Chương 77: (¯`•._) Đàm Giảo (1)Bây giờ tôi có cảm giác rất kì lạ, tôi nhìn mặt của Ô Ngộ, rõ ràng giống hệt khuôn mặt nửa tháng trước, nhưng tôi lại cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Có lẽ phụ nữ thất tình khi nhìn thấy người đàn ông phụ lòng mình đều có cảm giác như vậy.
Đầu tôi hơi rối loạn, tôi vô thức thốt lên: “Tôi muốn đến huyện Lịch với anh!” Anh ấy nhìn tôi, tôi chỉ muốn cắn đầu lưỡi mình, tôi đang nghĩ cái gì vậy?
Tôi muốn như vậy sao?
Tôi giãn mặt ra, bình tĩnh nói: “Nếu như có liên quan đến chuyện chiếc thuyền, tôi cũng muốn đến xem có chuyện gì.”
Anh lại nói: “Em đừng đi, nhỡ có nguy hiểm gì, tôi phải phân tâm vì lo cho em, hơn nữa tôi đến nhà giáo sư, tôi dẫn thêm người quả thật hơi bất tiện.”
Tôi với Ô Ngộ tạm biệt một cách bình bình đạm đạm, như hai người bạn bình thường. Khi rời khỏi cửa tiệm 4s, tôi còn giả bộ như không có việc gì hỏi anh: “À, đúng rồi, quần áo lần trước anh thay ở nhà tôi đã giặt sạch rồi khi nào anh lấy?”
Anh lúc này đang ngồi xổm xuống bệ để sửa một cái xe khác, dáng vẻ rất chuyên tâm, anh chỉ chừa phần lưng cơ bắp mạnh mẽ về phía tôi nói: “Từ huyện Lịch về.”
Tôi nói: “Được.” rồi xoay người rời đi.
Đi được vài bước tôi lại quay đầu, nhìn chiếc áo ba lỗ tôn lên đường nét căng đầy sau lưng anh, tôi có xúc động mãnh liệt muốn xông lên đấm cho anh vài đấm
Nhưng cuối cùng tôi không yên lòng suốt quãng đường lái xe về nhà.
Tiếp đó, tôi thẫn thờ suốt hai giờ, bất luận là ăn cơm, xem TV hay lên mạng… đều ngẩn người. Người ở đây nhưng suy nghĩ không đặt ở đây. Trong lòng tôi có một giọng nói đang nhắc nhở mình, tôi với anh ấy tạm thời không thể nào, sau này chắc cũng không có khả năng. Tính cách tôi trước nay không dính lấy đàn ông, nếu trong lòng anh đã không có tôi, thì tôi sẽ cố gắng khiến anh không còn vị trí trong lòng tôi nữa.
Nhưng cuộc nói chuyện điện thoại trong quán đồ nướng cứ lẩn quẩn trong đầu tôi: Như Anh…
Như Anh, sao cô ấy lại thay đổi lớn như vậy?
Em sẽ đến thăm thầy với Như Anh.
Khi anh nhắc đến người con gái đó, tuy ánh mắt nhìn tôi nhưng trên mặt lộ ra nét dịu dàng, hình như còn nở nụ cười. Bọn người Tiểu Hoa còn nói, trước đó Ô Ngộ đang suy nghĩ về một cô gái, là cô ấy sao?
Mặc dù tôi không tin việc này lắm. Tôi không tin anh dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi trong lòng còn chứa người phụ nữ khác? Nhưng anh có thể đảm bảo năm đó anh còn là học bá đẹp trai con cưng của trời, không có bạn gái trước?
Với lại anh thừa nhận có tình cảm với tôi, cũng từ chối tôi. Nói cho cùng, tình cảm anh quá ít, nên anh mới vứt bỏ nó một cách tùy tiện.
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi đau nhói
Anh có thể vứt bỏ, tôi cũng có thể.
Nghĩ đến nghĩ lui một hồi lâu, tôi nằm ở trên giường, nhìn trần nhà trắng bệch, gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, nhưng chúng cứ như nham thạch bị nước biển thấm ướt, từ từ trồi lên, nổi bật như vậy, khó chìm hơn.
Anh có thể từ bỏ tôi, tôi biết mình nên từ bỏ, tôi không chịu nổi bị người khác đối xử như vậy.
Nhưng tôi buông bỏ được sao?
Tôi cam lòng buông bỏ anh ấy sao? Từ nay về sau không còn chuyện yêu đương với anh ấy nữa, đợi thêm khoảng thời gian ngắn hoặc có thể rất lâu sau đó, cô lại phát triển tình cảm với một người khác, còn anh cuối cùng vẫn rời khỏi tôi.
Người đàn ông tên Ô Ngộ, cuối cùng sẽ rời xa Đàm Giảo, người đàn ông kiêu ngạo trên thuyền, người đàn ông ngồi chồm hổm trên mặt đất sửa xe, người đàn ông dùng ánh mắt ảm đạm hôn tôi đến nhiệt tình và điên cuồng.
Nước mắt tôi rơi xuống.
Tôi cuối cùng đã nhận ra.
Tôi không từ bỏ được.
Tôi muốn ở bên anh, rõ ràng bắt đầu từ lần đầu tiên trên thuyền, tôi vẫn chưa quên anh. Tôi đã một lòng một dạ yêu anh mất rồi.