- Con sợ ma quá! Daddy, vào tắm với con nhá?
Mộc Vân kéo hắn đến trước cửa phòng tắm, tay ngoắc ngoắc ý bảo hắn vào cùng.
Daddy?
Lăng Phong mơ màng trông cô trong làn hơi nước tựa như mĩ nữ giáng trần giữa làn sương, phía dưới bắt đầu có phản ứng.
Hắn cúi đầu xuống nhìn tiểu đồ đệ của mình đang ngóc đầu hưởng ứng, tay vuốt vuốt mũi, thầm rủa.
Tiểu Phong, mày đúng là không có tiền đồ mà!
Có điều, cũng không phải lỗi do mày.
Cô ấy xinh đẹp đến nhường này, tao cũng rất muốn...
Phải! Hắn muốn, muốn đến ૮ɦếƭ đi được.
Nhưng hiện tại thì chưa được, cô mới trải qua một vụ tai nạn, thân thể yếu ớt, đầu óc cũng gặp vấn đề.
Không thể, không thể!
Cô không thể chịu được việc này đâu.
Hắn càng không thể lợi dụng cô trong lúc cô thế này.
Làm như thế thật không ra nam tử hán đại trượng phu!
- Tiểu Mây, nam nữ thọ thọ bất tương thân. Em nữ, tôi nam, không thể gần nhau quá.
Mộc Vân chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu những gì hắn nói.
- Daddy?
- Cũng đừng gọi tôi là daddy. Tôi không phải bố em, là người tạo ra em.
Thật tình, hắn cũng chả biết cô lôi từ này ở đâu ra.
Hắn quay người, muốn chuồn lẹ lẹ. Nhưng chưa đi được đến 3 bước, một cánh tay ngọc ngà kéo hắn lại, ôm chặt eo hắn.
Lá ngọc cành vàng bỗng áp vào, cả người hắn thoáng căng cứng, từ sóng lưng truyền lên một cảm giác kì hoặc, phía dưới Tiểu Phong càng không nghe lời.
- Không cho gọi chú, cũng không cho gọi Daddy. Chú muốn con gọi chú là gì đây?
Mộc Vân rũ mắt, mặt xịu xuống, yếu ớt hỏi.
- Được rồi, gọi là Daddy đi! Em là con tôi, nên phải nghe lời tôi. Mau tắm đi, con yêu.
Lăng Phong một chút cũng không dám nhìn cô. Hắn nhắm mắt, gắng giữ cho đầu óc mình thanh tịnh, hít một hơi thật sâu, dứt khoát gỡ tay cô ra, đẩy cô vào trong đấy.
Lời vừa dứt, hắn như tia chớp chạy lên lầu làm việc gì đấy, bỏ lại cô một mình đứng trong phòng tắm trông theo hắn.
Đến khi hắn khuất dần, cô nhoẻn miệng, bật cười.
...
Tối đến.
Cũng vì cái lí do sợ ma vớ vẩn của cô mà cô sang phòng hắn ngủ.
Nằm trên giường mà trằn trọc chả tài nào ngủ được, mùi hương thơm tho tỏa ra từ người cô cứ quấn quýt bên mũi hắn.
Còn nữa...cái tay của cô không biết là vô tình hay cố ý mà cứ ᴆụng chạm phần cơ bụng hắn.
Mộc Vân, em như vậy thật là muốn lấy mạng tôi.
Hắn cắn răng chịu đựng, sử dụng phương pháp đếm cừu như trẻ con mới vào được giấc.
Cơ mà chưa đầy năm phút, cô bỗng lên tiếng.
- Daddy? Người có yêu con không?
Hắn bừng tỉnh. Trước câu hỏi của cô, hắn hơi ngỡ ngàng, cảm nhận được trái tim bên trong đang khẽ run lên.
Yêu sao?
Tất nhiên là yêu rồi.
5 năm, tình cảm 5 năm đổ về hắn dành cho cô đã sớm không phải là tình cảm chú cháu hay anh em.
Lăng Phong nhẹ nhàng cầm lấy và miết lấy tay cô đang ngự trên bụng hắn, mấp máy môi, cũng vô cùng khẽ khàng bày tỏ tiếng lòng của mình.
- Yêu, rất yêu.
Nhưng cái khẽ này, không biết phải lấy bao nhiêu dũng khí mới thốt lên được.
Tim hắn bây giờ điên loạn nhảy múa, dường như chỉ cần sơ xuất một bước liền có thể nhảy vọt ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Mộc Vân, em sẽ chẳng bao giờ biết, tôi yêu em đến nhường nào đâu.
Trong màn đêm tĩnh mịch, cô không đáp thêm một lời nào nữa, chỉ lặng lẽ nở một nụ cười.
Ít phút sau, cô cảm thấy hơi thở người này không được ổn định lắm, trong đầu nãy ra một ý tưởng, mới bắt đầu lên tiếng.
- Con đói rồi, con muốn ăn xúc xích.
- Hồi nãy, daddy tự dưng chạy lên lầu, làm con tò mò quá mà chạy lên theo. Con thấy daddy cầm một cây xúc xích ở dưới bụng to lắm, có thể cho con ăn được không?
Nói rồi, không biết vô tình hay hữu ý, tay cô xuống phía dưới một chút.