Chương 138: (¯`•._) Ô Ngộ (17.3)Phân tích của cô ấy rất hợp lý, trong lòng tôi đang tính toán, điện thoại vệ tinh đã không thể sửa được rồi, tôi có thể sử dụng linh kiện của nó làm cái khác, chỉ cần có thể truyền được tín hiệu cầu cứu đơn giản ra ngoài là được.
Để lại hộp cấp cứu và tin tức là người kia, có phải cũng nghĩ tới điều này hay không? Biết rõ dù cho nó bị hỏng bất ngờ, tôi cũng sẽ nghĩ ra cách? Nghĩ vậy trong lòng tôi lại dấy lên tin tưởng.
Dưới nhà đột nhiên truyền đến tiếng phụ nữ gào khóc.
Lại xảy ra chuyện rồi.
Lần này là cặp đôi Trần Bảo Châu. Cửa phòng mở ra, chị ta khóc, quát: "Súc sinh, súc sinh! Tôi không nên tin tưởng anh!" Bạn trai chị ta Trịnh Chí Vĩ vô cùng chật vật từ trong phòng chạy ra, trên mặt là vết máu. Trần Bảo Châu đi theo sau, ra sức đánh về phía gã.
Dây thừng trên hai người chẳng biết đã cởi ra từ lúc nào. Cho nên quả nhiên là gã rồi.
Trịnh Chí Vĩ đối diện với tên ςướק, không hề sợ chút nào, còn bắt lấy tay đối phương hô: "Ngăn cô ta lại!" Tên ςướק cũng nghe thấy, hai người đi lên trước bắt lấy Trần Bảo Châu. chị ta ra sức giãy dụa, lại bị ném vào trong phòng. Hai người kia trao đổi ánh mắt, dường như có thể nghe thấy tiếng đấm đá trong phòng. Trần Bảo Châu "không nghe lời" bị đánh, sau đó không còn chút tiếng động nào.
Xem ra chỉ sợ là khi cặp đôi này bị nhốt vào đã nói gì đó hoặc Trịnh Chí Vĩ lộ ra chân tướng, Trần Bảo Châu mới kích động phẫn nộ như vậy, còn Trịnh Chí Vĩ cũng vô cùng chật vật.
Hai tên ςướק kéo nhau ra ngoài, lúc này Tô Hoàn cũng đi xuống nhà, như cười như không nhìn Trịnh Chí Vĩ. Gã và một tên ςướק đang hút thuốc, nhả khói phì phò, mắng: "Mợ nó, một con đàn bà vừa xấu vừa ngu xuẩn, thực sự cho rằng tao sẽ lấy nó sao? Anh Tô, con đàn bà này tuỳ cho các anh chơi, không cần nể mặt em. Mợ nó, đã già còn là xử nữ, y như mụ mẹ nó, nhìn phát buồn nôn. Chia tiền là em đi ngay, ai thèm chơi với nó?"
Trịnh Chí Vĩ càng nói càng tức, dứt khoát đứng lên đi đến bên cửa, lẩm bẩm: "Trần Bảo Châu, đừng cho là tôi không biết những chuyện trước kia của cô. Thích thằng công tử bột, suýt chút nữa theo nó bỏ trốn đúng không? Lại còn giả vờ ngây thơ thuần khiết trước mặt tôi. Mẹ cô như thế nào thì khi về già cô cũng như thế đấy, tôi nghĩ đã thấy buồn nôn đến mức ngay cả cơm ăn không vào, lại còn phải diễn kịch mỗi ngày với nhà các người. Tôi nói này nhà các người đúng là đáng đời! Đáng bị cửa nát nhà tan!"
Cho dù ấn tượng của tôi không tốt đối với Trịnh Chí Vĩ, nhưng gã đột nhiên lộ ra bộ mặt này vẫn khiến trong lòng tôi càng chán ghét hơn.
Trogn cửa truyền đến tiếng khàn khàn của Trần Bảo Châu: "Bà... dù cố chấp thế nào cũng là mẹ tôi. Người nhà tôi không có khó chịu như anh nói... Tôi không hận chuyện bà làm với tôi... nhưng mà anh... sao anh nỡ phụ lòng tôi và mẹ tôi? Tôi là thực lòng muốn kết hôn với anh... Anh là đồ súc sinh!"
Trịnh Chí Vĩ đứng tại cửa cười lạnh, không đáp.
Lời Trần Bảo Châu khiến tôi hơi bất ngờ. Bởi vì theo như Đàm Giảo nói suốt nửa đêm nay, người nhà họ Trần không ngừng lên án nhau, phản bội và nhát gan. Những lời của Trần Bảo Châu chứa sự cảm thông và mang lại hi vọng duy nhất.
Tôi liếc Đàm Giảo, lại phát hiện cô ấy cũng giật mình.
Tô Hoàn và Trịnh Chí Vĩ trong phòng khách không để ý tới Trần Bảo Châu nữa, bọn gã cúi đầu thì thầm gì đó. Lúc này Trần Bảo Châu có lẽ đã tỉnh táo lại rồi, còn nói thêm: "Các người để cho tôi đi ra chăm sóc mẹ. Nếu bà thực sự xảy ra chuyện, các người cũng không chiếm được gì đâu."
Dường như cảm thấy những lời này chị ta nói có lý, Tô Hoàn khẽ liếc Trịnh Chí Vĩ gật đầu. Trịnh Chí Vĩ chả lộ ra chút vẻ mặt nào. Một lát sau hai tên ςướק kéo Trần Bảo Châu từ trong phòng ra. Chị ta bị đánh bầm dập, tóc tai rối loạn. Bọn họ nhét chị ta vào bên cạnh bà Trần. Lúc này bà Trần nằm trong góc phòng khách, nước mắt Trần Bảo Châu cuồn cuộn rơi xuống, nhào vào người mẹ.
Lúc này một tên ςướק từ ngoài đi vào, thì thầm một lúc với Tô Hoàn. Gã gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh. Vẻ mặt gã hơi kì quái, như là độc ác, như là đè nén hưng phấn nào đó.
Tim tôi khẽ run lên.
Bọn chúng còn mưu đồ khác.
Bọn chúng muốn phóng hoả, huỷ thi diệt tích.