Chương 21: (¯`•._) Ô Ngộ (2)Tôi hít một ngụm khói nói: “Còn nhớ những con chim đó không?”
Cô ngây ngẩn cả người: “Chim?” Trong mắt cô rõ ràng thoáng qua cái gì đó, tôi biết cô cũng có ấn tượng.
Tôi gật đầu nói: “Đúng. Hôm đó ở trên thuyền, chúng ta đã thấy những con chim sống dưới nước rất kì lạ, chúng có màu đen. Tôi từng sống ở nơi khác nhưng chưa từng thấy chúng, ở trên mạng của không tra được chúng thuộc loài gì.”
Không khí trong phòng thoáng trở nên yên tĩnh, cô hơi ngây người, ánh mắt trống rỗng, điều này khiến lòng tôi khó chịu, tôi lại hít một hơi thuốc rồi cười tự giễu.
Cô nói: “Là anh?” Âm thanh rất yếu ớt.
Tôi nhìn cô chằm chằm: “Là tôi.”
Nét mặt của cô trở nên khó tin, rồi cô mở miệng nói như súng bắn liên thanh: “Sao có thể? Sao anh lại thay đổi nhiều như vậy? Một người trong thời gian ngắn không có khả năng thay đổi nhiều như vậy! Hơn nữa chẳng phải anh sắp tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, sắp có được công việc như ý sao, sao bây giờ lại…”
“Đàm Giảo!” Tôi cắt ngang lời cô ấy, thậm chí nở nụ cười nói: “Không có gì, ai cũng sẽ thay đổi, tôi như bây giờ đâu có gì không tốt.’
Cô gắt gao nhìn đăm đăm vào mắt tôi, rồi từ từ hỏi: “Ô Ngộ, anh đã trải qua chuyện gì?”
Tôi im lặng giây lát, nhìn tàn thuốc trong tay tắt ngủm, giờ phút này tôi không muốn che giấu bản thân ở trước mặt cô, nhưng tôi cũng không có cách nào nói về bản thân mình, tôi đáp: “Đời người.”
Cô cũng im lặng.
Tôi lại đốt điếu thuốc, duỗi tay đè chặt vai cô lại, cô hơi giãy ra, nhưng vẫn không nhìn tôi. Cô đang tức giận, cô không vui, nhưng tôi cũng không rõ là vì sao.
Cuối cùng, cô cắn môi nói: “Nói tiếp về con chim đó đi. Tôi cũng cảm thấy mình từng gặp nó ở đâu rồi, anh nói…ở trên thuyền. Tôi nhớ rồi, dọc đường đã từng thấy nhiều lần. Những con chim đó làm sao?”
“Những con chim đó không bình thường.” Tôi nói: “Chúng không nên xuất hiện trong thành phố, dọc đường tôi đuổi theo, tôi phát hiện chúng được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất có linh tính.”
Đàm Giảo nói: “Vậy thì sao?”
Tôi nhìn vào ánh mắt cô, nói: “Những thứ không bình thường, thường có liên hệ đến những chuyện bất thường, tôi nghĩ chúng có liên quan đến những chuyện xảy ra với chúng ta ở trên thuyền.”
Cô hơi sửng sốt hỏi: “Trên thuyền? Chuyện gì?’
Tôi rất bất ngờ khi cô ấy phản ứng như vậy, chẳng lẽ cô ấy khác tôi? Tôi liếm đôi môi khô khốc, nói: “Cô còn nhớ chuyện xảy ra hôm sau chúng ta gặp nhau lần đầu tiên trên thuyền không?”
Trong mắt cô hiện lên vẻ mờ mịt, sau đó là khi*p sợ khi ý thức sự thật này. Tôi bỗng nhiên cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cô gái này, có bao nhiêu mơ hồ đây? Chuyện ấy như cái hố trong lòng tôi, còn cô ấy cứ như không biết gì cả.
Tôi nói: “Những chuyện xảy ra sau hôm gặp nhau đầu tiên, tôi đều không nhớ rõ, tôi chỉ có ký ức khi xuống thuyền về nhà thôi. Cô cũng vậy đúng không?’
Môi cô hơi run run, nói: “Đúng vậy…Tôi không nhớ gì cả, tôi chỉ nhớ mình đi du lịch xong, xuống thuyền. Bây giờ nghe anh nói, tôi mới phát hiện mình không nhớ gì về chuyện xảy ra trong mấy ngày ấy cả. Một chi tiết cũng không nhớ. Sao có thể như vậy?’
Thấy cô hơi luống cuống, tôi đưa ly nước bên cạnh cho cô, cô không tâp trung uống một ngụm sau đó im lặng.
Tôi thấy cô bình tĩnh rồi mới nói tiếp: “Vì thế, một năm qua tôi vẫn muốn tìm ra chân tướng nhưng chưa có tiến triển.”
Nào ngờ, những lời tôi nói, khiến lòng cô như rơi xuống vách núi sâu thẳm