Chương 126: (¯`•._) Đàm Giảo (17.2)Người nọ hất tay, tên đồng loã ngừng lại, trên mặt đất chỉ còn lại giáo sư Trần mặt mũi bầm dập không ngừng ՐêՈ Րỉ. Tôi nhìn mà không đành lòng. Ai ngờ ánh mắt người nọ lại lướt qua từng người phụ nữ quỳ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng: "Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ."
Trong lòng tôi dâng lên dự cảm xấu mãnh liệt. Ánh mắt gã lướt qua Trần Bảo Châu dung mạo bình thường, dừng trên mặt Phùng Yên và Trần Như Anh, cuối cùng rơi vào trên người Đường Lan Lan đầy phong trần.
"Bà già." Gã từ từ nói, "Tao hỏi lại bà một lần nữa, tiền và báu vật giấu ở đâu?"
Bà Trần không ngốc, tôi tin chắc bà tuyệt đối chú ý tới ánh mắt người nọ, lúc này sắc mặt trở nên bi thương mà quật cường, "Thực sự không có mà."
Người nọ thoáng liếc Đường Lan Lan, hai tên đồng loã lộ ra nụ cười ∂âм ô, một gã đi qua, nâng Đường Lan Lan lên. Sắc mặt Đường Lan Lan sợ tới mức trắng bệch, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. ra sức liều mang giãy dụa. Gã lại vỗ ௱ôЛƓ cô ta: "Thành thật một chút! Bận rộn nhiều ngày như vậy cũng nên thưởng thức chút ngọt rồi."
Bà Trần nhìn chằm chằm vào Đường Lan Lan, trên gương mặt khẽ động. Đường Lan Lan quay đầu lại nhìn bà ta. Ánh mắt cô ta tràn đầy sự cầu xin và sợ hãi, cô ta cầu xin bà lão mở miệng. Trong căn phòng này ngoài Trần Như Anh, có lẽ bình thường cô ta là người thân nhất với bà lão.
Thế nhưng cho đến khi cô ta bị hai gã đàn ông mang vào trong phòng đóng cửa lại, bà Trần vẫn là vẻ mặt hoảng hốt, nhưng không mở miệng.
Trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giày vò, tiếng cười của đàn ông, tiếng thở dốc qua cánh cửa.
Người nọ ngồi trên ghế salon, cầm điếu thuốc, nhấc một góc mặt nạ lên, từ từ hút, lộ ra chiếc cằm tuấn lãng thô ráp. Sắc mặc bà Trần vô cùng khó coi, nhưng thái độ không thay đổi. Sắc mặt những người khác trở nên vô cùng u ám, đè nặng phẫn nộ và sợ hãi.
Tôi đột nhiên vô cùng căm hận bầu không khí như vậy, vô cùng khó chịu. Tôi biết rõ nó là gì.
Là tên tội phạm mất đi nhân tính, tất cả tự tôn, nhân cách, an toàn đều bị nắm giữ trong lòng bàn tay, tuỳ ý chà đạp. Nó khiến người ta hoàn toàn thay đổi, chỉ có một tia sợ hãi dày đặc trong mắt.
Mỗi tên tội phạm thực sự đều như vậy, ích kỷ, độc ác đến cực điểm, nhưng vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Có lẽ trải qua khoảng mười phút, tất cả mọi thứ trong cánh cửa kia đã không thể vãn hồi, tất cả đều đã xảy ra. Người nọ vân vê tàn thuốc, nhưng lúc này giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Đêm còn rất dài, chúng ta có thể làm từng người một. Tiếp theo đến lượt ai đây? Phu nhân?" Ánh mắt gã rơi trên người Phùng Yên, nhưng đôi mắt Phùng Yên trống rỗng không biết đang nhìn đi đâu.
Ánh mắt gã lại lướt qua mặt Trần Như Anh và Trần Bảo Châu: "Em gái nhỏ? Em gái lớn?" Trần Như Anh khóc thành tiếng, sắc mặt Trần Bảo Châu trắng bệch, nhưng cuối cùng ánh mắt gã lại chiếu vào người bà Trần: "Tôi thấy hay vẫn là bà đi. Cần gì quanh co nữa? Bà cũng là phụ nữ mà." Gã gọi đồng bọn đến, tên đó liếc nhìn bà Trần, lộ ra nụ cười ghét bỏ. Gã cười, vỗ cánh tay tên đồng bọn: "Được rồi coi như chơi cái ấm giữ nhiệt. Nhưng nhất định phải khiến cho bà ta mở miệng đấy." Tên đồng bọn gật đầu, đi lên trước, tất cả người nhà họ Trần đều ngây người, không nghĩ tới đám người này cầm thú đến nước này. Giáo sư Trần nhào đầu về phía trước quát: "Đừng ᴆụng vào mẹ tôi!" Lại bị đá văng ra, đè xuống đất.