Edit: PaduC/ Beta: Norah
Nam Tầm ôm gối của mình về phòng công chúa mà nhiều năm qua cô chưa từng ở. Tuy rằng cô vẫn luôn không ngủ ở đây, nhưng thím Lý vẫn tự giác quét tước sạch sẽ mỗi ngày.
Cô vừa ôm chăn lăn lộn trên giường, cảm thán một hồi độ thoải mái của giường, đúng lúc này, cửa bị gõ vang.
"Cục cưng, mở cửa."
Cái miệng nhỏ của Nam Tầm cong lên, ai bảo anh ςướק đoạt quyền lợi của tôi, hôm nay anh tự ngủ một mình đi.
Nam Tầm nghe tiếng gõ cửa cốp cốp càng lúc càng nặng nề, đã tưởng tượng đến dáng vẻ Lệ Sâm mím môi mỏng thành đường thẳng, mặt không hề có cảm xúc nào, trong lòng cô càng lúc càng đắc ý. Có điều cô suy nghĩ một lát, vẫn đi ra mở cửa.
Nhìn Lệ Sâm đen mặt đứng ở cửa, Nam Tầm cười híp mắt nói: "Ba à, con đã lớn rồi, từ hôm nay trở đi con muốn một mình ngủ một phòng."
Lệ Sâm nhìn chân mày cô nhướng cao vì đắc ý, không nhịn được xoa trán. Xem ra ông già nói không sai, cục cưng của anh đến thời kì phản nghịch rồi. Thôi, cứ để cô chơi hai ngày, để cô bớt giận trước đã.
Vậy là Lệ Sâm thỏa hiệp: "Được rồi, trước hết cho con tự mình ngủ mấy ngày."
Anh nói chính là mấy ngày.
Nhưng Nam Tầm không chú ý, cô vui vẻ nhào lên giường, sau đó co vào trong chăn, bày dáng ngủ thật ngay ngắn, rồi nhếch miệng cười với Lệ Sâm: "Ba, đã muộn rồi, ba cũng đi ngủ đi. Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa cho con nha."
Lệ Sâm khe khẽ thở dài, đi tới kéo kín góc chăn giúp cô, cúi đầu hôn nhẹ lên miệng nhỏ của cô: "Cục cưng, ngủ ngon."
"Ba ngủ ngon." Nam Tầm vui vẻ cũng hơi ngửa đầu, chụt vài cái trên môi anh.
Nụ hôn này khiến hai người đều sững sờ.
Lệ Sâm kìm lòng không được mà cong khóe miệng, dịu dàng nói: "Mơ đẹp, cục cưng của ba."
Lệ Sâm cho rằng Lệ Tiểu Nam chỉ tức giận chốc lát, nên rất nhanh cô sẽ tự động trở về, dù sao bọn họ đã sớm quen thuộc lẫn nhau.
Mấy ngày nay, không có cô bé để ôm ấp khiến giấc ngủ của Lệ Sâm rất bất ổn, vành mắt anh cũng bắt đầu biến đen. Tuy nhiên Lệ Tiểu Nam lại hoàn toàn ngược lại, ngày nào thần thái cũng sáng láng, khuôn mặt bé nhỏ hồng hào.
Đối với chuyện này, người cao hứng nhất không ai khác ngoài ông Lệ.
Ông Lệ ngâm vài khúc hát, tâm tình tốt tự mình đi ra vườn chăm sóc cây cỏ, cuối cùng hái được hai đóa bách hợp cắm vào bình hoa, đặt trên bàn trà trong phòng khách.
Trên bàn cơm mấy bữa cơm tối nay, ông Lệ còn ăn nhiều thêm một bát.
Lệ Sâm nhìn lướt qua ông Lệ, giọng điệu lành lạnh: "Tâm trạng của ba tốt thật đấy nhỉ?"
Hồi còn trẻ ông Lệ cũng là kẻ tàn nhẫn, mới không sợ áp thấp quanh người con trai đâu, ông vui vẻ nói: "Sáng mai ba hẹn người bạn già đi câu cá, Nam Nam giao cho con, chăm sóc cho cẩn thận."
Nam Tầm nghe được lời này, vội vã chen vào một câu: "Ông nội, con muốn ăn cá diếc, ông nhớ câu nhiều nhiều nha~"
"Được, Nam Nam chờ ha. Sáng ông nội về sẽ mang một sọt cá diếc tươi cho con."
Lệ Sâm nhìn hai ông cháu nói chuyện mà thản nhiên quên mất mình, tâm trạng hơi âm u.
"Ba, ba ăn nhiều một chút, để con gắp rau cho ba." Nam Tầm thấy Lệ Sâm không ăn bao nhiêu, vội gắp món rau cô ghét nhất vào bát anh.
Lệ Sâm nhìn bát mình tràn đầy đồ ăn, không khỏi nhướng mày.
Cục cưng chủ động nói chuyện với anh, lo anh ăn không đủ còn gắp rau cho anh, vậy rõ ràng đã hết tức giận.
"Ba, con không ăn hết, ba giúp con ăn mấy thứ còn lại đi. Lãng phí đáng xấu hổ, con không muốn làm người đáng xấu hổ." Nam Tầm nói, đẩy nửa bát cơm bị mình chọc nát bét đến trước mặt Lệ Sâm.
Lệ Sâm ừ một tiếng, mặt không đổi sắc ăn hết nửa bát cơm Nam Tầm đổ vào bát mình.
Hai người cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao Nam Tầm và Lệ Sâm thường dùng chung một bát cơm, cùng ăn một quả lê, một miếng bánh ngọt, thậm chí một miếng chocolate cũng có thể ba một miếng con một miếng, đã gián tiếp ăn nước miếng của nhau vô số lần.
Hai người không cảm thấy gì, nhưng ông Lệ bị chua đến rồi. Cái loại chua răng ghê gớm kia, lập tức ăn không vào nữa.
"Nam Nam à, con chỉ ăn mỗi tí như thế, đến buổi tối đói thì sao?" Ông Lệ quan tâm nói.
Nam Tầm lập tức trả lời: "Không sao ạ, ba biết nấu cơm. Con mà đói bụng sẽ bảo ba nấu bữa khuya cho con ăn."
Lệ Sâm nghe xong lời này càng khoan khoái, quả nhiên cục cưng đã bớt giận, xem ra buổi tối hôm nay cô có thể tự động trở về.
"Ba, ông nội, con đi lấy hoa quả cho hai người ăn!"
Nam Tầm vui vẻ chạy vào phòng bếp, cắt các loại trái cây thành miếng nhỏ, rồi xếp thành một bông hoa trong đĩa, sau đó cầm một hộp tăm quay lại.
"Ba, ông nội mau nếm thử hoa quả con cắt." Nam Tầm bưng đĩa lên bàn, chia cho hai người mỗi người một cây tăm.
Ông Lệ thấy khá buồn cười, chẳng lẽ vị hoa quả con cắt không giống vị hoa quả bình thường sao?
Ông Lệ vừa mới nghĩ như thế, liền nghe con trai ông ngồi bên cạnh khen ngợi: "Hoa quả cục cưng cắt không tệ, mùi vị ngon hơn lúc đầu đấy."
Ông Lệ:...
Ông Lệ cảm thấy răng càng ê hơn nên đi ra ngoài tản bộ, miễn cho hàm răng chua đến rụng hết xuống.
Bác Vương đi theo, thím Lý dọn dẹp nhà bếp xong cũng đi rồi, trong phòng chỉ còn sót lại Lệ Sâm và Nam Tầm.
Một mình Nam Tầm ngồi trên ghế sofa xem ti vi, xem rất hăng say.
Lệ Sâm đi tới, bây giờ đã không có những người khác chướng mắt, anh có thể một mình nói chuyện tâm tình với cục cưng.
"Cục cưng, không giận ba nữa rồi hả?" Ngữ khí rất mềm mỏng.
Nam Tầm ngẩn ra, vội vàng hỏi: "Không giận ạ, tại sao phải giận ba?"
Lệ Sâm thấy vẻ mặt cô thành khẩn, không giống nói cho có, anh càng thêm khẳng định cô đã bớt giận, liền xoa đầu nhỏ của cô: "Đi thôi cục cưng, đi tắm rồi ngủ."
Nam Tầm đã hiểu được là lạ, lập tức nói: "Chờ chút ba, có phải ba đã hiểu lầm gì không? Tuy con không tức giận, nhưng con vẫn muốn ngủ một mình."
Lệ Sâm nhất thời híp mắt lại.
"Ba, con sắp mười sáu tuổi rồi, mấy tháng nữa sẽ phải thi đại học, đã là người lớn, sao có thể vẫn ngủ cùng ba được?"
Lúc Nam Tầm vẫn là đứa bé con, cô sợ Lệ Sâm sinh cho cô một ổ anh chị em, sau đó dời sự chú ý khỏi người cô, rồi đến lúc nào đó lời cô nói sẽ không có trọng lượng, dùng tình thân tiêu trừ giá trị ác niệm gì đó sẽ là chuyện viễn vông. Vì vậy khi Lệ Sâm muốn ngủ cùng cô, cô thật vui vẻ, còn đặc biệt dính Lệ Sâm.
Nhưng sau đó cô hơi lớn chút, khoảng chín, mười tuổi, cô cảm giác mình đã kinh doanh tình cảm cha con này rất khá, dù Lệ Sâm có sinh em trai em gái cho cô thì vị trí của cô trong lòng Lệ Sâm cũng tuyệt đối là đứng thứ nhất. Vậy mà lúc Nam Tầm nói muốn ngủ riêng, Lệ Sâm ngược lại không vui.
Nam Tầm hỏi anh tại sao, Lệ Sâm nói một lý do rất đơn giản: Thói quen.
Sau đó thói quen này vẫn luôn giữ tới bây giờ, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Mấy ngày nay không có Nam Tầm, chất lượng giấc ngủ của Lệ Sâm tụt dốc không phanh, ban ngày còn phải làm việc với cường độ cao, Nam Tầm nhìn cũng cảm thấy lo lắng không yên.
Lệ Sâm vì cô, gần như đã biến thành ninja rùa, đúng là một "người ba" tốt.