Chương 113: (¯`•._) Ô Ngộ (15.2)"Nhưng mà..." Cô ấy thò tay chọc lưng tôi, sự mềm mại truyền đến làn da. Cô ấy nói: "Em cảm thấy tính cách của Trần Bảo Châu luôn khăng khăng một lòng với Trịnh Chí Vĩ như vậy là có nguyên nhân cả đấy. Thỉnh thoảng điều phụ nữ muốn cũng không phải là việc tự cho là tôn trọng chu toàn của đàn ông."
Tôi cảm thấy sau lưng tê dại, cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay cô ấy truyền đến lan tràn đến иgự¢, nhưng cô ấy đã chắp tay ra sau lưng, đi đến phía trước tôi: "Được rồi đi thôi, A Ngộ."
Trên đường quay về, cô ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ chậm chạp như thể chưa từng nói gì, nhưng lông mày nhướn lên thể hiện sự đắc ý.
Trong lòng tôi luôn có một đốm lửa nhỏ không an phận cháy lên, tôi chỉ im lặng.
Chờ khi chúng tôi trở lại vườn hoa đối diện nhà chính, chỉ thấy có mình Phùng Yên đang ngồi kia uống trà. Bà mặc váy dài đen, bên ngoài khoác áo Ⱡồ₦g trắng, mỉm cười khi thấy chúng tôi.
Tôi và Đàm Giảo đi qua, bà mời chúng tôi cùng uống trà. Trong trời đông giá rét, một ly trà nóng vừa pha xong cầm trong tay cũng thực sự khiến lòng người trở nên dịu dàng bình tĩnh. Tôi luôn kính trọng vợ chồng giáo sư, trong lòng càng hạ quyết tâm đêm mai phải cứu được họ ra.
"Giáo sư đâu ạ?" Đàm Giảo hỏi.
Phùng Yên thoáng cười: "Có lẽ vẫn còn ở trong thư phòng. Thỉnh thoảng cả ngày cô cũng không thấy bóng dáng ông ấy."
Xuất phát từ lễ phép, tôi hỏi: "Như Anh đã khá hơn chút nào chưa ạ?"
Phùng Yên nhấp ngụm trà: "Tốt hơn nhiều rồi, không có việc gì đâu. Cơ thể con bé yếu ớt hay bị cảm. Hai đứa không cần để ý."
Lúc này ở cửa truyền đến tiếng động, hoá ra là hai người công nhân kia đến. Phùng Yên nói với chúng tôi: "Hai đứa cứ ngồi đi." Một công nhân lên tiếng: "Bà chủ, chúng tôi tới làm việc." Phùng Yên đi qua, cười hỏi: "Ăn trưa chưa?" Người còn lại đáp: "Còn chưa ạ." Phùng Yên: "Trong tủ lạnh vẫn còn sủi cảo gói sáng nay, hai người cứ làm đi, tôi nấu xong mang qua." Hai người đều nói: "Cảm ơn bà chủ."
Hai công nhân kia nhìn chúng tôi mấy lần, đi sâu vào trong vườn hoa bắt đầu làm việc, cách chúng tôi rất xa.
Đàm Giảo đột nhiên nói: "Giáo sư của anh và vợ đúng là tương kính như tân. Cả ngày chả thấy họ nói với nhau được mấy lời."
Lúc ấy tôi chả cảm thấy gì, chỉ nghĩ tính cách giáo sư bảo thủ, dốc lòng nghiên cứu khoa học, tất nhiên là không đủ chăm sóc vợ, hình thức ở chung hiện tại của bọn họ cũng bình thường, nhưng sau đó sự thật đã chứng minh, có một số chuyện phụ nữ nhạy cảm hơn nhiều so với đàn ông, nhất là người phụ nữ suy xét trong tình yêu như Đàm Giảo.
Lúc này điện thoại của Đàm Giảo vang lên, chúng tôi mua tạm được nó ở trong thôn. Cô ấy ồ lên một tiếng: "Sao Tráng Ngư lại gọi điện cho em nhỉ? Không phải vừa mới đi sao?"
Cô ấy đứng dậy đi ra ngoài vườn hoa bắt máy, dù sao khi nói chuyện với Tráng Ngư cũng vẫn còn phải che giấu. Tôi đứng cách mấy bước ở sau lưng cô ấy. Đợi cô ấy đi đến một rừng cây nhỏ nói chuyện, tôi cầm điếu thuốc, đứng không xa hút.
Hai cô gái nói chuyện rất lâu. Ban đầu Đàm Giảo còn thỉnh thoảng liếc tôi, sau đó lập tức xoay người, đưa lưng về phía tôi, giọng nói cũng không lớn, tôi không nghe rõ.
Hút hết ba điếu thuốc, cô ấy mới cúp máy, đứng im tại chỗ.
Tôi dập tàn thuốc, đi đến phía sau cô ấy: "Sao vậy?"
Lúc này Đàm Giảo mới xoay người nhìn tôi, trong mắt là nụ cười dịu dàng, mơ hồ có ánh nước: "Tráng Ngư... Cô ấy nói lo lắng cho em, vốn đã về đến nhà rồi, nhưng lại quay lại, quyết định ở lại đây giúp đỡ em."