Editor: PaduC
Beta-er: Norah
Lúc đó, Nam Tầm liền vội vã giải thích: "Mình chỉ cảm thấy đại học này gần nhà thôi."
Ban đầu Quý Thiếu Thanh còn không tin cô, dù sao lý do này nghe quá buồn cười.
Nam Tầm thật không muốn dính dáng đến cậu, bởi ngay cả cô còn phát sợ với ham muốn chiếm hữu của Lệ Sâm, cho nên cô lại lần nữa khẳng định mình không muốn yêu đương.
Mặc dù Quý Thiếu Thanh có hơi đau lòng, nhưng bị từ chối liên tiếp, sau này cũng tự giác bớt liên lạc với cô.
"Chuyện đó thì... Các chị cả nghĩ rồi, quan hệ của bọn em chỉ là bạn học bình thường thôi." Nam Tầm làm rõ cho mấy bạn cùng phòng.
Mấy bạn cùng phòng vốn muốn hóng chuyện lập tức ỉu xìu.
Sau đó Nam Tầm lại bổ sung một câu: "Trong lúc học đại học chắc em sẽ không hẹn hò đâu, ba em không cho em yêu đương."
Đầu tiên mấy người sững sờ, ngay sau đó liền cười ha ha thành tiếng.
Một người cười đến nước mắt đều chảy ra: "Nam Nam à, ba em nói rất đúng, em còn nhỏ lắm, đừng tùy tiện mà yêu đương nha."
Nam Tầm cảm thấy rất có khả năng cô ấy đang nói mát.
Nói chung, Nam Tầm cứ như vậy thành tiểu bạch thỏ trong mắt mọi người, là cái loại đặc biệt đơn thuần cực kì ngoan ngoãn kia.
Tiểu bạch thỏ lớn lên từng ngày, cách lúc thành niên càng lúc càng gần.
Nam Tầm khẽ rùng mình: "Tiểu Bát à, sao gần đây tim ta cứ đập nhanh hơn bình thường nhỉ, lúc nào cũng hồi hộp. Ta sẽ không bỗng nhiên đột tử chứ?"
Hư Không Thú an ủi: "Không có chuyện gì không có chuyện gì đâu. Ngươi chỉ khẩn trương quá thôi, đây là phản ứng bình thường, thả lỏng, thả lỏng nào. Chỉ là ném tiết tháo, cũng không mất miếng thịt nào đâu."
Nam Tầm nghe được lời này, nhịp tim càng đập thình thịch dữ dội hơn.
Cô không nên hỏi Tiểu Bát, thật sự.
Những ngày gần đây, Nam Tầm ôm Lệ Sâm ngủ luôn cảm nhận được da thịt anh nóng bỏng, thật dọa người.
Má nó, cô thực sự rất sợ hãi.
Hư Không Thú thấy cô cũng có lúc túng như vậy, tâm tình tốt chuyển đề tài: "Thâи áι à, đừng quên hôm nay là sinh nhật ba Lệ Sâm nha ~"
Nam Tầm hít sâu: "Dù ta có quên sinh nhật mình, cũng không dám quên sinh nhật của anh ta. Ngươi đã thấy năm nào ta quên sinh nhật anh ta chưa?"
Sinh nhật Nam Tầm và Lệ Sâm cách nhau rất gần, chỉ chênh nhau năm ngày. Vì vậy qua sinh nhật Lệ Sâm, cô sẽ lập tức nghênh đón sinh nhật mười tám tuổi, đây thực sự là một chuyện làm người đau đớn.
Buổi chiều chỉ lên lớp có một tiết, Nam Tầm học xong liền leo lên xe đạp của mình chạy tới một cửa hàng làm gốm sứ mỹ nghệ nổi tiếng gần đó.
Cửa hàng gốm sứ mỹ nghệ này cho phép khách hàng tự mình làm đồ mỹ nghệ. Mấy ngày trước Nam Tầm dành ròng rã hết một buổi chiều để làm hai cốc sứ dưới sự chỉ đạo của nghệ nhân làm gốm.
Cốc có khắc tên cô và Lệ Sâm. Sau khi nung kỹ cốc, cô còn vẽ trên đó hai con mèo hoạt hình đáng yêu, mỗi cốc một con. Chúng còn quay vào nhau hôn gió, dễ thương cực kỳ.
Chủ cửa hàng lấy ra cốc được đóng gói kỹ, Nam Tầm ôm trong иgự¢ như ôm bảo bối, cảm thán nói: "Ta chưa từng để tâm tới ai nhiều như thế, nếu lần này giá trị ác niệm của Lệ Sâm mà không giảm nhiều một chút, ta sẽ theo họ anh ta."
Hư Không Thú: "... Thế giới này ngươi tên Lệ Tiểu Nam, vốn cùng họ với hắn rồi."
Nam Tầm cầm đồ chạy về nhà, muốn trở về sớm một chút cho Lệ Sâm một niềm vui bất ngờ, nhưng đúng lúc này cô lại nhận được điện thoại. Nghe máy rồi, sắc mặt cô thay đổi 180 độ.
"Đừng cuống đừng nóng, hình như em có thẻ khách VIP ở đó, các chị chờ em!"
Nam Tầm bỏ lại xe đạp giữa đường, chặn một chiếc taxi, vội vã nói với tài xế: "Bác tài, đến Mộ Sắc ở trung tâm thương mại."
Vẻ mặt bác tài xế kia vi diệu liếc cô một lát.
Không phải người nào cũng có thể đi vào Mộ Sắc, những người có thể vào đều là người có thân phận cao, nhưng chưa từng đi vào không có nghĩa người ngoài không biết. Trên thực tế, rất nhiều người biết tới Mộ Sắc, nhưng phần lớn bọn họ chỉ đi ngang qua nhìn cái cửa lớn trạm trổ xa hoa kia, bởi vì bọn họ không có một tấm thẻ VIP để ra vào tự do.
Nam Tầm biết tài xế hiểu lầm, vội giải thích: "Bác tài, một bạn học nữ của cháu bị người lừa đi Mộ Sắc, cháu nhất định phải chạy tới cứu người!"
Bác tài xế vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Cháu gái, một mình cháu đi như vậy cũng vô dụng, chuyện này phải báo cảnh sát."
"Nếu làm lớn chuyện này sẽ ảnh hưởng xấu đến bạn cháu. Bác yên tâm, cháu sẽ gọi điện cho ba cháu, có ba cháu ở đây, không ai dám bắt nạt cháu."
Bác tài xế thấy cô có vẻ có kế hoạch, cũng không nhiều lời nữa, lập tức lái xe hướng về phía trung tâm thương mại.
Lúc Nam Tầm đến, mấy bạn cùng phòng ở trước cửa đã sốt ruột đến độ sắp khóc.
"Nam Nam, em có thẻ VIP ở đây thật sao?"
Nam Tầm không nói nhiều lời, lúc này lấy điện thoại di động bấm số: "Chú Triệu, con là Nam Nam. Con muốn vào Mộ Sắc nhà chú, chú mau bảo người chặn đường cho con vào."
Ở đầu bên kia điện thoại, thuốc lá Triệu Minh Hạo đang ngậm trong miệng rơi phạch xuống đất.
Anh nhìn thoáng qua Lệ Sâm ngồi đối diện, lại liếc nhìn mấy anh em khác, cuối cùng còn nhìn lướt qua người đẹp Dư Mạn San ngồi bên cạnh Lệ Sâm, tự nhiên cảm thấy cái di động này có chút phỏng tay.
Hôm nay là sinh nhật Lệ Sâm, bởi người trong vòng đều biết Lệ Sâm chưa bao giờ về muộn, vì vậy anh liền kéo toàn bộ đám bạn thân, chọn một buổi chiều, nghĩ nên náo trò như vậy.
Sau khi vị đại tiểu thư nhà họ Dư này biết thì không mời mà tự đến, còn dẫn theo vài cô em, mọi người đều chơi rất sảng khoái, còn có mấy người còn nhìn vừa ý nữa.
Dĩ nhiên nơi anh lựa chọn chính là địa bàn của anh - Mộ Sắc, còn chọn một căn phòng bao xa hoa nhất.
Mọi người thấy vẻ mặt anh sau khi nhận cú điện thoại hơi kỳ lạ nên dừng trò chơi domino trong tay lại, một người hỏi: "Anh Triệu, đây là tình nhân nhỏ của anh gọi đến kiểm tra sao hả?"
Lời này vừa dứt, mọi người đều bật cười thành tiếng.
Lệ Sâm cũng hơi giương mắt nhìn qua phía Triệu Minh Hạo.
Tay Triệu Minh Hạo bỗng run lên, không cẩn thận ấn vào... loa ngoài.
Sau đó, bên trong truyền ra giọng nói mềm mại êm tai lại chứa vẻ nôn nóng: "Chú Triệu, chú có đang nghe không đấy? Con muốn đi vào Mộ Sắc, ngay lập tức! Chú mà không để người bên ngoài cho con vào trong, coi chừng lúc về con nói cho ba con biết lần trước chú trêu chọc con, hừ!"
Triệu Minh Hạo thấy thế thì toàn thân phát run, anh quay mặt sang, người đàn ông vốn không có chút biểu cảm nào trên mặt ngồi trên sofa chợt đứng lên, vẻ mặt đen như đáy nồi.
"Alô alô? Chú Triệu? Chú thật sự mặc kệ con sao? Lúc về con sẽ nói luôn chuyện chú lén lút chuốc con uống rượu cho ba biết!"
Triệu Minh Hạo thật sự muốn quỳ với tiểu tổ tông này, vì phòng tiểu tổ tông này lại nói thêm gì nữa, anh vội vã nói: "Nam Nam à, con đợi chú một chút ha, chú đang ở Mộ Sắc, lập tức đi ra ngoài đón con!"
Triệu Minh Hạo bỏ mặc đám người phía sau mà chạy ra ngoài, Lệ Sâm đã nhanh hơn anh, nhìn vẻ mặt u ám kia khiến Triệu Minh Hạo vừa hoảng sợ lại vừa chột dạ.
Anh và Dư Mạn San hợp lại chỉnh Lệ Sâm một phen, không chỉ lén chuyển di động anh thành chế độ im lặng, mà vừa rồi còn thêm một ít thứ trợ hứng vào trong rượu. Lệ Sâm không thể rời đi nơi này, một khi rời khỏi, hậu quả không thể tượng tượng nổi.
Đã để các bạn đợi lâu rồi, thành thật xin lỗi mọi người ╮(╯_╰)╭