Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 210

Tác giả: Đinh Mặc

Trời còn chưa sáng, trên tầng cao nhất khách sạn cảm giác hơi mát, ánh đèn ngoài cửa sổ như ánh sao tô điểm cho đất trời bao la.
Trải qua một tối như vậy, trong mấy tiếng ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như thế, Ô Ngộ được cứu, Ô Diệu mất tích, chúng tôi rời khỏi bệnh viện chuẩn bị "đại bản doanh" này, tất cả mọi người vô cùng mệt mỏi.
Tráng Ngư ngáp một cái, đi vào phòng trong: "Tôi đi chợp mắt một lát, bao giờ hành động gọi tôi." Mặc dù nói vậy nhưng cô ấy vẫn nắm tay ở cửa không đóng lại.
Thẩm Thời Nhạn đứng trước căn phòng, cầm lấy ba lo: "Tôi đi một chuyến đến chỗ lão Đinh."
Chúng tôi còn chưa nói lời nào, Tráng Ngư đã lạnh lùng mở miệng: "Anh không cần ngủ sao?"
Thẩm Thời Nhạn nhìn cô ấy, đáp: "Có một số việc không tự mình đi xác nhận, anh sẽ lo. Mọi người nghỉ ngơi trước đi." Mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào mình Tráng Ngư.
Tôi nhìn thấy Tráng Ngư lại lộ ra vẻ mặt chẳng hề để ý, ngáp một cái: "Được, tôi đi ngủ." Không hề do dự đóng cửa phòng lại. Thẩm Thời Nhạn liếc cửa, gật đầu với chúng tôi một cái rời đi.
Trong căn phòng to như vậy, chỉ còn lại tôi và Ô Ngộ. Tôi thề cho dù chúng tôi phát ra tiếng động lớn, Tráng Ngư cũng sẽ không ra. Đương nhiên đây chỉ là giả thiết, hiện tại Ô Ngộ ngồi đã gắng hết sức rồi.
Đây có lẽ là dáng vẻ yếu ớt nhất của anh mà tôi thấy. Bởi vì trước kia... Không, anh trong tương lai dù bị thương vẫn còn có nền tảng sức lực của người thợ sửa chữa. Dù băng kín người, nhưng cơ bắp vẫn lộ ra, rất có sức mạnh khiến người ta cảm thấy không có việc gì. Hiện tại ạnh vẫn là dáng vẻ gầy gò của người đàn ông ngành kĩ thuật một năm về trước, cơ bắp còn chưa có, quấn đầy băng, vẻ mặt cứng cỏi thầm trầm càng khiến người ta thêm đau lòng.
Anh tựa ở đầu giường, trong tay còn cầm xấp tài liệu, tập trung nhìn, ánh mắt cụp xuống, lộ ra tinh thần không tốt khó coi. Tôi cởi giày leo lên giường, nhưng không dám dựa vào người anh, chỉ tựa vào bên cạnh, hỏi: "Anh không ngủ sao?"
Anh đáp: "Anh nhìn thêm một lát đã, xem có phát hiện gì không."
Tôi: "Vâng."
Tôi tắt hết đèn chỉ để lại chiếc đèn bàn đầu giường, cả phòng mờ nhạt. Ô Diệu mất tích mấy tiếng trước, hiện tại dù chúng tôi nằm cũng cũng không nói chuyện, nhưng bầu không khí trong phòng có sự bị thương không thể thấy được.
Cánh tay anh không bị thương, tôi khẽ chạm vào, nắm chặt tay anh, Một lát sau, anh cúi đầu nhìn tôi.
"Cảm ơn em Giảo Giảo." Anh nói, "Nếu như không có em, anh sẽ không tìm được phương hướng."
Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tôi mỉm cười: "Thực ra hôm nay em cũng là vượt xa phát huy bình thường, trước kia chỉ là trong sách muốn viết thế nào thì viết thế ấy, chưa từng trải qua thực tế. Em cũng suy nghĩ rất lâu, tưởng tượng rất nhiều khả năng, cũng loại đi một số khả năng, cảm giác hôm nay đầu óc em đã vượt ngoài giới hạn, bởi vì phải phân tích được ra, cứu con bé về..."
Lời còn chưa dứt, anh đã cúi người hôn tôi. Tôi không dám chạm vào иgự¢ anh, tay đặt lên cổ anh, tay kia chống xuống giường, để giảm một chút sức nặng cho chúng tôi. Nụ hôn của anh luôn dịu dàng, cũng rất mãnh liệt, giam cầm tất cả sức lực cuả tôi. Khi bạn bắt đầu hôn môi với anh sẽ cảm thấy lúc này kỹ xảo, mức độ, Dụς ∀ọηg,,, đều trở nên không quan trọng, bởi vì bạn có thể cảm nhận được anh dùng linh hồn hôn bạn, còn bạn hôn anh cũng là linh hồn thuần khiết nhiệt liệt.
Khi anh hôn tôi, tôi chính là toàn bộ cuộc sống của anh và anh cũng vậy.
"A Ngộ..." Tôi lên tiếng.
Nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ chống đỡ được từng đó sức lực, buông tôi ra nằm xuống, tôi lại dịch qua, vùi đầu, anh hôn cổ tôi. Tôi biết anh cần tôi an ủi. Sau khi hôn anh, tôi cũng cúi đầu xuống hôn cổ anh, cánh tay không bị thương của anh. Xung quanh yên tĩnh, những nụ hôn này không mang theo chút tình dục nào, không có ý nghĩa gì nhưng bản thân chúng cũng đã có ý nghĩa rồi.
Tôi tắt đèn, chúng tôi tìm kiếm nhau trong bóng tối, dựa sát vào nhau, thì thầm, nói miên man. Cuối cùng nắm tay nhau, nằm một chỗ. Bầu không khí thân mật, mập mờ, dịu dàng, nhiệt liệt như bao trùm lấy chúng tôi, bao bọc chúng tôi trong thế giới của chúng. Trong thế giới này không có thương hại, cũng không có thời gian, không có quên đi, chỉ có tôi và anh.
Tôi đột nhiên nghĩ đến Ô Ngộ từng nói. Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tôi, hiện tại tôi đã tin tưởng điều này.
Nếu như bạn từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, dù cho thời gian mất đi, trí nhớ, tính mạng... mất đi tất cả, đều sẽ không quên.
Sau đó có lẽ là dưới sự an ủi lẫn nhau, cuối cùng Ô Ngộ đã ngủ rồi, mệt mỏi, nặng nề thi*p đi. Tôi dựa vào ánh sáng lờ mờ nhìn mặt anh, rất lâu mới không nỡ nhắm mắt lại. Hoá ra mỗi khoảnh khắc ở bên anh đều không bỏ được, hoá ra trên đời này thực sự có một người như vậy, khi bạn ở bên anh, cho dù không làm gì, cũng cảm thấy đây là hạnh phúc lớn nhất thế gian.
Hôm sau tôi tỉnh lại, đã thấy người bệnh nặng này tỉnh trước, dựa vào ánh sáng buổi sớm xem tài liệu. Tôi rời giường đi lấy khăn mặt và nước đến lau mặt súc miệng cho anh. Lại gọi điện thoại kêu bữa sáng, sau đó ngồi bên cạnh, hỏi: "Rốt cuộc anh đang nhìn gì thế?"
Trong tay Ô Ngộ là một phần tài liệu có liên quan đến Trần Tinh Kiến, kể cả địa chỉ, xe cộ, đăng ký công ty.
Chúng tôi có thể phân tích được gì đã phân tích hết, có thể cung cấp gì cho cảnh sát cũng đã cung cấp rồi, những chuyện cần làm không còn nhiều lắm. Nếu như muốn tiến thêm một bước đạt được manh mối về người kia, Trần Tinh Kiến xem ra là điểm đột phá. Cho nên hôm nay tôi đã nói chuyện với Thẩm Thời Nhạn, nghĩ cách gặp được Trần Tinh Kiến một lần ở Cục cảnh sát.
Tôi nói: "Trần Tinh Kiến hiện tại đang bị tạm giam, gã kia cũng có một chiếc xe, tiếc là lúc ở chân núi em và bọn Thẩm Thời Nhạn không thấy rõ biển sổ. Hiện tại cũng không có camera nào chụp lại được chiếc xe kia."
Ô Ngộ nói: "Nhất định sẽ có camera chụp được, chỉ là chúng ta còn chưa tìm được thôi. Hôm nay mọi người đến Cục cảnh sát xem trên xe Trần Tinh Kiến có ghi chép hộp đen gì không, nếu có thì sao một bản về đây."
Trong lòng tôi sáng lên, gật đầu: "Thông minh!"
Ô Ngộ mỉm cười.
Đúng vậy, nếu hai người bọn chúng cùng hành động, dù camera trên đường không chụp lại được, thì hộp đen trên xe Trần Tinh Kiến có thể ghi được lại xe của gã chăng?
Bữa sáng nhanh chóng mang đến, tôi thấy phòng Tráng Ngư vẫn đóng kín, quan sát thời gian không còn sớm, đi gõ cửa. Ai ngờ không khoá, chạm vào một cái mở ra luôn. Tôi nhìn thấy Tráng Ngư mặc chiếc váy đai đen trong lịch sử, cả người úp xuống giường, lộ ra lưng trắng như tuyết và đôi chân dài, nhớ đến tướng ngủ mạnh mẽ nhào vào chăn mền của cô ấy.
Ở bên cạnh ghế salon có người nằm. Thẩm Thời Nhạn không biết trở lại từ lúc nào, chúng tôi cũng không phát hiện ra. Người cao mét tám, chật vật ngủ trên ghế, dùng mũ cảnh sát che khuất mặt, hơi ngáy. Bên canh là gạt tàn có mấy tàn thuốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc