Chương 52: (¯`•._) Ô Ngộ (1)Tôi cưỡi motor chở Đàm Giảo, chạy thẳng tới nhà họ Chu.
Dọc đường đi, cô ấy gọi điện cho Thẩm Thời Nhạn nhưng không có ai nghe máy.
“Tên đó chắc là đang bận nên không nghe điện thoại của tôi.” Cô hơi tức giận nói.
Tôi qua kính chiếu hậu nhìn thấy hai mắt cô ấy trợn to, nói: “Tên đó không liên lạc được, coi như xong, còn có tôi.”
Cô ấy ‘Ừ’ rồi đưa tay hơi rụt rè nắm lấy áo tôi.
Tôi nhìn về phía trước nói: “Giữ chặt lấy.” Sau đó tôi lên ga, cô ấy nhẹ hít một hơi, rồi ôm chặt lấy eo tôi, đầu tựa lên vai tôi.
Tôi không nói lời nào, nghênh đón ánh mặt trời hừng hực, chạy thẳng về phía trước.
“Ô Ngộ, anh học lái xe găn máy sao? Cũng trong một năm này?”
“Không, lúc học cấp ba tôi đã biết chạy rồi.” Tôi nói: “Khi đó trong nhà không có tiền, không thể mua, nên tôi đã học lái.”
“Ừ.”
Một lát sau, cô ấy còn nói: “Lần sau tôi cũng mua xe moto, tôi muốn học lái xe, anh có thể dạy tôi không?’
Tôi im lặng nói: “Xe của cô đã thành ra như thế rồi, lái xe motor có vượt quá khả năng của cô không?’
“Móa!” Cô ấy đấm một quyền lên lưng tôi: “Anh đang cười nhạo tôi sao! Không nhìn ra anh lại là loại người này!”
Tôi nở nụ cười: “Chỉ nói sự thật thôi.”
“Tôi muốn xuống xe!” Cô ấy vờ tức giận.
Tôi liền tăng tốc, cô ấy nhất thời sợ hãi, ngón tay nắm chặt hơn, nhỏ giọng nói: “Anh chơi xấu!”
Tôi không lên tiếng, nắm lấy một cái tay cô, kéo cô về phía trước, đặt ở chính giữa, để cô ấy ôm càng chặt hơn. Trong phút chốc, tôi cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ và độ nóng của trái tim mình. Cô ấy không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Chúng tôi đến ngoài cửa nhà họ Chu.
Tôi chú ý, giữa ban ngày nhưng rèm cửa sổ lầu một và lầu hai đều bị đóng lại, xe dừng ở trước cửa, bên trong có ánh sáng.
Không hay rồi!
Chúng tôi bước lên gõ cửa, nhưng không ai đáp lại, tôi dùng sức gõ mạnh hơn, bên trong dường như có người, tôi không có cách nào bỏ qua được. Quả nhiên, một lát sau, giọng nói của Ngôn Viễn vang lên: “Ai đó?”
Tôi liếc mắt nhìn Đàm Giảo, dáng vẻ cô ấy hơi khẩn trương, tôi che chắn cho cô ấy ở phía sau lưng mình.
Cửa hé ra một nửa, lộ ra khuôn mặt của Ngôn Viễn, vẫn khuôn mặt đoan chính, bây giờ quan sát lại, dáng người hắn rất cao, ngũ quan cũng có phần tương tự người nhà họ Chu.
Sắc mặt hắn hơi đỏ, lọn tóc nhỏ mồ hôi, thời tiết rất nóng nhưng hắn mặc áo sơ mi tay dài và quần dài màu đen, phía trên có ít vết bẩn đậm màu, nhưng không thấy rõ lắm, nhìn thấy chúng tôi, trong mắt hắn thoáng hiện lên thứ gì đó, rồi lập tức cười nói: “Là hai người à? Còn chưa kịp cảm ơn hai người đã giúp đỡ gia đình chúng tôi, hai người đột nhiên đếnCó chuyện gì sao?”
Tôi mỉm cười nói: “Anh Ngôn, chúng tôi có vài vấn đề muốn hỏi mọi người, không biết có tiện nói chuyện hay không?”
Ngôn Viễn im lặng nói: “Có thể, hai người nói đi.”
Từ đầu đến cuối, cửa vẫn khép hờ, ngăn cản tình hình bên trong nhà. Tôi bước lên một bước, bước lên bậc thềm rồi nói: “Chúng tôi muốn tìm cụ Chu một lát.”
Ngôn Viễn nở nụ cười nói: “Vậy hơi bất tiện rồi, cha vợ tôi từ khi từ cục cảnh sát về, nói là hơi mệt nên đã đi nghỉ. Người nhà ấy mà, hay mệt lắm, hoặc là mai hai người hãy đến. Ông cụ thức dậy, sẽ nói chuyện với hai người.”
Tôi nói: “Không sao, chúng tôi không làm phiền ông ấy, tìm anh hai anh, Chu Trọng Lăng cũng được”
Sắc mặt hắn khẽ biến, nói: “Thật ngại quá, anh tôi với chị dâu vừa mới đi ra ngoài.”
Tôi nói: “Vậy cô Chu Quý Nhị thì sao?”
Hắn nói: “Cô ấy cũng đi ra ngoài rồi.”
Hai chúng tôi đều im lặng, hắn nở nụ cười nói: “Anh Ô, cô Đàm, hai người rất có lòng, rất có tinh thần trọng nghĩa, thật sự cảm ơn hai người. Hôm khác cả nhà chúng tôi sẽ đến thăm hỏi để gửi lời cảm ơn, nếu như không có chuyện gì khác, tôi cũng mệt rồi, không tiếp đãi được.”