Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 192

Tác giả: Đinh Mặc

"A Ngộ... Em... xin lỗi."
Tôi mỉm cười, hôn đi nước mắt trên mặt cô ấy: "Người phụ nữ anh yêu sẽ không dễ dàng từ bỏ."
Ai biết những lời này lại khiến cô ấy xúc động, cô ấy mở to mắt, nước mắt lại ào ào tuôn ra, thậm chí nghẹn ngào, cầm áo tôi lau nước mắt và nước mũi. Tôi hơi muốn cười, nhưng trong lòng lại nóng lên. Cô ấy hu hu khóc: "Em cũng không phải muốn từ bỏ... Chỉ là em sợ hãi, sợ tất cả không có kết quả. Em nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn ૮ɦếƭ đi trước mặt, một giây trước vẫn còn vui vẻ, giây sau lại lạnh như băng nằm đó, em thật sự..."
Tôi đã từng nhìn thấy thi thể người mình yêu thương nên có thể hiểu được cảm giác của cô ấy. Đợi tiếng khóc dần nhỏ hơn, tôi cầm tay cô ấy hôn một cái: "Giảo Giảo, anh có thể cam đoan với em tất cả không phải là công dã tràng, không có kết quả gì. Em đã đọc "Meditations" của hoàng đế La Mã cổ đại chưa? Bên trong có câu nói thế này: Tất cả mọi chuyện xảy ra trên đất đều có gốc rễ từ đất. Mọi thứ tất có nhân quả, dù cho chân tướng vượt khỏi phạm vi giải thích thường thức. Một năm sau chúng ta gặp nhau, nếu hiện tại chúng ta gặp phải bất trắc gì, vậy một năm sau làm sao chúng ta gặp nhau được? Cho nên chúng ta chắc chắn sẽ có một kết thúc tốt đẹp, dù kết thúc kia xảy ra trước khi chúng ta gặp nhau. Vậy có liên quan gì chứ? Đối với người khác là một năm sau, đối với chúng ta là tương lai cũng là quá khứ. Anh vốn không thèm để ý, chỉ cần được ở bên em. Cũng theo quy luật đó, nửa năm sau, một năm sau chúng ta vẫn nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn sống êm đẹp, tuy anh ta không nhớ được gì, không nhớ được những lần gặp chúng ta. Lịch sử không phải là duy nhất, thời gian cũng vậy. Có nhiều loại khả năng, có nhiều loại chuyện là do con người làm. Nhưng không sao hết, chúng ta sẽ cứu anh ta trở về. Anh thề với em sẽ cứu anh ta trở về. Đợi đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc nhất định sẽ quay lại bình thường vào ngày nào đó. Đến lúc đó em lại giới thiệu anh ta cho Tráng Ngư. Ông trời sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu, sau khi gặp được em, anh tin tưởng điều này. Hai người bọn họ đều là người tốt, nhất định sẽ có kết thúc tốt đẹp."
Đàm Giảo lại vùi trong иgự¢ tôi một lúc lâu, sau đó giọng nói buồn bực: "Vâng, anh nói đúng."
Tôi hỏi: "Không chán nản, khó chịu nữa chứ?"
Cô ấy ra sức gật đầu, sau đó giơ tay lên làm ra tư thế thề: "Là em... nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn qua đời, nhìn thấy dáng vẻ không nói câu nào đã bỏ đi của Tráng Ngư, nên rất khó chịu. Sao em có thể dễ dàng từ bỏ chứ, em là đại thần, weibo có 10 vạn người hâm mộ cơ mà! Em được trải nghiệm xuyên qua thời không thần kì, Tráng Ngư còn hâm mộ mãi... A Ngộ, em sẽ theo anh, anh đi đâu em sẽ theo đấy. Anh kiên trì bao lâu, em sẽ kiên trì bấy lâu. Chúng ta sẽ đi đến cuối cùng. Số mệnh của em chưa bao giờ ở nơi khác mà ở trong chính tay em!"
Hai bọn tôi ôm nhau hôn một lúc lâu, sau đó nhìn nhau mỉm cười, cúi đầu triền miên. Trong hang vẫn âm u, xa lạ, người quen ở bên, mạch nước ngầm vẫn không nhìn thấy điểm cuối, nhưng lòng tôi đã trở nên bình tĩnh dịu dàng.
Cho dù sống nơi đầu đường xó chợ chỉ cần được ở bên cô ấy mà thôi.
Tôi không biết chúng tôi ngủ bao lâu, có lẽ chỉ qua một tiếng hoặc là năm sáu tiếng. Thời gian dưới lòng đất rất khó phân biệt.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, Đàm Giảo vẫn tựa vào trong иgự¢ tôi ngủ say, tôi đột nhiên phát hiện xung quanh không có người.
Trong hang sâu to như vậy, mạch nước ngầm chằng chịt bên cạnh, chỉ còn lại tôi và Đàm Giảo. Nơi bảy người kia từng nằm không còn chút dấu vết nào.
Tôi ngồi dậy, đánh thức Đàm Giảo. Cô ấy liếc xung quanh, cũng lập tức sửng sốt: "Người đâu rồi?"
Tôi nhìn quanh, trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán.
Bọn họ bỏ chúng tôi đi rồi? Không, khả năng này rất nhỏ, mọi người là một đám đủ loại, bọn họ không có lý do gì bỏ lại chúng tôi.
Bởi vì nguyên nhân gì đó khiến bọn họ không thể không rời đi? Hoặc là bị ép rời đi? Aiz, hay là có thế lực nào ép bọn họ?
Nhưng cũng không thể nào không có chút tiếng động nào chứ.
Tôi bình tĩnh kéo Đàm Giảo đứng lên, cẩn thận nhìn dấu chân trên mặt đất. Tôi phát hiện bước chân rất loạn, nhưng đều là đi về phía trước. Vì kế hoạch hôm nay cũng chỉ có thể đi về trước thôi. Tôi nhặt một viên đá từ bên cạnh dùng để phòng thân. Đàm Giảo cũng học theo tôi nhặt một viên. Tay chúng tôi nắm chặt, cẩn thận đi về phía trước.
Nhưng không ngờ đi được hơn hai mươi mét, phía trước có một lối rẽ, địa thế đột nhiên rộng hơn, tiếng nước ngầm cũng to hơn. Bên bãi đất trống có ba người đứng, không phải là Phùng Yên, Chu Quý Nhuỵ và Chu Vũ Đồng sao?
Những người khác đâu rồi?
Tôi ấn tay Đàm Giảo, ra hiệu cho cô ấy đừng đến gần, hai bọn tôi áp vào đá nghe một lát.
Chu Vũ Đồng đứng bên mép nước luôn nhìn về phía trước, dường như hơi nôn nóng. Chu Quý Nhuỵ ôm chân ngồi bên mép nước cúi đầu. Phùng Yên ở bên cạnh cô ta, cũng nhìn về phía xa.
"Sao bọn họ còn chưa trở lại?" Phùng Yên lo lắng nói.
"Đúng vậy." Chu Quý Nhuỵ phụ hoạ, "Chúng ta nên đi theo bọn họ. Nếu không Bành… Chu Vũ Đồng, anh đi tìm đi?"
Chu Vũ Đồng yên lặng một lúc mới nói: "Bọn họ đi đằng trước dò đường bảo tôi ở lại đây bảo vệ hai người. Vẫn là nghe lời họ đi."
"Nếu không đánh thức hai người kia dậy?" Chu Quý Nhuỵ nói, "Vậy mà bọn họ còn có thể ngủ được."
Phùng Yên lại nói: "Tất cả mọi người đều không dễ dàng, chờ bọn họ tỉnh ngủ tất nhiên sẽ tới hỗ trợ. Trước khi đi bạn trai cô cũng nói dù sao cũng chỉ là dò đường, không cần nhiều người."
Tôi thoáng yên lòng, hoá ra là thế. Tôi ném viên đá, Đàm Giảo cũng ném đi. Ba người bọn họ nghe thấy tiếng động quay đầu lại, chúng tôi đi qua.
Phùng Yên mỉm cười: "Tỉnh rồi? Hình như hôm qua hai người rất mệt, cho nên không đánh thức, tính đợi bọn họ tìm được đường rồi nói sau."
Tôi gật đầu: "Hiện tại tình hình thế nào ạ?" Nhưng không cần Phùng Yên nói thêm, tôi cũng thấy rồi. Khó trách mấy người kia không đợi được, đi trước dò đường.
Tuy phía trước có đường rẽ, nhưng vẫn là đi thẳng về trước, phía trước kéo dài ít nhất hơn trăm mét, song không thấy được điểm cuối.
Tuy vậy phía trước có ánh sáng, hơn nữa không chỉ là một nguồn sáng.
Tôi liếc Đàm Giảo, nhìn thấy hi vọng trong mắt lẫn nhau. Rốt cuộc là ánh sáng từ mặt đất chiếu xuống hay là thứ khác thì hiện tại không biết được, nhưng đủ khiến người ta lay động.
Chỉ là đoạn đường trước mắt này cũng không dễ đi, nước chảy rộng hơn, gần như tràn ra toàn bộ mặt đất. Trong nước có không ít viên đá màu đen bóng loáng. cho nên bọn họ mới lựa chọn người thể lực tốt đi trước dò đường.
"Anh đi qua xem." Tôi nói.
Đàm Giảo lập tức nói: "Em đi với anh."
Tôi nắm chặt tay cô ấy.
Ai ngờ Chu Quý Nhuỵ cũng đứng lên: "Tôi cũng muốn đi, đợi lâu như vậy, tôi rất lo lắng." Phùng Yên nói: "Tôi cũng muốn đi..." Chu Vũ Đồng im lặng.
Kết quả cuối cùng là năm người chúng tôi không đợi nữa mà cũng đi qua đoạn đường đầy nước khó đi này.
Cũng may tuy Chu Vũ Đồng không nói nhiều, nhưng hành động nhanh nhẹn đáng tin cậy, Đàm Giảo và Chu Quý Nhuỵ cũng coi như linh hoạt, tuy Phùng Yên bị thương, nhưng năm người giúp đỡ lẫn nhau, mất nửa tiếng, cuối cùng thuận lợi đi qua đoạn đường này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc