Chương 625: Hồng Y, ta thật sự muốn giết ngươi

Tác giả: Lỏa Bôn Man Đầu

Khi buông lời này, trong tích tắc đáy mắt nam nhân dâng lên sự điên cuồng khi*p người.

Nam Tầm sững sờ, không khỏi gào khan mấy tiếng trong lòng.

Tiểu ca ca ngây thơ đáng yêu của cô đâu mất rồi oa hu hu…

Nếu Tiểu Bát ở đây, Nam Tầm nhất định sẽ bắt nó giúp cô kiểm tra độ hắc hóa của đối phương, xem có phải đã đen xì rồi không!

Có điều cô vẫn tóm được từ mấu chốt – “vốn định”, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau cơn cuồng điên, ánh mắt Thanh Y Quỷ Diện bình lặng trở lại, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “Bây giờ… Ta muốn phế võ công của nàng ta, cắt đứt gân tay, gân chân, để nàng ta chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên ta, không thể đi bất cứ nơi đâu.”

Nam Tầm: …

Nam Tầm khuyên nhủ chân thành: “Chuyện này… Tiền bối suy nghĩ kỹ rồi hẵng ra tay nha. Nếu ngài cắt đứt gân tay chân của người ta thiệt, chẳng phải sẽ phải nuôi một kẻ tàn phế? Rất phiền toái đó.”

Khóe miệng nam nhân dưới mặt nạ hơi nhếch nhếch, nói hững hờ: “Cắt đứt rồi nối lại, chẳng qua về sau không mang được vật nặng, không thành phế nhân. Ta giữ nàng ta vẫn rất hữu dụng.”

Nam Tầm tìm đường ૮ɦếƭ hỏi: “Dám hỏi tiền bối, có gì hữu dụng?”

Nam nhân nhìn cô đầy sâu kín, giọng càng thêm dịu dàng: “Nàng ta thích nhất đùa bỡn nam nhân, vậy quãng đời còn lại hãy ngoan ngoãn ở bên ta, lấy lòng ta, mình ta độc chiếm*.”

[*Nguyên văn là “禁臠” tức “thịt cấm”, phiên âm là “cấm luyến”, từ “luyến” ở đây nghĩa là thịt chứ không phải trong luyến ái. Cụm “cấm luyến” bắt nguồn từ tích đời Tấn Nguyên Đế khan hiếm thức ăn, thịt heo là món quý, chỉ để vua ăn, cấm không ai khác được ăn. Vì thế nên sự vật gì đáng quý, chỉ riêng một cá nhân có thể hưởng dụng gọi là “cấm luyến”.]

Hai chữ cuối cùng vô cùng êm ái quyến luyến, Nam Tầm thấy trong mắt hắn lóe lên tia sung sướng.

Nam Tầm sau cú khi*p đảm ban đầu, đã trấn định lại.

Có dạng biến thái nào cô chưa gặp qua, thật sự không hề sợ dáng vẻ điên khùng đến bất bình thường của hắn. Chỉ là… trước sau đối lập quá lớn, khó tránh khỏi có xíu xíu ưu thương.

Bé thỏ trắng không cẩn thận đã biến thành sói đen mất rồi.

Nam Tầm vờ không biết nàng ta trong miệng hắn là ai: “Khụ… Vậy chúc tiền bối sớm ngày đạt thành tâm nguyện.”

Đoạn lập tức lảng sang chuyện khác: “Tiền bối, nói đến cũng khéo, ta lần này xuống núi cũng là đi ςướק người.”

Cô cố ý dừng một chút, tính chờ hắn tiếp lời rồi tiếp tục, nhưng thấy hắn chỉ trầm ngâm, đành huỵch toẹt ra: “Ta tính đột nhập phái Thanh Vân, ςướק tiểu ca ca Lê Phong của ta đi.”

Thanh Y Quỷ Diện nhìn cô trong chốc lát, lại xoay người mân mê đám chai lọ, rốt cuộc thuận ý cô hỏi: “Ngươi ςướק hắn làm gì? Chẳng lẽ mấy năm nay chơi chán nam nhân rồi rồi?”

Nam Tầm thưởng thức dáng người cao ráo đĩnh đạc của hắn, đáp: “Ta nhớ huynh ấy. Thực tế, ba năm nay từng khắc từng giờ ta đều nhớ. Khi xưa huynh ấy không từ mà biệt khiến ta rất lo lắng.”

Thanh Y Quỷ Diện hờ hững: “Nếu nhớ hắn đúng như ngươi luôn mồm nói, vì sao lúc trước hắn rời đi lại không tìm kiếm?”

Nam Tầm ngẩn ra, tức khắc câm như hến.

Nhưng đảo mắt một vòng, cô lập tức chu chu miệng, tủi thân cực kỳ: “Ta đương nhiên muốn tìm, nhưng tối hôm đó…

Ta vốn tưởng tiểu ca ca tuy cư xử lạnh nhạt, nhưng trong lòng chắc cũng có chút hảo cảm với ta. Song sau đêm ấy, ta mới biết được huynh ấy vẫn luôn không cam lòng. Huynh ấy phóng hỏa đốt cung điện ta cho, cứ thế rời đi không lời từ biệt.

Tiền bối, ngài nói xem, rốt cuộc huynh ấy có tim không? Có hay không?! Ta đối tốt với huynh ấy xiết bao, vì tìm ngục hỏa liên cho huynh ấy đã suýt bỏ mạng ở Vạn Độc Chi Địa. Nhưng cớ sao ta vừa trở về, huynh ấy đã tặng ta niềm vui bất ngờ lớn nhường ấy?”

Càng nói cảm xúc cô lại càng chùng xuống, giọng thấp dần: “Ta đào tim móc phổi cho huynh ấy. Một người hoạt ngôn như ta, từ khi gặp gỡ, dẫu mỗi ngày yên lặng ngồi trên nóc nhà cũng không sao, miễn là có thể thấy huynh ấy.

Ta đã làm đến mức này, vì sao huynh ấy giẫm đạp tấm chân tình của ta?

Từ đó ta đã hiểu huynh ấy cũng căm hận ta như những đệ tử chính phái khác, nên ta nào dám tìm. Lần này xuống núi, quả thực là do quá mức nhớ nhung, không kìm nổi lòng.”

Qua hồi lâu, Thanh Y Quỷ Diện cất giọng lạnh tanh: “Trước khi oán thán người ta giẫm đạp chân tình của mình, ngươi hãy thử đặt tay lên иgự¢ tự hỏi, thứ chân tình kia có mấy phần là thật.”

Nam Tầm đảo đảo mấy ngón tay, rầu rĩ nói: “Ta đổ bệnh tương tư vì tiểu ca ca, sao có thể giả được?”

Thanh Y Quỷ Diện giễu: “Chân tình của ngươi chính là vừa nghĩ về tiểu ca ca vừa nằm dưới thân kẻ khác thừa hoan? Cái danh Hồng Y La Sát phóng đãng đều không phải đồn đoán vô căn cứ, mấy năm nay ngươi bắt đâu ít nam nhân.”

Nam Tầm trợn trắng mắt: “Đúng, bắt không ít, nhưng đó đều do tỳ nữ ta làm. Những nam nhân đó một ngón tay ta cũng chưa chạm vào, ta mà chạm vào ta là heo.”

“Ha hả”, Thanh Y Quỷ Diện hiển nhiên không tin.

Cuộc đối thoại của hai người dường như rơi vào vòng luẩn quẩn, xét đến cùng chính bởi thanh danh Hồng Y quá tệ, mức độ tin cậy của lời nói quả thật hơi quá thấp nên Thanh Y Quỷ Diện không tin cũng không phải vô lý.

Trừ phi cô cho được lời giải thích hợp tình hợp lý, nếu không ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy nực cười.

Đây chính là Hồng Y – yêu nữ Ma giáo thanh danh bất kham, án tích vô số! Nếu nàng ta không chơi nam nhân, lại trăm phương nghìn kế bắt những nam nhân đẹp làm gì? Ăn no rửng mỡ?

Nam Tầm hờn giận giậm chân một cái, lục lạc trên chân vang leng keng.

“Dù sao ta chỉ yêu mình tiểu ca ca, lần này ta muốn đến phái Thanh Vân ςướק người, sau đó bắt tiểu ca ca cưới ta!”

Thanh Y Quỷ Diện lạnh lùng thốt: “Cưới ngươi? Ồ, ngươi cảm thấy, một nữ nhân cả tâm hồn lẫn thể xác đều không sạch sẽ như ngươi, hắn sẽ nguyện ý cưới?”

Nam Tầm liếc hắn: “Sao ngài biết tiểu ca ca không cưới ta? Ta chịu vì huynh ấy từ bỏ thân phận hộ pháp Ma giáo, chịu vì huynh ất từ đây rửa tay nấu canh*. Chỉ cần huynh ấy nguyện ý, ta có thể từ bỏ hết thảy.”

[Câu “từ đây rửa tay nấu canh” chỉ người phụ nữ sẵn sàng từ bỏ cuộc sống cao sang theo người đàn ông, dâng hiến tất cả cho tình yêu. Điển tích: Trác Văn Quân là con gái nhà giàu kiều diễm, giỏi âm luật, tuy nhiên lại góa bụa ở tuổi 17. Về sau ưng nhạc công Tương Như phổ khúc Phượng Cầu Hoàng nên lén ôm đồ bỏ trốn theo chàng, bị cha từ mặt, từ một tiểu thư sống trong nhung lụa bây phải vất vả kiếm ăn nhưng hai người rất hạnh phúc. Nàng có câu thơ: “Tự thử trường quần đương lư tiếu, vi quân tẩy thủ tác canh thang”]

“Cộp!” Thanh Y Quỷ Diện thả bình dược trong tay xuống, xoay người, không ngừng trào phúng: “Ngươi chơi chán rồi muốn hoàn lương, nhưng dựa vào đâu người khác phải đợi ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”

Nam Tầm lười biếng vươn mình, khoe ra đường cong tuyệt mỹ, cười phong tình vạn chủng: “Dựa vào ta là vưu vật trời sinh Hồng Y nha.”

Lời này có thể nói vô cùng tự luyến.

Tầm mắt Thanh Y Quỷ Diện lướt qua đường cong nóng bỏng ấy, lần này không thể không rơi xuống làn da tuyết trắng mơ màng dưới làn sa đỏ, cười bạc bẽo: “Trước mặt nam nhân xa lạ lại phô bày dáng điệu này, ngươi quả thực dâm đãng…”

“Vậy tiền bối muốn cùng ta kết đoạn duyên sương sớm không?” Nam Tầm nháy mắt.

Thanh Y Quỷ Diện nghe câu này, mắt đanh lại, năm ngón tay đột nhiên hướng cổ cô tóm lại.

Nam Tầm phản ứng nhanh nhạy né tránh, cười tủm tỉm nhìn ai kia, hờn dỗi nói: “Ai nha~ ta giỡn tí thôi mà, tiền bối tưởng thật ư? Lòng ta chỉ có tiểu ca ca, sao có thể làm chuyện mất hồn cùng nam nhân khác được?”

“Hồng Y, ta thực sự muốn Gi*t ngươi!” Năm ngón chộp tới của nam nhân siết thành quyền, gần như rít từng câu từng chữ qua kẽ răng.

Nam Tầm bật cười khanh khách: “Vậy tiền bối chữa khỏi bệnh tương tư cho ta hẵng Gi*t. Mà ~ ngài đành lòng làm vậy sao?”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc