Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 191

Tác giả: Đinh Mặc

Mấy ngày về sau ở bên dòng thời gian kia, tôi và Đàm Giảo đều hỗn loạn thống khổ.
Tôi luôn biết Tráng Ngư là cô gái đặc biệt. Sau khi đêm đó xảy ra chuyện không may, cô ấy cũng chạy tới, nhìn chằm chằm thi thể Thẩm Thời Nhạn một lát, không nói câu nào rời đi. Mấy ngày sau cảnh sát cũng không tìm được cô ấy. Điều này càng khiến cho Đàm Giảo thương tâm áy náy.
Chúng tôi bị đưa về Cục cảnh sát tra hỏi nhiều lần, ngay cả lão Đinh cũng tràn đầy nghi ngờ đối với chúng tôi. Bọn tôi không có cách nào giải thích, bởi vì ở chỗ chúng tôi chỉ có hai cỗ thi thể của Thẩm Thời Nhạn, Trần Tinh Kiến và Diệp Tầm Y trọng thương hôn mê.
Mấy ngày nay tôi không thể nhìn thấy Đàm Giảo, chúng tôi bị tách ra giam giữ.
Tôi mở mắt ra nghe thấy tiếng nước, hơi ẩm từ trong hang phả vào mặt, trên đỉnh đầu vẫn là đá lởm chởm.
Tôi cúi đầu nhìn Đàm Giảo đang nằm ngủ trong tay tôi, nằm sấp như một con mèo nhỏ chịu tổn thương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có giọt nước mắt từ trong mộng. Trong lòng tôi đau xót, ôm cô ấy vào trong иgự¢. Cô ấy tỉnh lại, nhìn thấy tôi, nước mắt lại trào ra.
"A Ngộ..."
Tôi ôm chặt cô ấy.
Ngẩng đầu nhìn, mấy người khác đã thu dọn xong đồ đứng dậy. Phùng Yên và Trần Như Anh đứng cách chúng tôi không xa, Trần Như Anh nhìn về phía chúng tôi.
"Là chúng ta kéo Thẩm Thời Nhạn vào chuyện này..." Đàm Giảo nói bên tai tôi, giọng nói mệt mỏi khàn khàn. Trong đầu tôi cũng hiện lên hình ảnh kia, cho dù trúng đạn Thẩm Thời Nhạn vẫn đè tôi nằm xuống. Sự đau nhức từ trong xương cốt truyền đến.
"Chúng ta còn cơ hội cứu anh ấy." Tôi nói.
Đàm Giảo bám chặt tay vào người tôi, không nói gì.
"Chúng ta thu dọn một chút rồi lên đường." Cô gái hoạt bát Lưu Song song hô lên. Mọi người nhao nhao đồng ý, tôi cũng kéo Đàm Giảo đứng dậy.
Chúng tôi không có lựa chọn nào khác, phải tiếp tục đi về phía trước tìm được đáp án kia.
Chuyến đi này của chúng tôi gồm chín người có cả nam lẫn nữ, có khoẻ có yếu, không đi nhanh được. Cả đường đi toàn là hang, ẩm ướt, nước chảy. Tuy vậy không khí vẫn còn dồi dào, trong mạch nước ngầm không ít cá con, trong hang cũng có thực vật rễ cây màu xanh để cho chúng tôi đỡ đói. Hình dạng đá dần thay đổi, màu sắc khác nhau, hình dáng cũng khác. Chỉ là chúng tôi đi khoảng bốn năm tiếng, hang này sâu lại dài hẹp, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
Tuy đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, bầu không khí áp lực, nhưng những người trẻ tuổi không ngừng nói chuyện với nhau nên cũng không quá bi quan, Thái độ Đàm Giảo hơi khác thường, cả đường đi không nói gì. Tôi biết trong lòng cô ấy đang khó chịu.
Sau đó mọi người cũng đã thấm mệt, tìm một khu đất tương đối rộng rãi nghỉ ngơi. Không biết có phải do lân tinh trên đá hay không mà trong hang cũng không hoàn toàn tối, luôn có chút ánh sáng yếu ớt.
Có lẽ là quá mệt mỏi sinh ra tuyệt vọng, Chu Quý Nhuỵ tựa vào иgự¢ Ngôn Viễn, thấp giọng thút tha thút thít. Ngôn Viễn dịu dàng vỗ về. Lưu Song Song và Chu Duy lập trình viên đến từ Thượng Hải ở chung một chỗ. Cô gái này luôn rất bình tĩnh. Tuy Chu Duy là đàn ông nhưng rõ ràng có vẻ ỷ lại cô ta, mỉm cười lấy thanh sô cô la từ trong túi áo ra chia sẻ.
Chu Vũ Đồng luôn im lặng, đi một mình đến bên mạch nước ngầm, vốc một ngụm uống, không quá thân cận với ai.
Chân Phùng Yên bị thương, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, Trần Như Anh chăm sóc bà. Thực ra trên đoạn đường này tôi luôn cảm nhận được ánh mắt cô ta thường xuyên nhìn mình, nhưng cô ta trước nay vẫn luôn yếu đuối nhạy cảm, có lẽ là vì Đàm Giảo ở bên, nên cô ta chỉ nhìn chứ không tới gần. Vì thế tôi cũng chả để ý.
Hiện tại điều tôi cần để ý là tương lai của mình và Đàm Giảo, còn cả tâm trạng của cô ấy nữa.
Đàm Giảo cúi người xuống mạch nước ngầm, vốc nước lên uống. Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng trầm tư của cô ấy.
Hiện tại cách ngày chúng tôi rời thuyền có lẽ đã qua một hai ngày, tầm 26, 27 tháng 6 năm 2016. Ở một dòng thời gian khác, tôi và Đàm Giảo đã trải qua mười chín ngày đến ngày 2 tháng 8.
Điểm giao giữa hai dòng thời gian ngày càng gần.
Tôi ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong hang, nơi đó vẫn phản xạ ánh huỳnh quang, không thể nhìn rõ phía xa. Bí mật kia phải chăng giấu trong lòng đất thần bí này? Cuối cùng sụp đổ trong hồ nước?
Quan hệ của Ngôn Viễn và bầy chim, sự biến dị của Trần Như Anh, ánh mắt của tôi... vẫn còn chưa tìm được đáp án.
Còn nữa chỉ có tôi và Đàm Giảo quay ngược thời gian, chu kì là nửa tháng. Ngôn Viễn, Chu Quý Nhuỵ, Trần Như Anh, Phùng Yên, Ô Diệu... trước và sau đó đều mất trí nhớ cho đến khoảnh khắc trước khi qua đời. Trong đầu tôi hiện lên dáng vẻ Ngôn Viễn và Trần Như Anh trước khi ૮ɦếƭ, không có hoảng sợ, bọn họ nhìn tôi và Đàm Giảo, rốt cuộc là đã nhớ ra điều gì?
Tôi và Đàm Giảo còn có thể quay lại dòng thời gian kia không? Ô Diệu của tôi, vận mệnh của con bé còn chưa thay đổi, tên hung thủ kia còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Thẩm Thời Nhạn mất rồi... Nghĩ tới đây, tôi ra sức đập mạnh tay xuống đất.
Tiếng động này khiến Đàm Giảo giật mình, cơ thể cô ấy khẽ run lên, quay đầu nhìn tôi. Tôi nói: "Giảo Giảo, qua đây."
Lời âu yếm này có lẽ đã khiến cô ấy rung động, đứng dậy đi đến bên cạnh tôi. Tôi cũng không thèm quan tâm sau lưng có nhiều người như vậy, ôm vai cô ấy, giữ lấy cằm cô ấy: "Giữ vững tinh thần."
"Vâng..." Cô ấy vẫn cúi thấp đầu. Dáng vẻ này khiến tôi vừa yêu vừa thương, tôi cúi đầu hôn cô ấy.
Cuối cùng đã cảm giác được cơ thể cô ấy trở nên mềm mại, hai bàn tay bé nhỏ giữ lấy vạt áo tôi, dáng vẻ dịu dàng không muốn rời xa. Tôi thấp giọng: "Dáng vẻ vừa rồi của em nhìn rất thiếu yêu thương."
Đây là lời cô ấy từng nói với tôi, cô ấy bị trêu mỉm cười, những giữa lông mày vẫn là sự buồn rầu.
Tôi nói: "Chúng ta vẫn còn cơ hội cứu Thẩm Thời Nhạn, nếu như có thể quay lại dòng thời gian kia lần nữa."
"Nhưng mà..." Cô ấy nói, "Nếu như không quay lại được thì sao? Nếu như chúng ta không thay đổi được lịch sử, không cứu được anh ấy thì sao?"
Tôi còn chưa lên tiếng, cô ấy đã vùi mặt vào иgự¢ tôi: "Chúng ta tốn biết bao nhiêu sức lực, khổ cực như vậy, đau khổ nhiều như vậy... để bắt gã, nhưng chúng ta vốn không phải là đối thủ của gã, không chỉ không thay đổi được số phận của Ô Diệu, mà còn liên luỵ Tráng Ngư Thẩm Thời Nhạn...
Người đàn ông Tráng Ngư thích như vậy lại qua đời... A Ngộ, anh nói xem có phải do hai chúng ta can thiệp, chúng ta muốn thay đổi, cho nên khiến cho người vô tội khác hi sinh? Có lẽ chúng ta không thể thay đổi được, không có cách nào thay đổi được số phận..."
Tôi nâng mặt cô ấy lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Ánh mắt cô ấy đỏ ửng, có sự cố chấp, cũng có sự uất ức khiến tôi vừa thương vừa đau. Tôi nói: "Giảo Giảo, nhìn anh. Em sai rồi, lịch sử đương nhiên là sẽ thay đổi, chúng ta không hề tốn công vô ích. Cả nhà Chu Quý Nhuỵ vốn ૮ɦếƭ trên núi đã được chúng ta cứu, năm mạng người đó. Tuy nhà họ Trần chỉ có mình Đường Lan Lan sống, nhưng vẫn là một mạng người vô tội. Hiện tại Hứa Tĩnh Miêu không ૮ɦếƭ, Diệp Tầm Y cũng không ૮ɦếƭ. Em còn muốn chứng minh nữa sao? Chúng ta có thể thay đổi lịch sử, chúng ta không ngừng cứu người vô tội. Những việc chúng ta từng trải qua không phải là không có chút ý nghĩa nào."
Nước mắt Đàm Giảo chảy xuống ngón tay tôi, tôi cũng không đành lòng, cúi đầu xuống, kề sát vào mặt cô ấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc