Edit: Team Padu
Tiểu Bát hơi khựng, sau đó xí một tiếng: "Nói cứ như bây giờ ngươi ra gì lắm á."
Nam Tầm: "Ít nhất hiện tại ta có thể thay đổi ít nhiều quỹ đạo vận mệnh gốc của đại Boss, đúng không?"
Tiểu Bát cự nự: "Dùng thọ mệnh của ngươi để tác động? Vu thuật? Hay huyền pháp? Mấy thứ này chỉ chiếm chút ưu thế ở thế giới tầm thấp và tầm trung. Nếu đến thế giới cấp cao, chúng nó thấm vào đâu. Ngươi còn trông chờ nó để nghịch thiên sửa mệnh?"
Nếu giờ phút này có thể đối diện Tiểu Bát, cô nhất định tặng nó một ánh mắt khinh bỉ: "Ngốc thế, vu thuật huyền pháp ta đang sử dụng quả thật là chút tài mọn. Nhưng ta còn một đống kỹ năng khác. Ngươi cho rằng truyền thừa cổ xưa của tộc Ngự thú đều chỉ làm cảnh? Huyền pháp ảo diệu cụ tổ dạy ta cũng để trưng? Mỗi thế giới sẽ có thuật pháp thi triển tương ứng. Có phải mấy thế giới trước ta hay dùng bùa chạy trốn và xem tướng nên ngươi tưởng ta chỉ biết có vậy?"
Tiểu Bát cứng họng không thốt ra lời, nhưng bắt nó phải thừa nhận Nam Tầm rất lợi hại thì nó có tí xíu không vui.
Nam Tầm tiếp tục bổ sung: "Nếu không dùng được, thì còn độc thuật y thuật học từ Lê Phong. Ngươi cho rằng thế giới trước ta ăn không ngồi rồi vài thập niên chỉ biết áp chảo nướng bánh mỗi ngày hả?"
Tiểu Bát: ...
Chỉ buột miệng nghi ngờ chút, bỗng dưng nghiêm túc thế làm chi.
"Phó Vũ rèn luyện lòng can đảm của ta. Lệ Sâm và Tạ Lương Thành dạy ta bắn súng. Yến Mạch Hàn chỉ dẫn ta kiếm thuật. Diêm La truyền dạy ta kỹ thuật cận chiến. A Mãng dạy ta cách săn thú. Cung Mặc Nhiễm dạy ta luyện cổ cùng vu thuật. Âu Càn dìu dắt giúp ta hoàn thiện kỹ thuật diễn. Ge giảng ta nghe bài binh bố trận... "
"Tiểu Bát, ai cũng đều không ngừng tiến bộ." Nam Tầm đột nhiên kết luận.
Tiểu Bát dấu hỏi chấm đầy đầu không biết rốt cuộc cô muốn biểu đạt cái gì. Trước đó đang nói gì ta, sau lại bẻ lái sang các đại Boss rồi? Còn nhắc đến cái gì mà tiến bộ với chả không tiến bộ?
Nó đâu bảo Nam Tầm dậm chân tại chỗ, chẳng phải chỉ nhắc nhở rằng đôi khi xoay chuyển vận mệnh nào có dễ dàng thôi ư?
Có điều Nam Tầm nhớ kỹ mấy thế giới trước thật đấy, ngay cả tên các đại Boss, rồi thứ họ dạy đều khắc ghi rành mạch không sai một li.
Tuy biết trí nhớ cô rất đỉnh, học gì cũng nhanh, huống chi còn tự mình trải qua những thế giới đó, nhưng nó sao cứ cảm thấy giọng điệu cô là lạ.
Tiểu Bát đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại nghe Nam Tầm đề nghị: "Có cơ hội thì mang ta đi thế giới cấp cao đi. Ở đó có lẽ ta có thể học được thứ mình muốn học nhất."
Tiểu Bát tò mò: "Ngươi muốn học thứ gì nhất?"
Giọng Nam Tầm vừa mới còn nặng nề, bỗng quay ngoắt trở nên tưng tửng: "Thì để mở mang kiến thức nè, rồi làm hai kiện thần khí chơi chơi, tiện xem bản thân có thể tu luyện thành tiên gì gì đó. Đương nhiên, nếu vừa đến ngươi đã cho ta thành tiên luôn thì Tiểu Bát quả là đỉnh của chóp."
Tiểu Bát: ...
Không dám ạ!
Dùng cơ thể tiên nhân? Mơ đi. Tới ngưỡng Tiên nhân thì cơ thể người ta đã là linh thể. Không thể cứ thế giả mạo linh thể được, đó là điều tối kỵ. Cho dù tiên nhân xui xẻo nào đó đồng ý người khác mạo danh mình, Tiểu Bát cũng không dám manh động.
Hừ hừ, nó tìm cho Nam Tầm thân thể yêu tinh là quá lắm rồi.
"Thế giới cấp cao khá nguy hiểm đó. Tuy ngươi đã kinh nghiệm đầy mình thì vẫn chờ chút đi." Tiểu Bát nói.
Đừng cười nó nhát. Thực sự là ký ức về đại Boss thế giới đầu tiên còn quá sống động. Yêu vương Huyết Minh quá khủng bố, vậy mà có thể cảm nhận được nó.
Nam Tầm cũng không cưỡng cầu. Dù sớm hay muộn đều phải đi.
Lúc này, Ngụy Xương đã tách vỏ xong một nắm hạt dưa đưa tới trước mặt cô.
Nam Tầm vui vẻ cong cong hai mắt, dùng lưỡi cuốn lấy hạt dưa, mấy hạt cứng đầu còn dính trên tay anh bị cô liếm liếm thêm mấy cái vào miệng.
Tay Ngụy Xương run run, ánh mắt dần tối lại, nhưng không có động tác nào khác thường chỉ bất đắc dĩ nhìn cô: "Nhóc lười, lần sau tự bóc."
Nam Tầm tủm tỉm trêu: "Chú mà không bóc cho cháu thì cháu tìm lão Phương."
Phương Hằng đang cần cù chăm chỉ quét đất nghe vậy giật nảy mình, cười gượng: "Cô Lam Lam, cô tha tôi đi. Chuyện của cô đều do anh Ngụy thầu, tôi không dám đoạt." Rồi lại cắm cúi làm việc hăng say.
Trời mới biết trước đó anh Ngụy gọi đến dặn chuẩn bị các loại cá và trái cây, chú đã khi*p sợ thế nào.
Chú biết anh Ngụy tối qua ở lại biệt thự ven biển, qua đêm một buổi cũng chẳng lạ gì. Nhưng! Sao sau một đêm tâm trạng lại trở trời trong nắng ấm ngay thế?
Âm điệu vui vẻ đã lâu chưa nghe, câu từ cũng trở nên dông dài, cuối cùng thậm chí còn dặn chú mang chút đồ ăn vặt con gái thích đến?
Phương Hằng hoài nghi anh Ngụy bị hoang tưởng nên mới thấy được cô Lam Lam. Đặc biệt khi anh còn bồi thêm câu chót rất khẽ khàng "Lão Phương, Lam Lam đã trở lại", chú đã định mang bác sĩ tâm lý theo.
Nhưng so đi tính lại, chú vẫn tới một mình. Dự định nếu bệnh của anh Ngụy đã thực sự trở nên nghiêm trọng, dù có phải lén đánh ngất anh chú cũng phải mang anh đi.
Chỉ là Phương Hằng không ngờ được...
Chú vậy mà thấy được Ngụy Lam, người cá kia! Hơn nữa đuôi cá lại biến thành chân.
Cô bé còn vẫy tay với chú: "Lão Phương, đã lâu không gặp, hình như lão già thêm tí xíu."
Anh Ngụy ngồi cạnh cô cười đầy cưng chiều: "Đừng ghẹo lão Phương, gần đây lão khá bận rộn."
Anh Ngụy đã hoàn toàn vứt bỏ vẻ tối tăm, thay vào dáng vẻ ông chú hiền hòa cưng nựng.
Vốn đưa đồ xong Phương Hằng nên rời đi, nhưng chú quá kích động do đó xung phong ở lại làm việc nhà: Nào là quét đất, giặt là, còn chu đáo tránh đi không gian tình tứ của hai người.
Nhờ phúc của người cá nhỏ, trưa nay chú còn được ăn một bữa thịnh soạn do chính tay anh Ngụy xuống bếp. Quá là kinh khủng! Chú theo anh Ngụy bao năm cũng không biết tay nghề anh lại tuyệt vời đến vậy, không thua kém gì đầu bếp năm sao!
Đối với ánh mắt kì thị ghét bỏ từ đôi trẻ thỉnh thoảng quét qua, Phương Hằng tỏ vẻ da mặt rất dày, chẳng sao cả.
Làm bóng đèn đủ rồi, Phương Hằng không thể ở mãi đành đi lên báo cáo: "Anh Ngụy, hai ngày nay bày thiên la địa võng mà vẫn không tìm được ả kia. Cứ như ả biến mất trong không khí, rất có năng lực."
Bởi vì còn có người cá nhỏ ở đây, Phương Hằng không nói hẳn tên họ, nhưng Nam Tầm vừa nghe liền biết đang nhắc tới Tần Văn.
Ngụy Xương ôm người cá nhỏ vào lòng, nơi cô không thấy, ánh mắt anh đột nhiên tối sầm xuống, xẹt qua sát ý nồng đậm: "Là tôi coi thường ả, thế nhưng có thể bỏ trốn dưới tai mắt của chúng ta ở nhà họ Tần. Quẳng lại đống gia sản cũng dứt khoát đấy."
Phương Hằng cười khẩy: "Xùy. Ở trong chăn mới biết chăn có rận, điều tra rồi thì hết hồn. Đa phần sản nghiệp nhà họ Tần chỉ còn lại cái vỏ rỗng. Tám, chín phần mười có liên quan tới ả ta. Không biết ông Tần biết hay không."
Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa, dù sao ông ta đã bị chính đứa con gái quý hóa của mình sát hại.
"Tiếp tục đào sâu, kế hoạch hoàn hảo đến đâu đều có sơ hở. Chú có thể khai thác thêm từ mấy cấp dưới lâu năm của ông Tần." Ngụy Xương trầm giọng nói.
Ả đàn bà này muốn gϊếŧ hại Lam Lam, anh nhất định phải tìm ra ả sau đó khiến ả sống không bằng ૮ɦếƭ!