không ngừng đánh hắn.
- Huhu, hóa ra trước giờ baba nghĩ con ngốc! Còn nghĩ con dụ dỗ baba. Baba vừa già vừa xấu thế này, con dụ baba được gì chứ? Baba là đồ xấu, chỉ biết bịa chuyện thôi!
Lăng Phong nắm lấy cái gối mềm mại, nhìn bộ dạng mếu máo như đứa trẻ của cô thì bác bỏ đi hoài nghi trong lòng, đứng lên dỗ dành cô.
- Được rồi, ta chỉ nói thế thôi! Con không ngốc, con là đứa trẻ thông minh nhất trên thế giới này.
Hắn nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ đang tuôn.
- Ngoan, ai bảo sau khi em bị ngốc lại liên tục phô ra các màn khiêu khích tôi như thế chứ? Hôm qua làm em đến mất kiểm soát, cũng là do tôi không kiềm chế nỗi. Tiểu yêu tinh, sau khi em hoá ngốc chả khác nào một tiểu yêu tinh muốn lấy mạng tôi trên giường vậy.
Mộc Vân sụt sịt mũi, má đỏ ửng, mắt long lanh giương lên nhìn hắn.
Biểu cảm này...
Trông vừa nũng nịu lại vừa yêu nghiệt không thôi.
૮ɦếƭ tiệt, hắn hình như...
Đúng là yêu tinh mà!
- Mộc Vân, ta...
Mắt hắn không tự chủ được liếc xuống bầu иgự¢ to tròn của cô đang thấp thoáng sau lớp áo sơ mi rộng thùng thình của hắn.
Thấy hắn đang đậu mắt trên иgự¢ cô, gương mặt không che giấu nỗi sự thèm thuồng. Cô chau mày, nhanh tay kéo áo che lại.
Nếu cô là yêu tinh thì hắn là già dê.
Sao có thể đột dưng nổi hứng như thế chứ.
- Này, chả phải người còn phải đi làm sao? Nhìn cái gì mà nhìn. Cút đi.
Nói rồi, còn tiện chân đạp vào đùi hắn một cái.
Lăng Phong cười trừ, quay lưng rời đi theo ý cô.
Hắn cũng chả muốn ở lại, sợ ở lại lại không kiềm chế được thì dở mất.
Đi làm thôi, trước khi đi làm, phải tắm thêm một lần mới được.
Mộc Vân thấy hắn đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô tiếp tục ăn bữa sáng. Vừa ăn vừa tự khen tài diễn xuất của mình.
Ăn xong, cô dậy tập thể dục một chút rồi vào phòng tắm.
Cởi sạch đồ, xả một bồn nước ấm, ngâm mình trong đấy giữa cái thời tiết lạnh lẽo này. Còn gì tuyệt hơn chứ?
Sau hơn 30 phút tắm, cô bước ra. Mới đặt chân ra khỏi ngưỡng cửa, tiếng chuông điện thoại từ đâu vang lên.
Cô đưa mắt về chiếc điện thoại đang sáng đèn trên giường.
Đó là điện thoại của hắn!
Vậy mà cũng để quên được.
Nhỡ là đối tác gọi thì làm sao đây.
Mộc Vân vừa thầm mắng vừa nhấc chiếc điện thoại lên.
Là một số lạ.
Cô ấn vào phím trả lời, một giọng phụ nữ truyền ra.
- Xin chào Hạ tiên sinh, đơn hàng của anh đã được giao tới.
Chỉ một câu rồi ngắt máy.
Hoá ra là đặt hàng online sao?
Tên giàu nứt vách này còn thiếu thứ gì sao?
Cuối tuần đi shopping đều đặn mà còn đặt hàng online?
Mộc Vân nhướng mày, bỏ điện thoại vào túi áo khoác rồi chạy xuống mở cửa.
Vừa mở cánh cửa, chưa kịp nói câu nào đã bị người phụ nữ trước mắt ôm chầm lấy, mặt cô ta úp vào lòng cô.
- Lăng Phong, cậu có biết tớ nhớ cậu nhiều lắm không?